• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phần bố mẹ Nhung, bố chị tiếp đón Lâm vì đơn thuần ông nghĩ là bạn bè ở xa đến, hơn nữa nhìn gương mặt cậu ấy cũng thật thà, đáng tin cậy. Nhưng mẹ chị không nghĩ vậy, bà đoán già đoán non về mối quan hệ giữa Nhung và Lâm. Bởi nếu như có quà cáp hay đồ dùng gì đó có thể gửi lại đây rồi khi nào Nhung về ông bà đưa lại cũng được. Nhưng Lâm dứt khoát muốn xin địa chỉ và đi gặp chi ngay buổi tối hôm ấy, có lẽ không phải bạn bè bình thường. Đêm hôm ấy bà nghĩ nhiều về chuyện này, phải chăng gần nửa năm trời đi làm xa, Nhung đã phải lòng anh chàng này rồi.



Phải lòng thì cũng là điều dễ hiểu, bởi vẻ ngoài lịch lãm, điển trai như Lâm bà nhìn còn ưng bụng. Huống chi con gái bà? Thêm nữa, lần này trở về quê, bà chỉ khuyên nhủ đôi điều ấy vậy mà chị đồng ý bỏ anh Hậu luôn. Trước đây khi chưa đi khỏi làng, cuộc sống hôn nhân của chị bế tắc thế nào không phải bà không biết. Nhưng bà khuyên con gái cỡ nào chị cũng không dám bỏ anh Hậu, chị còn ảnh hưởng của tư tưởng nhà quê, lạc hậu quá, chị cứ nghĩ bỏ chồng là điều cấm kỵ của phụ nữ... thế nên luôn cam chịu mà không dám rời bỏ người đàn ông ấy.



Vậy thì... trong chuyện này, ắt hẳn chị đã có động lực. Mà không ai khác, mẹ chị hiểu ra rằng, vì trong lòng chị có hình bóng của người đàn ông khác nên mới dễ dàng thỏa hiệp với bà mà dứt khoát ly hôn. Nhưng cậu thanh niên ấy là ai, nhìn trẻ trung đấy nhưng cách nói chuyện rất khôn ngoan, từng trải. Ắt hẳn không phải còn ít tuổi nữa.



Quả không sai, bao nhiêu nghi ngờ về chuyện này đã được giải đáp cho bà vào buổi sáng ngày hôm sau. Khi mẹ chị vừa gánh mấy cái rổ chậu đựng rau bà vừa bán hết ở chợ về thì đã thấy chị có mặt ở nhà. Bà không ngạc nhiên lắm khi vừa mới chiều qua chị còn dứt khoát đòi ra ngoài bến sớm để kịp đêm đi thuyền, chị nói muốn kiếm thêm thật nhiều tiền. Ấy vậy mà bây giờ đã có mặt ở nhà rồi, chắc lại nghe lời bạn trai nên về đây.



Bà khẽ nói bâng quơ:



Cái Nhung hôm nay không đi làm mà lại bỏ về à con?



Mẹ đã về đấy ạ?



Nhung từ trong nhà chạy ra đỡ quang gánh cho mẹ.



Sao, đêm qua có đi thuyền không?



Con có!



Điêu, mày nói điêu nó vừa thôi. Đêm đi thuyền mà mặt mũi tỉnh như sáo thế này à? Chân tay không lấm lem gì cả...



Thì con tắm gội rồi mới về chứ?



Gì mà nhanh vậy được? Thôi đừng giấu nữa, cậu thanh niên kia đâu rồi??



Thanh niên nào ạ?






Nhung giả bộ không biết gì. Hihi.



Hôm qua nó còn ăn cơm với bố mẹ đây mà nị, giờ lại bảo không biết. Chắc nó ra đấy nói mấy câu gì nên xuôi lòng mà bỏ về đây đúng không?



Mẹ này!!!



Con là vì mệt nên mới về.



Thôi. Có chuyện gì thì cứ kể cho mẹ nghe, mẹ có mình mày là con gái, không thương yêu, quan tâm mày thì thương ai hả Nhung.



Mẹ đoán thằng kia nó có ý với mày rồi, ngồi ăn cơm nó nói chuyện mẹ quan sát được cả. Cứ đòi xin địa chỉ để gặp mày bằng được nói là đưa đồ gì đó.



Nhưng mẹ không tin, có đồ thì phải mang theo người chứ? Hôm qua nó đi người không, làm gì có đồ đạc gì...



Bị mẹ đoán được hết rồi...



Nhung phụng phịu.



Cha bố cô. Tôi đẻ ra cô mà tôi còn không biết đấy, nhưng mà mẹ nói này, tìm hiểu kỹ đi đã nhé, mày mới bỏ chồng xong, mẹ không muốn mày lấy chồng đâu. Khổ lắm con ạ!



Mẹ cứ làm như người ta lấy con đến nơi rồi không bằng ấy?



Thì mẹ cứ dặn trước vậy, cho mày cảnh giác, chứ nó ở xa vậy, biết đường nào mà lần? Chỉ sợ nó lợi dụng mình thì sao?



Nó cao ráo đẹp trai thì thiếu gì gái theo, mình nhà quê chỉ sợ nó chán nó bỏ thì khổ con ạ!



Nhưng con tin anh ấy!



Mẹ biết ngay mà, thế nào mày cũng nói câu ấy. Bố mày chưa biết chuyện đâu, ông ấy chỉ nghĩ hai đứa mày là bạn thôi...



Vâng. Vậy tạm thời mẹ đừng nói cho bố biết, cứ coi như bạn bè đi ạ.



Thế hôm nay về là có chuyện gì đấy?



Con định bỏ đi thuyền, thôi không làm ở đó nữa.



Vậy giờ làm ở đâu? Hôm trước mẹ khuyên mày nghỉ đi vì lao động đêm hôm già người lại vất vả. Mày dứt khoát không chịu. Vậy mà thằng Lâm nó vừa xuất hiện cái mày bảo nghỉ là nghỉ, con với cái. Đúng là dại trai hết chỗ nói.



Thì mẹ khuyên trước, anh ấy khuyên sau nên dần dần con mới tỉnh ngộ mà mẹ!



Sư bố chị. Khéo cãi!



Hihi.



Mà nó đâu rồi? Đã về chưa?



Anh ấy phải về đi làm chứ mẹ, con đang định nghỉ đi thuyền xong quay lại chỗ cũ làm việc. (Chỗ cũ ở đây là: đi theo Lâm )



Cũng được, nhưng có xa quá không?



Không xa mẹ ạ. Mẹ không thấy con đi về da dẻ trắng trẻo đấy à?



Làm nhẹ nhàng mà không phải thức khuya, mẹ yên tâm đi, lần này con sẽ mua điện thoại liên lạc cho mẹ yên tâm. Con bỏ anh Hậu là mẹ mừng quá còn gì nữa...






Ừ. Cũng đúng.



Mẹ chị gật gù.



À tiền lần trước con đem về, mai mẹ cho con mượn lại con đi mua hai cái điện thoại, con một cái, bố mẹ ở nhà một cái. Nhà mình quá lạc hậu rồi mẹ ạ, điện thoại không biết dùng, sau mẹ gọi cho con hay anh cả đều được, không phải lo lắng như trước nữa.



Thế có đắt không Nhung?



Đúng tâm lý mấy người già, hay chắt chiu và tiết kiệm, thấy bảo mua điện thoại là mẹ chị lại sốt sắng giá cả.



Bình thường mẹ ạ, con làm có tiền lại gửi về cho mẹ.



.....



Bước đầu trấn an phụ huynh đã thành công, ngay buổi chiều hôm ấy Nhung chuẩn bị và lên đường đi làm đúng như những gì chị nói với mẹ. Khi bố chị đưa lên bến xe, ông dặn dò mấy câu rồi đi về. Nhung ngồi đó và chờ Lâm đến, đêm qua hai người đã bàn bạc với nhau, buổi sáng chị về xin phép bố mẹ, anh ở lại khách sạn để chờ rồi chiều nay cùng nhau đi cả. Ngồi ở ven đường chờ Lâm, Nhung mở điện thoại ra bấm số anh, chị mới mua nên chưa biết dùng hết chức năng. Chỉ duy nhất nghe và gọi.



Anh nghe máy bảo chờ đúng 5 phút là có mặt. Chị ngồi đó chờ, được một lát thì thấy xuất hiện bóng dáng người đàn ông quen quen. Trời ơi, không ai khác, đó chính là lão xe ôm biến thái lần trước đưa chị về đường cánh đồng và đòi giở trò đồi bại. Dường như hắn ta vừa đi chở khách ở đâu về, đi qua đoạn chị đang ngồi. Hắn rẽ vào quán nước phía bên kia cổng bến và gọi 1 ly trà đá cỡ lớn, 1 hơi uống hết sạch. Sợ hắn ta phát hiện ra mình, Nhung kéo cái mũ áo xuống che đi nửa khuôn mặt, ngồi quay lưng đi, hai tay cầm chắc điện thoại và chờ đợi Lâm đến.



Tim chị đập nhanh vì Nhung nhớ lại chuyện lúc trước, một mình chị vật lộn với hắn ở cánh đồng ngô, hì hục bỏ trốn như tù nhân trốn trại. Quả thực rất đáng sợ, bởi vậy giây phút này chị cảm thấy rất bất an. Sợ hắn phát hiện ra chị thì nguy to... huhu... làm thế nào đây? Chị lại bấm điện thoại gọi cho Lâm nhưng anh không nghe, ấn máy bận. Chị càng lo lắng hơn, sao anh nói 5 phút mà mãi chưa thấy đâu, muốn chị ngồi đây sợ hãi mà chết hay sao???



Liền sau đó là tiếng xe ô tô bóp còi inh ỏi. Nhung giật mình quay lại thì may quá, là xe của Lâm. Thì ra anh đang trên đường đến đây nên không nghe điện thoại, cũng không gọi lại cho chị. Làm chị một phen hú vía. Lâm xuống mở cửa xe rồi xách đồ lên cho chị, ngồi vào xe rồi mà cảm giác run rẩy sợ hãi vẫn chưa tan biến, mặt chị tái mét đi. Lâm lo lắng:



Em sao thế?



Mới chờ có chút mà mặt mũi sao thế này? Say nắng à? Hay bị ốm rồi??



Em không sao...



Thực ra chị sợ hãi chuyện kia nhưng không dám nói ra, xe đã chạy được 1 đoạn Nhung yên tâm quay đầu lại nhìn 1 lần nữa xem có thấy mặt mũi tên xe ôm đâu không. Nhưng xa rồi. Không thấy nữa, lúc này chị mới thở phào, thoát rồi, thoát rồi!



Sao thế? Em vừa gặp ai à?



Lâm nghi hoặc bộ dạng và thái độ của chị.



Không có.



Nhung nói dối.



Vì đây là lần thứ 2 em xa nhà nên có chút vương vấn, hơi buồn anh ạ.



Tưởng thế nào. Đi rồi lại về chứ có bắt đi hẳn đâu mà sợ!



Lúc trước chẳng phải anh nhốt em mấy tháng trời còn gì...



Lúc ấy khác. Bây giờ khác, bây giờ em đi với anh đã là một thân phận hoàn toàn khác, khi nào em muốn thì anh đưa em về gặp bố mẹ là được mà.



Nhung thấy yên tâm hơn với câu nói của Lâm.



Mà này, anh bảo sao, không phải mang đồ đạc gì hết. Toàn mấy cái quần áo như này à???



Kệ em. Hơi quê mùa tí nhưng mà em quen mặc rồi. Với lại, nói là đi làm, nếu không mang quần áo theo chẳng phải bố mẹ sẽ nghi ngờ sao?



Ừ. Vậy đem theo cũng được, đến nơi anh mua cho cái khác.



....



Lâm còn muốn nói nhiều chuyện hơn với chị, nhưng trên xe còn có hai người đàn em nên anh thôi không nói gì nữa. Nhung đi 1 đoạn thì hơi mệt, chị gục đầu vào anh rồi ngủ thiếp đi. Cảm giác lần thứ 2 đi khỏi nhà thật thích. Vẫn là không gian trong chiếc xe này, lần đầu tiên chị ngồi trong xe bị bịt kín miệng bằng băng keo... còn lần này thì khác. Vẫn mùi thơm nước hoa sang trọng, xe êm, bên cạnh còn có người đàn ông quyền lực, trên người toát ra vẻ lạnh lùng cuốn hút, anh ấy vì chị mà lặn lội đường xa tìm kiếm. Bây giờ lại là bờ vai vững chắc cho chị tựa vào, liệu chị có mù quáng quá không? Tin anh vô điều kiện, dù biết rằng phía sau anh có rất nhiều mối quan hệ phức tạp...



Nhưng chị mặc kệ, chị không nghĩ nhiều được như thế, bởi con người chị xưa nay đơn giản, chị chưa từng được hưởng thụ cảm giác yêu đương đến mãnh liệt như hiện tại. Nếu như nói chị đang mơ, chị thà ngủ mãi để được sống với giấc mơ tuyệt đẹp ấy. Ở đó. Có anh, người mà chị đã đem lòng yêu đến điên dại, bất chấp vào biển lửa, hố sâu, giờ chị đã bước theo anh là không hề hối hận. Chỉ mong anh đối với chị giống như chàng hoàng tử trong mơ mà cô bé lọ lem vẫn hằng ao ước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK