Ngày 8 tháng 3 năm 2009
Phẫu thuật xong ba ngày xuống giường, năm ngày loạng choạng cất bước, thầy Lâm hồi phục tương đối nhanh. Trong thời gian đó, bác sĩ Cố cũng dần quen thuộc với gia đình tôi, gặp chúng tôi ở hành lang còn trêu thầy Lâm: “Bác đi đâu cũng có hai điều dưỡng viên cao cấp đi cùng nhỉ.”
Ngày thứ tám sau khi phẫu thuật, thầy Lâm đã đi khá vững, không cần tôi đỡ cũng có thể đi thẳng băng được rồi. Lúc qua phòng làm việc của các bác sĩ, ông kéo tay tôi lại: “Ô nhìn kìa.”
Tim tôi “thịch” một tiếng, ‘không phải bị thầy Lâm phát hiện rồi chứ’, tôi chột dạ nhìn vào bên trong, thấy trên ghế có một chàng trai mặc áo blouse trắng.
“Thấy thằng nhóc kia không? Đẹp trai phết.”
Oẹ, ốm một cái là sở thích thay đổi 360o, lại còn dẫn con gái đứng cửa nhòm giai, chẳng có lẽ mấy bữa nay bị các bà các bác trung niên đồng hoá mãnh liệt quá… Nhìn lướt qua: da trắng, mặt chữ điền, đeo kính. Tôi bình luận đúng trọng tâm: “Phình phường.” Rồi dìu ông chuẩn bị đi.
Thầy Lâm lập tức nghiêm nghị: “Đẹp trai như sao Hàn ấy.”
Ôi chao, đến Lương Triều Vĩ với Lưu Thanh Vân còn không phân biệt nổi thì đồng chí có tư cách gì để bình luận.
Không nói nhiều quay lưng đi luôn: “Ba quá khen ấy, bình thường thôi”. Tôi bỗng thấy, nếu bị bắt gặp đang bò trước cửa phòng làm việc người ta để soi giai đẹp thì không biết phải tìm lỗ nào mà chui nữa, nên vội vàng vừa lôi vừa ôm đứa-trẻ-già này về: “Đi, đi nào, kinh quá cơ.”
Thầy Lâm vẫn rất kiên trì: “Đẹp trai thật mà.”
Tôi ôm ông kéo đi dạo, khẳng định: “Không đẹp trai bằng bác sĩ Cố.”
Đến cầu thang máy, chúng tôi vòng lại.
Thầy Lâm bắt đầu phản công: “Bác sĩ Cố nhìn cũng sáng sủa, nhưng cậu kia nhìn góc cạnh hơn.”
Tôi: “Có phải đống gỗ đâu mà đòi góc cạnh.”
“Còn trẻ hơn nữa.”
“Bác sĩ Cố là nghiên cứu sinh, học nhiều hơn cậu ta ba năm. Thời đại này trình độ kỹ thuật tốt mới đáng tin cậy.”
“Nói chung là cậu kia được lắm.”
“Bác sĩ Cố tốt hơn!”
Tôi vừa khẳng định như đinh đóng cột thì có cô y tá đi qua, còn nhìn tôi một cái kỳ lạ, tôi chột dạ, quay lại — bác sĩ Cố đang đứng cách chúng tôi hơn một mét, cười tủm tỉm, hiếm lắm mới thấy anh không mặc áo blouse, thay vào đó là áo đen, bên trong là áo lông cừu màu xám phối với quần bò và giày thể thao, đeo túi chéo Mizuno, nhìn trẻ trung chẳng kém sinh viên đại học.
Vào giây phút đó, tôi rất rất muốn cắn lưỡi tự tử…
Bác sĩ Cố bình tĩnh: “Hôm nay vận động tốt vậy. Vết mổ của bác thế nào rồi?”
Thầy Lâm: “Tối qua ngủ ngon nên nay tinh thần không tệ. Vết mổ còn hơi hơi đau.”
Bác sĩ Cố: “Vâng, lát nữa cháu kiểm tra lại vết mổ, nếu khôi phục tốt là có thể rút ống dẫn lưu được rồi.” Nói xong gật đầu cười cười rồi vào văn phòng.
Trong toàn bộ cuộc đối thoại, tôi mơ màng đứng cạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.
Thầy Lâm: “Ừ, cậu bác sĩ này cũng được đấy.”
Tôi oán thầm, người vừa bảo anh ấy già là ai vậy? Chẳng qua tại áo blouse làm tăng tuổi, tạo nên hình tượng bác sĩ chững chạc thận trọng thôi.
Ngày 9 tháng 3 năm 2009
Tôi xách phích nước ra khỏi phòng lấy nước sôi, lúc đi qua văn phòng Bác sĩ, cửa mở toang, không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì mà tôi ngó vào, thấy bác sĩ Cố đang quay lưng về phía cửa gõ đơn thuốc.
Không biết có phải tại bác sĩ Cố gầy quá hay không mà nhìn lưng hơi còng, nhưng điểm này chẳng ảnh hướng chút nào đến vẻ cao ráo thư sinh của anh cả (có quá nhiều mâu thuẫn >_<. . . ). Tay anh vừa dài vừa sạch sẽ, tóc mới cắt lộ chiếc cổ gầy nhã nhặn.
Tôi cứ thế vừa đứng gặm táo, vừa thưởng thức cái đẹp… Chắc tại táo đỏ Fuji giòn quá, tiếng cắn lại hơi to nên anh quay lại, tôi đóng băng tại trận.
Tuy vậy, tôi có một ưu điểm, đó là dù trong lòng mưa rền gió cuốn thế nào cũng không bao giờ ảnh hướng đến vẻ mặt “bình yên”. Cùng lắm thì coi mình như một trong vô vàn người tấp nập qua lại trên hành lang thôi, chắc anh ấy không nghĩ gì nhiều đâu. Tôi vừa tự an ủi mình phải bình tĩnh, vừa nhấc chân định đi như chưa có gì xảy ra.
Bỗng bác sĩ mỉm cười. Và tôi đã bỏ lỡ thời cơ làm người qua đường A, ngẩn ngơ chôn chân ở đó. Rồi đôi môi xinh đẹp kia thốt lên hai tiếng: “Táo à.”
Tôi chạy luôn. Chẳng lẽ nhìn mình gặm táo ngu lắm? Hay tại anh nhớ đến quả táo gọt dở dang lần trước?…
Sau khi về phòng bệnh, tôi xoắn xuýt nửa ngày vẫn không có lời giải đáp đành gạt ra khỏi đầu. Lòng thề từ nay chỉ ăn táo ngoài ban công, không bao giờ xuất hiện ở những nơi mà loại quả vi diệu này có thể làm bộc lộ trạng thái 囧 bất thường của tôi nữa…
__
Bác sĩ: Lúc em đi lấy nước anh đã nhìn thấy rồi, khi ấy còn nghĩ, đây là bệnh viện mà sao em hồn nhiên như dạo công viên thế? Còn nữa, một ngày em ăn bao nhiêu quả táo vậy?
(Em thề là em rất ít khi ăn táo, nhưng mỗi lần ăn là lại bị anh bắt gặp >_<. . . )Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK