Buổi gặp ba mẹ anh quá thuận lợi đến nỗi chính tôi cũng hơi bất ngờ, nói theo cách của anh họ thì là, thuận lợi đến phát sợ.
Nếu trước kia tôi và Bác sĩ đứng sóng vai bên nhau thì gặp ba mẹ là dấu hiệu cho thấy chúng tôi bắt đầu hoàn toàn xâm nhập vào cuộc sống của nhau. Tôi nhanh chóng biến thành “Chị dâu”, “Em dâu”, “Vợ thầy”, “Dâu nhà Cố Nguỵ”…
Từ khi bị Cố Nguỵ xách đi tham dự một buổi liên hoan, về sau hễ đến bệnh viện là tôi sẽ bị ghẹo. Bác sĩ Trần Thông mỗi lần thấy tôi đều vui vẻ lạ thường “Ôi em dâu~ em dâu” (Dù anh ấy chỉ hơn Cố Nguỵ hai mấy ngày tuổi). Chị y tá trưởng trước kia vẫn gọi tôi là Tiểu Lâm, bỗng một hôm bảo, “Dâu nhà Cố Nguỵ, hầm cho thằng bé ít gừng lê đường phèn nhé.” Trong khi đó, đồng chí Cố Nguỵ đang đứng trước cửa phòng làm việc, vẫn còn đeo khẩu trang, chớp chớp mắt nhìn tôi đặc biệt vô tội.
“Sao lại bị cảm?”
Trần Thông tan ca đi ngang qua cửa: “Vì tương~ tư~”
Nửa cuối tháng chín chào đón anh bằng hàng loạt ca phẫu thuật dày đặc và chào đón tôi bằng một núi thí nghiệm chất chồng. Vậy là sau một năm yêu đương, hai người không gặp được nhau bắt đầu gia nhập vào kỷ nguyên của tin nhắn.
Bác sĩ thường lưu lại những tin nhắn rất kỳ lạ của tôi, anh nói, điện thoại của anh giờ như một cửa hàng tạp hóa.
“Vừa nãy ở nhà ăn 3, một bạn du học sinh thấy có vật thể lạ trong đồ ăn nên ra trình bày với đầu bếp bằng thứ tiếng Trung xẹo xọ méo mó, cuối cùng chưa nói xong, bác đầu bếp đã buông một câu hãi hùng, so what?!”
“Bác sĩ, ngày nào cũng phẫu thuật… Về nhà ăn thịt anh có thấy kì kì không?”
“Có rất nhiều nhà nghệ thuật chỉ nổi tiếng khi đã qua đời, sau khi chúng ta chết cũng có thể… hiến nội tạng. Thực ra nếu tính theo giá chợ đen thì em cũng đáng giá phết.”
Khi nhắn tin với anh, tôi cứ nghĩ gì thì nói nấy, may mà không nhắn nhiều. Sau đó tầm ba giờ chiều, bảy giờ tối các thứ, anh sẽ gọi điện đến.
Nội dung cuộc nói chuyện cũng rất đơn giản:
“Em đang làm gì?”
“Trong phòng làm việc của giáo viên hướng dẫn…”
“…”
Và cúp máy. Hầu như toàn là những đoạn đối thoại ngắn ngủn như vậy. Anh bảo, không được gặp mặt thì nghe giọng nhau giải khát cũng được.
Một ngày cuối tháng chín, Bác sĩ gọi đến.
“Bao giờ em về?”
“Sao? Em tưởng anh phải trực thay XXX?”
“Không cần nữa, nó định mùng 1 tháng 10 đính hôn, nhưng giờ kết hôn luôn nên xin nghỉ cưới.”
“…” Thế cũng được à.
“Anh trực ca đêm 30, bắt đầu nghỉ phép từ sáng mùng 1, mùng 3 đi làm.”
“Oh, thế mùng 3 em về.”
“Tối mùng 1 anh là phù rể.”
“…”
Và thế là giữa trưa mùng 1 tháng 10, trong trung tâm thương mại đông đúc tấp nập, chúng tôi chọn dây cà vạt cho anh rồi gói đồ ăn mang thẳng về nhà.
Ăn cơm xong, anh tắm rửa, ngủ bù mê mệt trên giường, tôi ném quần áo bẩn vào máy giặt, rửa hoa quả rồi ôm laptop của anh, đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa dịch bài.
Vì anh làm gì cũng nhẹ nhàng, tôi lại quá tập trung nên đến lúc bị gục, tôi mới nhận ra rằng mình bị đánh lén.
Bảo không hồi hộp là nói dối, có phải vợ chồng lâu năm đâu, tuy trước kia có ôm có hôn nhưng hầu như rất trong sáng, bây giờ bị anh gục dưới người, não tôi mới bắt đầu chập mạch, chỉ đẩy ra được một đống chấm hỏi và chấm than, còn lại im bặt.
Thì ra 1m8 nằm xuống lại dài như vậy…
Đây có được coi là tiểu biệt thắng tân hôn không?…
Thực hành là cách duy nhất để kiểm nghiệm chân lý…
Xương sường của chúng tôi cọ vào nhau!!
Nhưng Bác sĩ không nhìn tôi thật lâu, thật đắm đuối và kết thúc bằng một nụ hôn dài như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, anh chỉ gục, điều chỉnh tư thế, đầu chôn vào cổ tôi, và rồi, bất động…
Đợi khi tim đập bình thường trở lại, tôi chọc chọc anh: “Này…”
Bác sĩ: “Ừ?”
Tôi chọc xong không biết để tay vào đâu, cứ lơ lửng trong không khí.
Lát sau, anh ngẩng lên, thấy bàn tay lạc trôi của tôi, mím mím miệng, kéo xuống bên cạnh anh, rồi tiếp tục ngủ…
Và thế là tôi…
Cũng ngủ theo ngon lành…
Lúc tôi tỉnh dậy đã hơn hai rưỡi, người đắp một tấm chăn mỏng, Bác sĩ đang ngồi dưới sàn, nghe nhạc, xem tài liệu của tôi.
Anh gác chân, lặng lẽ gõ chữ, nghĩ ngợi một lúc lại xóa đi một ít rồi gõ tiếp.
Tôi cảm thấy tim mình mềm nhũn, xoa xoa đầu anh: “Thanh niên năm tốt mà sao lại FA đến 30 thế này, thật thần kỳ.”
Bác sĩ bỏ tai nghe, nhào tới cắn tôi. Tôi chợt phát hiện ra, ai đó bình thường lúc nào cũng như chính nhân quân tử, thực ra cũng là một con sói.
Biết hồi học đại học anh hay luyện Thái Cực quyền, tôi nổi hứng bẻ cổ tay anh, khóa sau lưng rồi đẩy lên.
Một phút sau, nhờ có không gian hẹp và đôi chân dài vai rộng anh lại ấn tôi xuống dưới: “Em học ở đâu thế?”
“Hồi nhỏ học theo mấy anh trong xóm.” Tôi cố gắng phản kích nhưng vẫn bị anh trói chặt.
“Sắp ba giờ rồi, chúng mình phải đến nhà hàng trước năm giờ.”
Tôi đẩy anh: “Thế nhanh lên! Âu phục của anh đâu?”
Hàng ngày, sau lớp áo blouse trắng anh chỉ mặc thường phục, nên khi thấy anh cài cúc áo sơ mi, khoác âu phục đã là lượt phẳng phiu, tôi thở dài: “Nhặt được bảo bối, đúng là nhặt được bảo bối.”
Mẹ dạy, âu phục là cách tốt nhất để kiểm tra tỉ lệ cơ thể và khí chất của một người. Tuy Bác sĩ không có cơ bụng tám múi nhưng được cái cao ráo cân đối, bình thường rất chịu khó rèn luyện nên không có mỡ thừa… Haizz~ mình thích chân dài. Tôi vừa cần mẫn đeo cà vạt cho anh, vừa mừng thầm vì bệnh viện không có cơ hội mặc âu phục là mấy.
“Em cười ngây ngô gì thế?”
“Cà vạt em chọn siêu đẹp.” Xanh ngọc thạch rõ là tôn da.
“Anh tưởng phải chọn màu đỏ?”
“Đeo màu đỏ anh định đi cướp dâu à?” Tôi đẩy đôi tay đang ôm ngang hông mình, “Em phải đi biến hình đây.” Rồi rút một túi giấy từ ba lô, chui tọt vào phòng vệ sinh trong ánh mắt khó hiểu của anh. Chậc chậc, Bác sĩ ăn vận yêu nghiệt như thế chẳng lẽ mình lại mặc quần bò áo phông? Lại một lần nữa tôi phải cảm thán về tầm nhìn xa trông rộng của mẹ, hồi khai giảng, thấy mẹ nhét váy vào vali, tôi còn chê mẹ vẽ rắn thêm chân. Váy lụa trắng không tay in nổi họa tiết đen, đúng là mẹ đẻ có khác.
Tôi không biết trang điểm nên chỉ đắp mặt nạ là xong chuyện. Đang chải đầu thì nghe thấy tiếng Bác sĩ gọi: “Em không sao chứ?”
Tôi nhìn quanh, phòng vệ sinh không thể nào đơn giản hơn, trừ trúng độc vì uống nước cạo râu của anh, tôi không nghĩ nổi làm thế nào để “có sao” nữa…
Xong xuôi, tôi chần chừ nhìn cài tóc phức tạp trong tay, quyết định mở cửa, gọi người đang phơi quần áo ngoài ban công vào: “Giúp em.”
Bác sĩ quay lại, sững sờ một lát, rồi chầm chậm bước về phía tôi.
Tôi hắng giọng, làm bộ bình tĩnh: “Nhìn có được không?” Rồi lắc lắc cài tóc trong tay, “Em không nhìn thấy phía sau” Và nhét nó vào tay anh, quay lưng lại.
Bác sĩ từ từ cài tóc cho tôi, vuốt vuốt tóc mai rồi đặt lên vai tôi một nụ hôn thật nhẹ.
__
Bác sĩ: Anh thông báo với cả nhà hơn nửa năm rồi chẳng lẽ không thuận lợi.Xem thêm...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK