Radio trường học lúc nào cũng sinh động, so với lúc Tang Vô Yên mới vào trường thì các tiết mục phong phú hơn. Đáng tiếc, phòng radio đó nàng đã đã lâu không đi.
Đang đứng đợi Trình Nhân ở vườn hoa nhỏ đã mấy phút, mới thấy Trình Nhân cười khanh khách đi tới.
“Làm sao vậy? Vẻ mặt ngốc quá àh.” Trình Nhân hỏi.
“Ta đang say mê giọng nói của Hứa Thiến.”
“Ta nghĩ là ngươi đang ăn dấm chua thì có.”
“Không có, không có, không có.” Tang Vô Yên nhéo nàng.