“Lệnh Tư Ân! Cậu cũng trọng sinh giống như anh?”
Lệnh Tư Ân nhún nhún vai: “Như anh suy đoán.”
“Cậu lại có âm mưu gì nữa.”
Nghe đến đây Lệnh Tư Ân gương mặt trầm xuống, bờ vai rộng hơi run dựa vào thân cây sau lưng cười khổ.
“Âm mưu gì cơ chứ? Trước kia tôi đã quá hối hận rồi, lần này tôi quay trở về không phải để phá vỡ hạnh phúc của anh và chị Yên. Tôi đơn giản chỉ muốn bù đắp lại cho Tiểu Nhi Nhi mà thôi…”
Thấy vẻ mặt đau lòng của Lệnh Tư Ân hắn dường như muốn hỏi thêm gì nữa liền bị một tiếng “choang” lớn từ bên trong trang viên làm cho giật mình.
Hai người đàn ông rời khỏi khu vực đó vội vã chạy vào trong sảnh, trước mắt bọn họ là Tố Yên cùng Mộ Yên Nhi đang đứng ngây ngốc.
Dưới đất là Lâm Chi với trên người toàn rượu vang đang khóc lóc đủ điều, bên cạnh cô ta là Thạch Cẩm không ngừng mở miệng chửi rủa với hai bên má bị sưng đỏ.
Dù thấy hai còn người kia thảm hại như thế nhưng hầu hết những người đang có mặt ở đó đều đang cười chê hai người đang ngồi dưới đất kia.
Lệnh Khắc vội vã chạy đến giật ly thủy tinh trên tay Tố Yên như thể chuẩn bị có một trận cãi vã sắp xảy ra.
“Em đang làm cái quái gì thế?”
Tố Yên giật mình nhìn nam nhân đang tức giận quát mắng, bàn tay run run đầy máu không nhịn được mà nắm chặt lại. Lâm Chi cùng Thạch Cẩm đang ngồi dưới đất cũng mỉm cười trong âm thầm.
“Tôi làm thế thì sao? Anh dám đánh tôi sao?”
Mặc cho lời Tố Yên nói Lệnh Khắc lại quát: “Em thì hay rồi! Tay bị thương rồi đây nè, ngồi im anh bế đi bệnh viện.”
Không để Tố Yên nói thêm một câu Lệnh Khắc trực tiếp bế cô lên ôm vào lòng vội rời khỏi nơi này trước khi đi không quên nói: “Mọi người cứ ăn uống thoải mái, chỗ hôm nay đã được vợ chồng tôi bao trọn.”
Sau khi hắn rời đi trước sự ngỡ ngàng của hai cô gái đang ngồi dưới đất kia thì Thạch Cẩm liền đứng lên chạy ra sau lưng Lệnh Tư Ân kéo tay áo hắn.
“Tư Ân! Cô ta đánh tớ.”
Mộ Yên nhìn nhìn bàn tay dơ bẩn kia kéo lấy ống tay áo của Lệnh Tư Ân hai mắt hơi trùng xuống muốn rời đi liền bị Lệnh Tư Ân kéo lại rồi bế em rời khỏi nơi thị phi này.
“Tiểu Ân! Mau buông chị xuống!”
Mộ Yên Nhi hai má đỏ ửng muốn rời khỏi đôi tay to lớn đang bế mình nhưng dù thế nào cũng không được nên cũng đành rút lui mặc cho nam nhân bế đi.
Tại bệnh viện Lệnh Khắc đã kêu Đỗ Hoa bác sĩ riêng của gia đình đến giúp Tố Yên lấy những mảnh vỡ thủy tinh trên tay xuống.
Từng mảnh vỡ được lấy ra trong sự đau rát của Tố Yên hoàn toàn không có một tí thuốc tê nào, mỗi lần cô nhăn mày liền làm hắn đau đến đứt ruột.
Nhìn bàn tay được băng bó hoàn hảo trước mặt hắn không nhịn được mà rơi nước mắt, chẳng biết từ khi nào Lệnh Khắc hắn lại mau nước mắt như thế.
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay được băng bó cẩn thận của Tố Yên hắn đặt lên đó một nụ hôn, dịu giọng nói: “Xin lỗi, nếu biết trước anh sẽ không rời đi, em cũng không bị thương như này.”
Vừa nói hắn vừa khóc hệt như một đứa trẻ khiến Tố Yên thấy có chút khó sử, đối với cô so với khi trước đây chỉ là một vết thương nhỏ không hề đau như cô tưởng tượng.
Thế mà nam nhân này lại vì bàn tay đang bị thương của mình mà rơi nước mắt.
Khóc được một lúc Tố Yên cũng đành hạ mình dỗ cho Lệnh Khắc nín hẳn: “Được rồi, anh không tính cho tôi về sao?”
Lệnh Khắc như được khai sáng liền vội vã bế Tố Yên lên đi thẳng lên xe khởi động về nhà luôn, trên xe cả hai dường như chẳng nói với nhau câu nào tạo nên một không khí khá ngượng ngùng.
“Anh không thắc mắc tại sao tôi lại cùng Lâm Chi của anh gây sự với nhau sao?”
Lệnh Khắc nhíu mày không vui: “Lâm Chi nào của anh? Anh là của Tố Yên.”
Mặc kệ lời nói của nam nhân Tố Yên tiếp tục nói: “Khi nãy lúc hai người vừa đi…”
Lâm Chi với một bộ trang phục bó khoe rõ từng đường nét trên cơ thể khiến nam nhân nào cũng nhìn đến, cô ta đi đến chỗ Mộ Yên Nhi và Tố Yên đang trò chuyện.
“Xin chào hai kẻ thất bại! Trong thiệp mời tôi nhớ làm gì có tên chị nhỉ? Hay là chị nên về đi.”
Ý xấu hầu như đều hiện rõ trên gương mặt cô ta, không còn một chút giấu diếm gì như khi trước.
“Thật hai mặt, người thứ ba mà cũng lên tiếng sao?”
Lâm Chi bị nói cho á khẩu liền muốn động thủ, cô ta lao đến gần Tố Yên liền bị cô né được mà tông vào một bàn ly rượu gần đó.
Sự va chạm mạnh khiến rượu đổ hết lên người Lâm Chi còn Tố Yên lại bị một số mảnh vỡ cứ vào trong tay, ly rượu trong tay cô cũng bị vỡ do va chạm khi nãy làm tay Tố Yên chảy máu không ngừng.
Thạch Cẩm thấy bạn mình bị thế liền lao đến muốn đánh chết Tố Yên liền bị Mộ Yên Nhi đánh cho hai cái ngã xuống đất sau đó thì Lệnh Khắc và Lệnh Tư Ân liền quay lại.
Danh Sách Chương: