Tháng lăm năm một chín sáu tám.
Chạng vạng, nơi giao nhau giữa các dãy núi cùng bầu trời bị bao phủ bởi một tầng mây màu cam tía.
Cuối xuân đầu hạ gió mang theo hơi ấm, ở bên kia bờ sông những bông hoa trên cây đào trăm năm bị gió thôi bay, màu hồng nhạt của cánh hoa rào rào rơi xuống.
Lâm Đào vắt khô một bộ áo lót mới giặt sạch, đem cánh hoa vừa rơi xuống ống tay áo sau đó trượt xuống khuỷu tay, lại duỗi tay đem từng cánh hoa rơi trên đỉnh đầu lấy xuống thả vào lòng sông.
Nước sông trong veo có thể thấy đáy, chỉ trong chốc lát cánh hoa đào đã theo nước sông trôi xa.
Thu hồi ánh mắt, Lâm Đào tiếp tục giặt quần áo.
Mùa hè quần áo mỏng, cô lại là một người yêu sạch sẽ, quần áo tất nhiên dơ không bao nhiêu, cho nên giặt rất nhanh. Chỉ còn lại một cái quần rất nhanh sẽ xong.Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng hai phụ nữ nói chuyện.
Hai người thấy Lâm Đào đang giặt quần áo, thoáng nhìn nhau, một người trong đó vội đáp lời nói: “Lâm Đào tới giặt quần áo à.”
Lâm Đào nghe được thanh âm này, mày nhíu lại.
Cô đã cố ý chọn lúc không có nhiều người mới đến giặt quần áo không nghĩ tới vẫn đụng phải. Hơn nữa nói chuyện cùng cô lại là thím Chu, là người nổi tiếng hay thêu dệt chuyện trong thôn Đào Hoa.
“Đúng vậy, nhưng con đã giặt xong đang chuẩn bị trở về đây, hai người từ từ giặt.” Động tác của Lâm Đào nhanh hơn, rất nhanh đã giặt xong, ôm bồn gỗ lên chuẩn bị đi.
Thím Chu cười cười, đánh giá Lâm Đào từ trên xuống dưới.
Nha đầu Lâm Đào này thật đúng là người cũng như tên, lớn lên cùng hoa đào giống nhau kiều diễm*, làn da cũng trắng nõn, cặp mắt không thể nói đặc biệt to nhưng sáng lấp lánh, giống như biết nói làm người khác không nhịn được nhìn nhiều vài lần.(*: Mềm mại và xinh đẹp)
“Nghe bà nội con nói là đã tìm được một mối hôn sự rất tốt cho con? Nghe đâu đối phương là một quan quân, còn là doanh trưởng thuộc hạ mấy trăm người nghe rất khí phách, chỉ mới là lễ hỏi đã cho hơn hai trăm. A Đào mạng con cũng thật tốt a, có ba thương, bà nội cũng thương con không kém, tìm cho con mối hôn sự tốt như vậy. Con không được vong ân phụ nghĩa a.”
Lâm Đào đưa lưng về phía hai người, nghe được lời thím Chu nói, cau mày.
Cái gì mà mối hôn sự tốt, đối phương đúng là một doanh trưởng cũng không tệ, nhưng hắn đã kết hôn một lần, nghe nói còn có ba đứa con.Đến nỗi bà nội đau lòng cho cô, kia càng là nói hươu nói vượn. Hai trăm đồng tiền lễ hỏi, cô cũng chưa được nhìn thấy.
Bà nội không coi cô như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đã phải thắp nhang cảm tạ.
Nhưng những người này sao có thể không biết thái độ của bà nội đối với cô, chỉ là cố ý chế giễu thôi.
Lâm Đào lười giải thích, trên mặt vẫn mang nụ cười, bốn lạng đẩy ngàn cân** mà nói: “Thím Chu là từ chỗ nào hỏi thăm được tin tức này nha? Sao con không biết việc này? Nên không phải là thím nghe lầm đi? Đúng rồi thím, anh Hổ Tử năm nay cũng có hai ba- hai tư đi? Còn có anh Cẩu Tử cũng hai mốt- hai hai rồi, có phải đã đến lúc kết hôn hay không? Thím coi trọng con gái nhà ai a? Con còn chờ ăn kẹo mừng đây.”(**: Một kiểu mượn lực)Nói mấy câu đã khiến nụ cười trên mặt thím Chu sụp xuống dưới, hậm hực mà bĩu môi, lẩm bẩm câu “Còn sớm”, xoay đầu đi giặt quần áo.
Ai không biết chuyện hôn nhân của hai con trai làm bà ta phiền lòng, lúc trước sinh hai thằng con trai bây giờ đều đã đến tuổi muốn kết hôn, nhưng bà ta lại luyến tiếc tiền lễ cho nhà gái, trong nhà còn vì việc này nháo đến đáng sợ.
Lâm Đào thấy bà ta bắt đầu thành thật, mím môi cười cười, không nói thêm gì nữa, xoay người đi về nhà.Đừng nhìn Lâm Đào làm trò trước mặt thím Chu giả vờ như cái gì cũng không biết, trên thực tế trong lòng cô cũng đang rất phiền.
Mấy ngày trước, bà nội không nói hai lời đã cầm một bức ảnh ném cho cô, nói là đã định hôn sự cho cô rồi.
Vừa nói đối phương là một quan quân rất có bản lĩnh, sau đó lại nói đối phương hào phóng đưa hai trăm đồng lễ hỏi, nói đến mức đầu cô bắt đầu choáng váng, còn cho rằng bà nội đổi tính.
Trước kia không phải ghét cô nhất sao? Sao bây giờ lại nguyện ý đem mối hôn sự tốt như vậy giới thiệu cho cô?
Sau khi tìm dì Phương nghe ngóng mới biết được, hóa ra người này là kết hôn lần hai, sắp ba mươi tuổi, vợ mới mất không đến một năm phía dưới còn có ba đứa con.
Dì Phương là được gả đến thôn Đào Hoa của bọn họ, nhà mẹ đẻ vừa lúc ở cái thôn kia, cho nên biết rõ hơn so với người khác.
Vợ của vị doanh trưởng kia mất không quá một năm, trong nhà cha mẹ tuổi đã lớn trẻ con còn nhỏ lại nhiều, không đủ sức chăm hết cho nên mới sốt ruột hoảng hốt tìm cho vị doanh trưởng một cô vợ khác.
Ba đứa con, lớn nhất mới năm sáu tuổi, nhỏ nhất còn chưa tới một tuổi, gả qua chính là chuyên môn đi hầu hạ mấy đứa trẻ đó.
Lâm Đào có thể khẳng định, bà nội căn bản là không có suy xét đến việc sau khi cô gả qua cuộc sống có tốt hay không.
Lúc bà nội vừa cùng cô nói chuyện này, cô đã trực tiếp cự tuyệt, nói chính mình tuổi còn nhỏ, sợ không thể chăm sóc nhiều trẻ con như vậy, đừng để đến lúc đó kết thân thành kết thù, sự tình bị nháo đến khó coi.
Cô tính toán chờ khi ba trở về, lại cùng ba nói về việc này.
Ba cô là phục viên quân nhân***, bây giờ đi làm ở xưởng vận chuyển, đi từ nửa tháng trước, có lẻ trong hai ngày này là có thể trở về.(***: là lực lượng quân nhân chuyên nghiệp ra khỏi quân đội, không còn phục vụ trong quân ngũ )Trong lòng Lâm Đào bận suy nghĩ, chỉ lo cúi đầu đi đường, cũng không chú ý xem người đằng trước.
Vẫn là ba gọi cô một tiếng, Lâm Đào mới chú ý tới ba đã ở cửa thôn chờ cô.
Khói mù trên mặt Lâm Đào trở thành hư không, thay thế chính là ý cười đầy mặt, ngon ngọt mà gọi một tiếng: “Ba.”
“Nghĩ chuyện gì đâu, ngay cả đường cũng không nhìn.” Lâm Thường Hải duỗi tay đi lấy đi bồn gỗ trong tay Lâm Đào, lại bị Lâm Đào né tránh.
Cô bĩu môi: “Con mang được, ba đi xe một chuyến vừa trở về rất vất vả, đợi chút trở về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt. Con còn tưởng rằng ngày mai ba mới có thể về đâu, không nghĩ tới hôm nay đã đến.”
Nhìn hai mắt ba ba đỏ ửng, lại nhịn không được đau lòng.
Lái xe chính là như vậy, tuy rằng là hai người thường đổi tài cho nhau, nhưng đi một chuyến lâu như vậy, khiến người rất mệt mỏi.
Cũng may sau chuyến xe này là có thể ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi.
“Lần này thuận lợi, nên về sớm một ngày.” Lâm Thường Hải nói.
Chủ yếu là không có mưa, tương đối dễ đi. Nếu là gặp phải ngày mưa, nói không chừng còn phải trễ chút mới trở lại.
Lâm Thường Hải đem đồ vật trong tay đưa Lâm Đào xem: “Lần này Ba đi hàng thành, nhìn thấy thật nhiều váy xinh đẹp, đều muốn mua cho con, lại không biết con mặc có thích hợp hay không, nên dứt khoát mua một miếng vải về, chính con muốn làm váy kiểu gì thì làm váy kiểu đó.” Lâm Đào dỗi nói: “Ba lại tiêu tiền lung tung, quần áo con đủ rồi, lần tới ba tự mua cho mình đừng cả ngày nhớ thương con.”
“Con là con gái của ba, ba không nhớ thương con thì nhớ thương ai.”
Hai cha con một bên nói một bên đi về nhà.
Lâm Đào ấp ủ một chút, vẫn là chuẩn bị cùng ba nói về chuyện định hôn kia: “Ba, con muốn cùng người nói chuyện này.”
Lâm Thường Hải: “Có phải bà nội đã định hôn sự cho con rồi hay không?”
“Ba mới vừa vào cửa thôn đã gặp phải dì Phương, dì Phương nói hết cho ba nghe rồi.” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Đào, ông giải thích nói.
“A Đào con yên tâm, ba quyết sẽ không để con gả đi làm mẹ kế. Chờ lát nữa về nhà con đừng nói chuyện, ba đi theo nói với bà nội con. Ai thích đi làm mẹ kế thì đi, dù sao A Đào nhà chúng ta không cần.”
Lâm Thường Hải giọng điệu kiên định.
A Đào nhà ông mới mười chín tuổi, lớn lên đẹp, lại học đến cao trung (cấp ba), điều kiện không tính kém.Ông đã tính là dù để cho A Đào tùy tiện chọn một người trẻ tuổi ở trong xưởng, cũng tốt hơn là trực tiếp gả qua đi làm mẹ kế của ba đứa trẻ.
Sau khi Lâm Đào nghe xong, nhìn phía ba ba trong mắt tràn ngập ý cười.
Từ nhỏ, ba ba chính là thần hộ mệnh của cô, dùng thân hình vĩ ngạn của mình thay cô che mưa chắn gió.
Chẳng sợ bây giờ cô đã trưởng thành, người ba ba mà trước kia cô cảm thấy to lớn giống như một ngọn núi, bây giờ cũng chỉ cao hơn so với cô một cái đầu mà thôi.
Nhưng ở trong lòng Lâm Đào, ba ba vĩnh viễn là chỗ dựa an toàn nhất để cô dựa vào.
Hoa khai hai đóa, các biểu một chi****.(****: theo tui hiểu là hoa nở hai đóa đều cùng một cành)Giờ này khắc này nhà chính Lâm gia, trong phòng là bà nội Lâm cùng ba người nhà con cả Lâm gia.
Trên mặt bà nội Lâm tràn ngập vẻ không thể tin được, theo bản năng lại hỏi một câu: “A Tuệ, con vừa mới nói cái gì? Bà nội không nghe rõ, con lặp lại lần nữa.”
Mà bị gọi ‘ A Tuệ ’ Lâm Tuệ, nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của mọi người trong nhà, hít sâu một hơi, lặp lại lời cô ta vừa mới lời nói: “Bà nội, con nói con muốn gả cho Thẩm Quốc Bân.”
Bà nội Lâm tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu, nhìn cháu gái lớn trước mặt sau khi ngủ trưa tỉnh lại thì bắt đầu nói chuyện kỳ quặc, cất cao giọng nói: “A Tuệ, không phải con ngủ đến mức hồ đồ đi?”
“Tuy rằng Thẩm Quốc Bân là một doanh trưởng, nhưng hắn đã kết hôn một lần, phía dưới còn có ba đứa con nữa, con muốn gả qua đi làm mẹ kế a!?”
Không sai, bà nội Lâm thật sự coi trọng thân phận doanh trưởng của Thẩm Quốc Bân, cùng với việc nhà bọn họ ra hơn hai trăm đồng tiền lễ hỏi. Nhưng bà ta tính toán là để cho Tang Môn** tinh Lâm Đào người mà bà ta chán ghét gả qua, mà không phải Lâm Tuệ.(**: chỉ những người xui xẻo, đem lại cái chết)Bà nội Lâm tuy nói trọng nam khinh nữ, nhưng đối với cháu gái Lâm Tuệ này vẫn là thích.
Bởi vì Lâm Tuệ lớn lên rất giống bà ta khi còn trẻ, ngay cả tính tình cũng giống, bà ta đau Lâm Tuệ không thua gì đứa cháu trai.
Chỉ bằng tâm tư bà ta đau Lâm Tuệ như vậy, sao có thể để cô ta gả cho một người đàn ông đã có ba đứa con làm mẹ kế? Dù là doanh trưởng cũng không được a!
Không chỉ bà nội Lâm, ngay cả ba mẹ Lâm Tuệ cũng đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Lâm Tuệ.
Nào có người muốn vội vàng đi làm mẹ kế?Đây không phải bị ngốc sao?
Nhưng ánh mắt Lâm Tuệ lại rất tỉnh táo, vẻ mặt kiên định gật gật đầu: “Vâng, con chính là muốn đi làm mẹ kế.”
Cô ta không phải chỉ ngủ một giấc đơn giản như vậy… Cô ta trọng sinh.Đời trước Lâm Đào gả cho Thẩm Quốc Bân, tuy rằng là đi làm mẹ kế nhưng lại phá lệ hạnh phúc.
Ba đứa nhóc kia một cái so một cái càng có tiền đồ hơn, đứa lớn là doanh nhân có tiếng ở Tương Thành, nghe nói tiền nhiều xài không hết, còn mua vài căn biệt thự cho Lâm Đào, đứa con gái nhỏ nhất hình như là làm minh tinh, còn khiến cho Lâm Đào lên TV rất nhiều lần.
Nhưng cô ta thì sao, như ý nguyện gả cho con trai lớn của phó xưởng máy móc Triệu Dược Tiến, vốn tưởng sẽ được trải qua những ngày tháng tốt nhất, ai biết không quá mấy năm Trương gia đã xảy ra chuyện, Triệu Dược Tiến không chỉ không tiến tới, còn đánh bạc say rượu, uống say còn đánh cô ta.
Căn bản cô ta cảm thấy mình được gả tốt, nhưng ngày tháng trôi qua khổ không nói nổi…Cuối cùng, cô ta nhìn người trong TV cùng tuổi với cô ta, thoạt nhìn lại muốn trẻ hơn so với cô ta mười mấy hai mươi tuổi, ánh sáng chiếu vào người Lâm Đào, trong lòng cô ta nghĩ vì sao người lúc trước gả cho Thẩm Quốc Bân không phải là cô ta?
Nếu, người lúc trước gả cho Thẩm Quốc Bân là cô ta thì thật tốt a……Tiếp theo, cô ta phát hiện mình trọng sinh.
Trọng sinh tới thời điểm Lâm Đào còn chưa có gả cho Thẩm Quốc Bân.
Cô ta biết, cơ hội của cô ta tới rồi!
Chỉ cần thay thế được thân phận mẹ kế này của Lâm Đào, tương lai chỗ tốt còn không phải đều là của cô ta sao?
Tác giả có lời muốn nói: Ngày đầu tiên mở hố, đăng liền ba chương, khu bình luận tùy cơ rơi xuống bao lì xì ~Nam nữ chính lệch nhau 8 tuổiSau khi kết hôn hằng ngày nuôi trẻ con, sủng văn
Danh Sách Chương: