Trong lòng Lâm Tuệ có suy tính riêng của chính mình, nhưng mấy người bà nội Lâm nghe cô ta nói xong lại tức giận.Điên rồi, thật sự là điên rồi a.
Bà nội Lâm: “Con nói mê sảng cái gì vậy! Nào có người vội vàng muốn đi làm mẹ kế cho người ta!”
Trương Hồng Anh: “Mẹ người đừng gấp, A Tuệ khẳng định là còn chưa tỉnh ngủ, đang nói mớ thôi.”
Nói xong lại trừng mắt nhìn Lâm Tuệ, vội vàng hỏi: “A Tuệ, chị dâu con không phải nói không quá hai ngày nữa trong xưởng muốn tổ chức cái gì mà vũ hội quan hệ hữu nghị sao? Không phải con nói con trai trưởng của phó xưởng bọn họ tuấn tú lịch sự, muốn nhân cơ hội lần này chọn hắn làm đối tượng? Chị dâu con phải nhờ vào quan hệ mới cho con được một danh ngạch*, bây giờ con nói không đi thì không đi?”(*: có tên trong khách mời)Anh trai cùng chị dâu của Lâm Tuệ đều là công nhân trong xưởng máy móc ở huyện thành, trước kia lúc cô ta đến xưởng tìm chị dâu đã gặp qua Triệu Dược Tiến vài lần, trong lòng bắt đầu nhớ thương.
Cũng không phải Triệu Dược Tiến lớn lên có bao nhiêu đẹp, nhìn hắn đâu ra đấy cũng chỉ được tính ngũ quan đoan chính.
Nhưng gia thế hắn không bình thường, ba hắn chính là phó xưởng!
Chỉ cần một cái thân phận này, cũng đủ để cho các cô gái trong ngoài xưởng động tâm không thôi.
Lâm Tuệ coi trọng Triệu Dược Tiến, anh trai cùng chị dâu đều tán thành, dù sao nếu nhà bọn họ có thể leo lên thông gia như vậy, khẳng định là không thiếu được chỗ tốt.
Mà Lâm Tuệ vì lần vũ hội quan hệ hữu nghị này, còn đặc biệt dùng mười mấy đồng tiền mua váy mới, vì để hôm đó có thể làm hai mắt Triệu Dược Tiến phát sáng.
Bộ dạng Lâm Tuệ lớn lên không tồi, chính là làn da không thế nào trắng, vì thế cô ta còn mượn chị dâu một hộp phấn, nói là có thể bôi trên mặt nhìn trắng hơn.
Tóm lại, vì lần vũ hội quan hệ hữu nghị này, Lâm Tuệ thật sự là tốn không ít tâm tư.
Cuối cùng cũng ở giữa vòng vây nhiều cô gái độc thân trong nhà xưởng như nguyện gả cho Triệu Dược Tiến.
Nhưng đây chỉ là ý tưởng đời trước của Lâm Tuệ, đời này Lâm Tuệ vừa nghe đến tên ‘ Triệu Dược Tiến ’ này, trong lòng đã nổi lên hận ý, hận đến ngứa răng.
Thảm trạng đời trước còn rõ ràng trước mắt, khi nắm tay Triệu Dược Tiến rơi xuống những đau đớn đó cô ta phảng phất còn có thể cảm nhận được.
Sắc mặt Lâm Tuệ rất khó coi vội vàng từ trên ghế gấp đứng lên, phản bác mà nói: “Con mặc kệ, con phải gả cho Thẩm Quốc Bân!”
Trương Hồng Anh tức giận đến mức muốn đi véo Lâm Tuệ: “Đầu óc con bị hư rồi sao? Con trai trưởng của phó xưởng thì không cần, lại vội vàng muốn đi làm mẹ kế? Con định làm mẹ tức chết có phải hay không?”
Lâm Tuệ nhìn bộ dáng hận sắt không thành thép của mẹ, nghĩ thầm làm mẹ tức chết cũng tốt hơn để cô ta một lần nữa gả cho Triệu Dược Tiến, đi chịu đòn hiểm của hắn.(App truyện TYT)Nhưng là cô ta lại không thể nói ra những việc này, cùng bà nội và ba mẹ nói sở dĩ cô ta nhất định phải gả cho Thẩm Quốc Bân, là bởi vì cô ta trọng sinh?
Cô ta tận mắt nhìn thấy tương lai Thẩm Quốc Bân sẽ thăng chức, mấy đứa con của Thẩm Quốc Bân tương lai một đứa so một đứa càng có tiền đồ?
Chuyện này có khả năng sao?
Chỉ sợ bà nội cô ta là người đầu tiên nghĩ cô bị quỷ bám vào người.
Cho nên Lâm Tuệ chỉ có thể làm mặt lạnh để mẹ cô ta không ngừng mắng, dùng sự im lặng thể hiện sự kiên quyết của bản thân.
Cuối cùng lại lần nữa tổng kết một câu “Mọi người đừng mắng nữa, lại mắng con cũng muốn gả cho Thẩm Quốc Bân, cứ quyết định như vậy đi, bà nội người hãy nói rõ ràng với bà mối, con về phòng nghỉ ngơi đây.”
Sau khi trọng sinh, trong đầu vẫn rất lộn xộn, có nhiều chuyện cũng bởi vì đã cách rất lâu rồi nên không nhớ rõ, cô ta cần cẩn thận nhớ lại mọi chuyện đời trước, miễn cho lại gây ra chuyện nhiễu loạn gì.
Cô ta nhớ rõ đời trước ngay từ đầu Lâm Đào là không muốn gả cho Thẩm Quốc Bân, dù sao năm nay Lâm Đào cũng mới mười chín tuổi,Lâm Tuệ mới từ nhà chính đi ra, đã đụng phải hai người Lâm Thường Hải cùng Lâm Đào vừa mới vừa đi vào sân.
Lâm Tuệ dừng lại bước chân, đánh giá Lâm Đào.
Lâm Đào mười tám - chín tuổi, so với ký ức giữa của cô ta còn đẹp hơn nhiều, làn da kiều nộn phảng phất có thể véo ra nước, vòng eo tinh tế, đôi mắt ngập nước, nhìn vào người nào trong lòng người đó đều nhịn không được ngứa.
Trong lòng Lâm Tuệ hiện lên sự ghen ghét, nhưng nghĩ đến ông trời đối cô ta vẫn rất tốt, cho cô ta cơ hội sống lại một lần nữa, mà cô ta sẽ nhân cư hội lần này cướp đi tất cả những thứ thuộc về Lâm Đào, sự ghen ghét trong lòng cũng theo gió phiêu tán.
Dù Lâm Đào lớn lên đẹp, nhưng ở dưới sự tra tấn của Triệu Dược Tiến cũng sẽ giống như mình đời trước đi?
Cô ta trọng sinh trở về, nhất định phải gả cho Thẩm Quốc Bân, lại làm Lâm Đào gả cho Triệu Dược Tiến!
Nghĩ đến đây, Lâm Tuệ cười cười.
Lâm Đào cảm nhận được Lâm Tuệ đánh giá cô, hơn nữa sự đánh giá này còn có chút không có ý tốt.
Cô nhíu mày, không biết Lâm Tuệ vì cái gì muốn nhìn mình như vậy.
Nhưng nghĩ đến tính cách chị họ cô lại hiểu rõ. Hẳn là nghĩ đến cô sắp phải đi làm mẹ kế, cho nên mới vui sướng khi người gặp họa đi?
Cô mím môi, quay mặt qua một bên trên mặt lộ ra không vui.
Lâm Thường Hải cũng cảm nhận được con gái không được tự nhiên, đem Lâm Đào che ở phía sau.
Nhìn cháu gái bị cả nhà chiều hư trước mắt, giọng điệu không tốt lắm hỏi: “A Tuệ, bà nội con đâu? Chú tìm bà nội có việc.”
Lâm Tuệ biết ông tìm bà nội làm gì, vì thế nói: “Chú hai, con biết người tìm bà nội có chuyện gì. Nếu chú là tìm bà nội nói về chuyện Lâm Đào không muốn gả cho Thẩm Quốc Bân, chú có thể không cần đi.”
Lâm Thường Hải nghẹn một hơi.
Lại nghe thấy Lâm Tuệ nói: “Lâm Đào, chị biết em cũng không muốn gả đi làm mẹ kế người ta, không có việc gì, chị đã nói chuyện cùng bà nội, chị sẽ gả cho Thẩm Quốc Bân.”
Hai cha con Lâm Thường Hải cùng Lâm Đào dù như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, Lâm Tuệ vậy mà lại nói như vậy.
Trong mắt Lâm Đào tràn đầy kinh ngạc, cô thậm chí còn hoài nghi Lâm Tuệ là cố ý nói mát châm chọc. Nhưng cô chú ý tới vẻ mặt Lâm Tuệ rất nghiêm túc, cũng không giống như là nói giỡn.
Vậy càng nói không thông.
Lúc trước Lâm Tuệ không phải vẫn luôn thích con trai trưởng của phó xưởng máy móc sao? Kêu Triệu gì đó? Cô luôn không thích để ý chuyện của nhà bác cả, cho nên không nhớ rõ.
Sao bây giờ Lâm Tuệ lại nói phải gả cho Thẩm Quốc Bân?
Lâm Đào thật sự là không rõ Lâm Tuệ là nghĩ như thế nào.Đúng lúc này, Trương Hồng Anh cùng bà nội Lâm cũng đi theo đi ra từ nhà chính, hai người thấy Lâm Đào, sắc mặt càng thêm khó coi, trong miệng cũng không chứa lời gì hay.
Trương Hồng Anh là mắng Lâm Tuệ ngốc, đầu óc nước vào, con trai của phó xưởng thì không cần lại muốn gả cho người khác làm mẹ kế, muốn bị người khác chê cười chết có phải hay không?
Mà bà nội Lâm nhìn thấy Lâm Đào, hai mắt trợn to, mũi hếch lên chống nạnh mắng: “Lâm Đào, mày thật đúng là yêu tinh hại người a, là mày làm hại A Tuệ phải đi làm mẹ kế!”
Bà nội Lâm không thích Lâm Đào, từ nhỏ Lâm Đào đã biết.Đối với việc mắng chửi của bà nội Lâm cô đã sớm miễn dịch, rất nhiều lúc bà nội Lâm mắng cô cô liền giả vờ không nghe thấy, trong miệng còn khẽ hát, mỗi lần đều có thể chọc cho bà nội Lâm tức chết.
Lâm Thường Hải lại đau lòng con gái mình bị mắng, vội đứng chắn đẩy Lâm Đào ra sau lưng, nhìn mẹ không nói lý trả lời: “Này như thế nào có thể đẩy lên người A Đào? Việc hôn nhân này chính là do mẹ ôm xuống, lại nói sao A Đào có thể đi làm mẹ kế, thay đổi A Tuệ thì không được?!”
Ai cũng không muốn mới mười mấy tuổi đang là bảo bối trong lòng cha mẹ đi làm mẹ kế, con của mình thì mình đau.
Dù sao ông cũng không đồng ý để A Đào nhà ông đi làm mẹ kế của ba đứa trẻ, còn vì sao Lâm Tuệ lại muốn như vậy, có thể đi hay không đó chính là chuyện nhà của anh trai ông.
Bà nội Lâm cắn răng, đạp thật mạnh vào cửa: “Sao có thể không trách nó? Mẹ nó là sau khi chết mới sinh ra nó, cái này gọi là quan tài tử*, sinh ra đã không may mắn! Sẽ mang đến đen đủi cho Lâm gia chúng ta! Lúc trước nếu không phải con ngăn cản, mẹ đã sớm đem nó bóp chết!”(*: đứa trẻ quan tài)Đúng vậy, Lâm Đào là quan tài tử.
Lúc mẹ cô mang thai không cẩn thận té ngã đập trúng đầu, cứ như vậy không khéo, người trực tiếp không còn.
Lúc ấy đã mang thai hơn bảy tháng, Lâm gia trực tiếp làm tang sự.
Nếu không phải vừa lúc có bác sĩ về quê thăm người thân, sau khi biết việc này đã nói đứa trẻ trong bụng có khả năng còn sống, mà Lâm Thường Hải lại vừa lúc vội về nhà chịu tang nghe được bác sĩ nói, nếu không Lâm Đào khẳng định là không sống nổi.
Lúc ấy Lâm gia ngoại trừ Lâm Thường Hải ở ngoài, tất cả mọi người đều phản đối việc lấy đứa bé ra.
Là Lâm Thường Hải từ nhà bếp cầm dao phay ra, la hét hôm nay nếu ai dám ngăn cản ông, ông sẽ một đao bổ xuống, ngay cả mẹ ruột ông bà nội Lâm cũng khuyên không được.
Còn bác sĩ đã chính xác, đứa trẻ mổ ra tuy rằng suy yếu, nhưng ít ra là còn sống.
Bởi vì vợ thích hoa đào, cho nên Lâm Thường Hải đặt tên cho đứa bé là ‘Lâm Đào’.
Lâm Đào còn không có đủ tháng đã bị mổ ra, cho nên khi còn nhỏ thân thể tương đối suy yếu, là Lâm Thường Hải ôm thân thể nho nhỏ của cô, đi từng nhà có con nhỏ xin một ngụm nước cơm một ngụm sữa nuôi lớn.
Trong thôn nếu ai dám ở sau lưng nói Lâm Đào là ‘quan tài tử’, nói cô đen đủi, Lâm Thường Hải khẳng định không tha cho hắn.
Ngay cả bà nội Lâm mỗi lần nhắc tới, Lâm Thường Hải đều cùng bà nổi giận.
“Mẹ, con nhớ người là mẹ ruột của con, con nói lại một lần cuối cùng cho người, A Đào là con gái của Lâm Thường Hải, là A Đình lúc chết cũng muốn bảo vệ, sau này nếu người còn nói con bé đen đủi, nói con bé là yêu tinh hại người, con coi như không có người mẹ này!”
Bà nội Lâm nhìn hai mắt Lâm Thường Hải đỏ lên, gân xanh đầy trên trán, trong lòng xúc động, rốt cuộc không nói cái gì nữa.
Nhưng vừa thấy Lâm Đào, vẫn nhịn không được không thích hừ một tiếng.
Lâm Đào cũng không yếu thế, thanh thúy mà nói: “Bà nội, chủ tịch đều nói qua, muốn loại bỏ hết đầu trâu mặt ngựa, phong kiến mê tín là không thể tồn tại. Nghe nói bây giờ ai còn phong kiến mê tín, là phải bị bắt tới ngồi tù.”
Bà nội Lâm vừa nghe lời này, càng thêm không dám nói cái gì.
Chuồng bò trong thôn còn đang có nhân viên ở, nghe nói bọn họ chính là do nói sai lời, cho nên mới bị đuổi xuống. Bà ta đã lớn tuổi mặc kệ là bị bắt tới ngồi tù hay là ở chuồng bò, đều chịu không được.
Bà nội Lâm vừa đi, Lâm Đào cũng đi theo Lâm Thường Hải cùng nhau trở về phòng phía tây.
Danh Sách Chương: