Cuối cùng, không ở lại được ngày nào. Tôi đang dọn hành lý cho Tiểu Thảo thì chuông điện thoại reo ầm ĩ: “Chị họ mày sắp sinh, vào phòng chờ rồi.”
Tôi xách sổ, không kịp dọn đồ đã chạy một mạch ra bến xe. Vừa đi vừa gọi cho Bác sĩ,
“Bác sĩ, chị dâu em sắp sinh rồi.” Mà tôi chịu trách nhiệm là “kho máu” di động.
“…” Anh lười cả thở dài, “Đi đứng cẩn thận.”
Vào đúng ngày hạ chí, chị dâu sinh Tiểu Canh, 3.6kg, mẹ tròn con vuông.
Tôi gọi cho Bác sĩ: “Cố Nguỵ, em lên chức cô rồi nhé.”
“Chúc mừng.”
“Cùng vui cùng vui.”
Đến lúc cúp máy, tôi mới giật mình nhận ra hình như mình vừa nói gì đó không ổn cho lắm.
Tiểu Canh hoàn toàn kế thừa tính cách dịu dàng của mẹ, ăn ngủ, ngủ ăn, thỉnh thoảng tỉnh giấc mắt tròn xoe đảo đảo hai vòng làm anh họ hưng phấn dỗ dành “Con ngoan, gào phát ba nghe nào.” Nhưng Tiểu Canh bỏ ngoài tai, tiếp tục nhắm mắt dạo Cô Tô.
Anh họ: “Con đừng quá ngoan như thế, không khóc không quấy, làm ba rất sợ.”
Mọi người: “…”
Sau khi chị dâu ra viện, tôi về thành phố X, không nói với Bác sĩ, định cho anh một bất ngờ. Sự thật đã chứng minh, còn lâu tôi mới có phận làm nữ chính: Bác sĩ không ở nhà, còn tôi, quên chìa khoá.
Tôi đắng lòng rút điện thoại nhắn tin cho anh: “Bác sĩ, anh đang làm gì đấy?”
Một cuộc điện thoại gọi đến ngay sau đó.
“Hiệu Hiệu, em đang ở đâu?” Giọng có vẻ khó tin.
Tôi đã lộ ra lúc nào trong tin nhắn kia vậy…
“Em đang ở đâu?” Anh hỏi dồn.
“Cửa nhà anh. Em quên chìa khoá.”
“Anh đang trên đường về. Đợi anh 15 phút nữa.” Ngắt máy.
Khoảng 15 phút sau, tiếng thang máy vang lên, tôi quay lại nhìn, chẳng có gì tẻ nhạt hơn sự chờ đợi, đặc biệt là trong thời tiết nóng nực như thế này. Khi bao nhiêu vui vẻ, hồi hộp, ngại ngùng trôi đi bằng sạch, Bác sĩ về.
“Sao em…”
“Nhớ anh.” Tôi quệt mồ hôi trên trán, “Bác sĩ, em sắp mất nước rồi.”
Vừa vào nhà tôi đã chạy thẳng đến phòng vệ sinh rửa mặt. Vùi mặt một chậu nước đầy, thoải mái nổi cả da gà, vừa ngẩng mặt lên thì thấy Bác sĩ đang đứng cạnh tôi.
Tôi đang định đùa cợt “nhìn em có giống hoa sen mới hé không?” thì anh bước lại, ôm lấy eo tôi, mặt tiến lại gần lại gần lại gần…
Nụ, nụ, nụ hôn đầu, đầu, đầu, tôi cảm thấy mình sắp phát điên… vì nóng…
Bác sĩ vỗ vỗ mặt tôi: “Em có muốn rửa mặt lại không?” Mặt nóng bừng.
Tôi ôm cổ anh: “Anh hôn xong chưa?”
Bác sĩ: “…Chưa.”
Tôi tắm rửa, cười cong cả mắt nghe tiếng Bác sĩ bận rộn dọn dẹp bên ngoài.
Vừa rồi, tôi nói: “Em đang chuẩn bị tắm, hay là anh định…”
Bác sĩ đỡ trán, đầu hàng: “Lâm Chi Hiệu, em tránh xa anh ra!” Rồi đỏ mặt ra ngoài.
Trêu trai cũng khó lắm các đồng chí ạ~
Bác sĩ gõ cửa: “Xong chưa?”‘
“Để làm gì? Anh muốn vào à?”
“…”
Tắm xong ra ngoài, Bác sĩ đưa điện thoại cho tôi, có hai cuộc gọi nhỡ.
“Mày không mang chìa khoá thì về ký túc xá kiểu gì?”
“Con để chứng minh thư ở phòng bảo vệ.”
“Tối nay về nhà chưa?”
“Chưa, con ở đây hai hôm nữa.”
“Để làm gì? Ở lại với bạn trai à?”
⊙_⊙ tôi và Bác sĩ đều sốc.
“Trêu thôi, lo cái gì?”
“Mẹ,” Tôi quyết định thành thật khai báo, “Con có người yêu rồi.”
“…” Bên kia dừng ba giây, “Mày đùa mẹ à?”
Bác sĩ quay sang chỗ khác bật cười. Không hiểu sao chuyện đáng sợ như thế bỗng nhiên trở nên rất dễ thương.
“Thật. Được một thời gian rồi.”
“Người thế nào?”
“Con thấy tốt lắm, còn đang trong thời gian kiểm định.”
Mẹ bắt đầu nói bằng giọng người-từng-trải: “Đàn ông, những thứ khác không quan trọng nhưng, một, là phải đối xử với mày thật tốt, hai, là phẩm chất phải thật tốt.”
Tôi nhìn Bác sĩ đang dự thính: “Làm sao để biết phẩm chất tốt hay xấu?”
Mẹ: “Mày có biết là câu rượu vào lời ra không… Lúc nào chuốc say nó là được.”
Tôi 囧: “Anh ấy say thì có nguy hiểm quá không…”
Mẹ: “Ai bảo mày chuốc trộm đâu. Khi nào liên hoan bạn bè đồng nghiệp các thứ ấy.”
Tôi: “Nhưng mà con với anh ấy… không cùng một lĩnh vực thì liên hoan kiểu gì.”
Mẹ: “Mày tìm ở đâu ra thế?!”
Tôi mồ hôi ròng ròng: “Người tốt! Thanh niên tốt! Chắc chắn đại nhân sẽ hài lòng!”
Mẹ: “Mày cứ nghĩ kĩ đi rồi mang về cho ba mẹ kiểm định.”
Sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.
Bác sĩ không nhịn nổi nữa bật cười.
Mười giây sau, điện thoại vang lên.
“Tối nay mày ngủ nhà Tiêu San nghe chưa.”
“Dạ?”
“Mẹ sẽ kiểm tra đấy.”
Tiếp tục thẳng tay ngắt máy.
Bác sĩ không cười nổi nữa.
Người qua đường A nói: Đàn ông sợ nhất là mẹ vợ, ghét nhất là bạn thân của vợ. Hội chị em chính là nguyên nhân của mọi hành động, làm cho những mối quan hệ nứt nẻ càng thêm khô cạn.
Tôi vừa về ký túc xá dọn hành lý cho kỳ nghỉ xong xuôi thì nhận được điện thoại của Tam Tam.
“Vị trí.”
“Trường. Ký túc xá.”
“Dẫn bác sĩ Cố đến ra mắt hội chị em đi. Bọn tao đang ở Pizza Hut đường XX.”
“…Bọn mày?”
“Có cả vợ chồng Ấn tỉ, Kim Thạch nữa.”
“Tao có thể không đi không?”
“Mày đau dài không bằng đau ngắn hay là…”
“Nửa tiếng sau có mặt.”
Nửa tiếng sau, tôi và Cố Ngụy nằm bắc nhìn nam, tắm rửa sạch sẽ sáng bóng như đèn pha, lặng lẽ nhận tia ra-đa quét tới kiểm tra từ phía đối diện.
Ấn tỉ cười dịu dàng: “Em uống gì nào?”
“Chị đừng như thế em sợ…” Không uống nổi, “Vào vấn đề chính đi.”
Cố Nguỵ cười: “Hai cốc socola nóng.” Một bàn tay vỗ về lưng tôi.
Nửa tiếng tiếp theo, Cố Nguỵ đối đáp tự nhiên, còn tôi ngồi cạnh như vật trang trí, ngoài cúi đầu ăn thì chỉ biết ăn cúi đầu, hoàn toàn bỏ qua đôi mắt nháy đến sắp rụng của Tam Tam.
Cuối cùng, Ấn tỉ hài lòng như người chị vợ thực thụ: “Hiệu Hiệu chuyện khác thì thông minh, nhưng việc của bản thân thì ngơ ngơ ngác ngác, sau này nhờ anh quan tâm nó hơn một chút.”
Cố Ngụy: “Yên tâm.”
Kim Thạch phản bội: “Thỉnh thoảng qua thành phố Y chơi, cô chú ấy không dễ tính đây.”
Cố Ngụy: “Năm nay sẽ đến thăm nhà.”
Tam Tam: “Tối nay mẹ nuôi hỏi, em sẽ bảo nó đang ở ký túc xá.”
Lâu lâu mới thấy Cố Ngụy “kẹt” một lần: “Cảm ơn…”
Trên đường về, tôi nghịch điện thoại…
“Mày đi Ethiopia về hay sao mà như nạn đói năm 45 thế? Chỉ biết cắm đầu cắm cổ ăn thôi à! Bọn mày phát triển đến bước nào rồi? Uuuuu anh mắt của chàng kìaaaa~~~”
“Hoàn thành bước giám định. Duyệt.” Ấn tỉ.
“Thỉnh thoảng nhắc khéo với ba mẹ, chuẩn bị sẵn sàng đi là vừa.”
_
Bác sĩ: Chỉ có đàn ông hiểu đàn ông.Xem thêm...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK