Lâm Đào lúc này không cự tuyệt, hai người sóng vai đi về phía trước.
Lý Thành Hề nói tình huống của mình cho cô: 27 tuổi, chức vụ trước mắt là chính đoàn. Tình huống trong nhà hơi phức tạp một chút, có một mẹ kế, nhưng ngày thường anh không cùng trong nhà liên hệ lui tới, cho nên vấn đề cũng không lớn.
Trên thực tế năm nay qua sinh nhật anh đã là hai mươi tám tuổi, nhưng bởi vì còn chưa tới sinh nhật, cho nên anh cố ý nói 27 tuổi.
Lúc trước không cảm thấy 27-28 có bao chênh lệch, nhưng mà bây giờ đối mặt Lâm Đào không đến hai mươi tuổi, cảm thấy tuổi tác của mình thật sự có chút lớn.
Lúc chưa gặp được Lý Thành Hề, Lâm Đào cảm thấy chính mình có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng khi thật sự gặp mặt, ngược lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lý Thành Hề hỏi: “Em thích xem phim điện ảnh sao? Ngày mai có thể hay không? Tôi muốn mời em đi xem phim điện ảnh.”
Lâm Đào gật gật đầu, lại nói: “Vẫn là tôi mời anh đi, xem như cảm ơn hôm nay anh đã cứu tôi.”
“Cũng đúng.” Lý Thành Hề không nói thêm cái gì.
Lúc sắp đi đến chỗ để xe bò, Lâm Đào ngừng bước chân, nói: “Tôi muốn ngồi xe bò đằng kia về nhà, nếu không anh đưa đến nơi này thôi. Người trong thôn nhiều, bị thấy được khẳng định không thiếu người nói ra nói vào…”
Dù sao bây giờ cô cùng Lý Thành Hề chỉ là bạn bè, không muốn bị người khác nói lung tung.
Lý Thành Hề gật đầu tỏ vẻ lý giải: “Được, tôi ở chỗ này nhìn em lên xe lại đi.”
“Được.” Lâm Đào gật đầu, khóe miệng bởi vì nghe Lý Thành Hề nói mà hơi cong lên.
Lâm Đào mới vừa đi không quá hai bước lại nghe thấy giọng nói Lý Thành Hề vang lên sau lưng: “Ngày mai buổi sáng 10 giờ, tôi sẽ ở chỗ này chờ em.”
“Được.” Lâm Đào quay đầu, nhìn anh vẫy tay: “Tôi đi đây.”
“Mau đi đi.”
Cô đi được so ngày thường chậm, như kiến bò, nhưng đoạn đường ngắn này rất nhanh đã đến điểm cuối.
Sau khi cô chào hỏi chú Lưu đánh xe bò, Lâm Đào đã bò lên trên xe bò.
Không biết có phải cố ý hay không, Lâm Đào vừa mới ngồi lên,mấy người phụ nữ ngồi trên xe bò bắt đầu lẩm bẩm nói về chuyện Lâm Tuệ cùng Thẩm Quốc Bân.
“Các người đoán xem tôi đã gặp ai ở Cung Tiêu Xã? Tôi gặp phải Lâm Tuệ cùng Thẩm doanh trưởng, Thẩm doanh trưởng đang chọn đồng hồ cho Lâm Tuệ, nghe nói một cái đồng hồ nhỏ như vậy tốn 200 đồng. Chặc Chặc, Thẩm doanh trưởng cũng thật bỏ được, lễ chính là vài trăm, lại mua đồng hồ, thật là một người đàn ông tốt.”
“Thím cũng không nhìn xem người ngồi bên cạnh chính là ai, sao còn nói việc này, thím không sợ Lâm Đào nghe xong trong lòng không thoải mái. Đây vốn nên là hôn sự của cô ấy, đồng hồ này cũng nên là của cô ấy.”
Trong thôn thích nhất chính là xem náo nhiệt không chê phiền, yêu nói ra nói vào chuyện người khác.
Lâm Đào nhíu mày, làm bộ không nghe thấy lời nói của mấy người đó.
Nhưng người nọ không chờ cô đáp lại còn chưa từ bỏ ý định, cố ý tiến đến trước mặt cô hỏi: “Lâm Đào, đồ vật vốn nên là của cô đều đưa Lâm Tuệ, trong lòng không không dễ chịu đi?”
Lâm Đào cạn lời, nếu lại tiếp tục không để ý tới cô ta, chỉ sợ lại từ miệng cô ta nghe thêm cái gì không xuôi tai.
Cô cười cười: “Chị dâu Thái, nghe chị nói kìa, việc này nguyên bản do bát tự không hợp, đều là do bà nội em sắp xếp, ngay từ đầu em đã không đồng ý qua, sao có thể thành đồ vật vốn nên là của em? Chị dâu Thái lời này nói trước mặt em thì không sao, nếu như bị bà nội em nghe được mắng chị, em cũng không giúp được chị.”
Người phụ nữ kia nghe được tên tuổi bà nội Lâm, bĩu môi hậm hực xoay đầu cùng người khác nói về hàng xóm nhà cô ta.
Sau khi xe bò ngồi đầy, Lưu thúc nhắc nhở mọi người nắm chặt, roi trong tay giương lên xe bò xuất phát.
Lâm Đào nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng Lý Thành Hề, vốn tưởng rằng anh đã đi rồi, lại phát hiện anh còn đứng ở nơi đó.Đối diện ánh mắt của cô, hướng cô phất phất tay.
Trong lòng Lâm Đào bùm bùm nhảy, khuôn mặt nóng lên.
Sau khi trở về nhà, Lâm Đào bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Hai ngày này Lâm Thường Hải chỉ ở Tương Thành đưa hàng hóa, không cần đi đường dài, cho nên mỗi ngày buổi tối đều sẽ về ăn cơm.
Hôm nay ăn măng xào cùng tóp mỡ xào đậu que, ba cô phải đi làm, cần ăn ngon một ít, cho nên mỗi lần Lâm Đào đều sẽ chuẩn bị cơm chiều rất công phu.
Mỗi ngày ăn thịt là không có khả năng, nhưng ít nhất cô muốn ba mỗi ngày ăn chút thức ăn mặn mới được, như vậy mới có sức lực làm việc.
Măng là chính mình muối làm, đậu que trong đất nhà mình có. Hái được một chút đậu hơi già xào, còn lại là tính toán dùng đậu que muối.
Mới vừa rửa xong đồ ăn, Lâm Tuệ cái này khách không mời mà đến.
Trên cổ tay cô ta mang đồng hồ hôm nay mới vừa mua, trên mặt tràn ngập hưng phấn, cô ta đã từng bước một đem những thứ vốn thuộc về Lâm Đào đều đoạt lấy.
Mà Triệu Dược Tiến nếu là thành công, không có gì bất ngờ Lâm Đào sẽ đi con đường đời trước cô ta đi.
Nhưng hôm nay cô ta còn không có đi vào cửa nhà bếp, đã thấy Lâm Đào bưng một chậu nước, ào một cái tưới hết lên người cô ta.
Lúc này nước cùng lần trước không giống nhau, lần trước chỉ có vài giọt, lúc này thật sự là tràn đầy một chậu, Lâm Tuệ thành gà rớt vào nồi canh.
“A —— Lâm Đào mày điên rồi!” Lâm Tuệ kêu to, lau mặt một phen, phản ứng đầu tiên là chạy đi kiểm tra đồng hồ mới trên tay, còn may không có việc gì.
Sắc mặt Lâm Đào lạnh lùng: “Tôi thấy chị mới là người điên, Lâm Tuệ, tôi tưởng đã cùng chị nói rất rõ ràng, tôi không có khả năng thích loại người như Triệu Dược Tiến, chị nghe không hiểu tiếng người sao? Vì cái gì muốn đi tìm Triệu Dược Tiến, giúp hắn ra chủ ý, làm hắn tiếp tục tới quấy - nhiễu tôi?”
Nếu không phải Triệu Dược Tiến ở Cục Công An đem Lâm Tuệ khai ra, cô thật sự là không biết do Lâm Tuệ giở trò quỷ.
Lâm Tuệ bị nói có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cãi chày cãi cối: “Mày cho rằng tao muốn quản chuyện của mày sao? Thật không biết mày nghĩ cái gì, Triệu Dược Tiến chính là con trai trưởng của phó xưởng mày lại không cần, mày là quan tài tử ai dám muốn mày, đến lúc đó cũng chỉ có tái giá đi làm mẹ kế cho người khác.”
“Chuyện của tôi không cần chị phải quản, chị lo làm tốt mẹ kế của mình là được.”
Lâm Tuệ thẳng eo: “Mày cứ chờ xem, tao nhất định sẽ làm một người mẹ kế tốt, nuôi ra con trai con gái ngoan ngoãn, đến lúc đó bọn chúng đều hiếu thuận tao, mày sẽ phải đỏ mắt thôi!”
Lâm Đào nghe được buồn cười, cười nhạo một tiếng mặc kệ cô ta, tiếp tục làm cơm chiều.
Buổi tối Lâm Thường Hải trở về ăn cơm, hai ngày này ông đi xưởng khác đưa hàng hóa, còn phải phụ trách dỡ hàng, rất mệt. Tốn rất nhiều sức lực, cơm cũng so ngày thường ăn nhiều chút.
Lâm Đào nhớ tới chuyện hôm nay, muốn cùng Lâm Thường Hải nói một chút, nghe một chút ý kiến của ông: “Ba, con muốn cùng người nói một chuyện.”
“Con nói… Khụ khụ khụ khụ…” Lâm Thường Hải ăn cơm vội, khi nói chuyện không cẩn thận bị sặc.
Lâm Đào vội rót cho ông cốc nước uống, chờ đến khi Lâm Thường Hải thuận khí, hỏi lại cô là chuyện gì, Lâm Đào mặt đỏ hồng, nói qua hai ngày lại nói cho ông.
Kỳ thật cô quyết định như vậy cũng là bình thường, rốt cuộc Lý Thành Hề còn không có cùng cô nói cái gì đâu, cô cứ như vậy đem việc này nói cùng ba, ngược lại không tốt.
Cô muốn chờ thêm ngày mai nhìn kỹ hẵng nói.
Lâm Thường Hải lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này, lại không nói.”
Lâm Đào nhìn ba ba le lưỡi, chạy đi rửa chén.*******************Ngày hôm sau, Lâm Đào dậy sớm làm cơm sáng, lại đi cho gà vịt ăn, dọn dẹp một chút thì chuẩn bị ra cửa.
Hôm nay không họp chợ, dù bây giờ là thời điểm nhàn khi làm nông, người ngày thường không có việc gì đi huyện thành vẫn là tương đối ít. Loại thời điểm này, xe bò giống nhau chạy hai chuyến, buổi sáng 8 giờ 30 một chuyến, buổi chiều 3 giờ 30 một chuyến, nếu ai muốn ngồi xe bò, vậy cần canh tốt thời gian.
Xe bò xuất phát không bao lâu, Thẩm Quốc Bân đã cưỡi xe đạp chở Lâm Tuệ theo kịp.
Khó tránh khỏi trên xe bò bắt đầu nói, nói đi nói lại vẫn đến trên người Lâm Đào.
Làm cho bọn họ im miệng là không có khả năng, Lâm Đào làm bộ ngủ, nhắm mắt lại, cũng không ai hỏi lại cô nghĩ như thế nào.
Thật không biết mỗi ngày có cái gì hay mà hỏi, cô có thể nghĩ như thế nào, cô đương nhiên là chúc hai người bọn họ răng long đầu bạc.
Cô từ lúc bắt đầu đã không muốn gả qua đi làm mẹ kế, hiện tại, tương lai cũng sẽ không hối hận.
Xe đạp rất nhanh đã biến mất không thấy.
Chờ khi xe bò đến trấn, đã sắp đến 10 giờ.
Lâm Đào cũng không có đồng hồ, chỉ có thể đại khái tính ra một chút thời gian. Chẳng qua đi đến địa điểm hẹn gặp ngày hôm qua của cô cùng Lý Thành Hề, phát hiện Lý Thành Hề đã chờ ở kia.
Lâm Đào chạy có chút gấp, sắc mặt ửng đỏ, vội hỏi: “Tôi không đến trễ đi?”
Lý Thành Hề lắc đầu: “Không có, là tôi tới sớm.”
“Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ tôi đến trễ đâu.” Lâm Đào lộ ra gương mặt tươi cười: “Chúng ta đi thôi.”
“Không vội, em nghỉ một lát lại uống ngụm nước rồi đi.” Lý Thành Hề chỉ chỉ ấm nước quân dụng bên hông Lâm Đào.
Lâm Đào gật gật đầu, lúc ngửa đầu uống nước, lộ ra cổ trắng nõn. Dùng mu bàn tay xoa xoa vệt nước nơi khóe miệng, nhìn Lý Thành Hề giải thích: “Đây là của ba tôi, ba tôi là quân nhân đã xuất ngũ.”
Lý Thành Hề cười cười, hai người một đường vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến rạp chiếu phim.
Bên ngoài rạp chiếu phim còn có quầy hàng rất nhỏ, chuyên môn bán một ít đồ ăn vặt, vừa lúc xem phim điện ảnh có thể ăn, Lý Thành Hề mua chút hạt dưa đậu phộng cùng bánh phồng tôm.
Bọn họ tương đối may mắn, hôm nay vừa lúc có phim mới chiếu.
Lý Thành Hề muốn đi mua phiếu, Lâm Đào chạy nhanh nói: “Ngày hôm qua đã nói rõ là hôm nay tôi mời anh xem phim điện ảnh, anh cũng đừng cùng tôi tranh.”
“Được, không cùng em tranh, tôi ở đây chờ em.” Lý Thành Hề đứng tại chỗ, nhìn cô gái nhỏ đến trước quầy mua phiếu.
Chẳng được bao lâu, một cô gái đã đi đến trước mặt bắt đầu đánh giá anh.
Loại đánh giá này làm Lý Thành Hề cảm thấy khó chịu, cau mày, đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy cô gái kia hồ nghi hỏi: “Anh là đối tượng của Lâm Đào?”
Nghe được tên Lâm Đào, Lý Thành Hề áp xuống khó chịu trong lòng, hỏi lại: “Cô là?”
Lâm Tuệ là cùng Thẩm Quốc Bân tới xem phim điện ảnh, không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải Lâm Đào cùng một người đàn ông.
Bĩu môi: “Tôi là chị họ của Lâm Đào, anh là đối tượng của Lâm Đào đúng không? Tôi nói cho anh biết, Lâm Đào là quan tài tử, em ấy là sau khi mẹ chết mới được sinh ra, không may mắn, ở chỗ chúng tôi phàm là biết thân thế em ấy sẽ không có người dám xem em ấy làm đối tượng. Anh cùng em ấy ở bên nhau, tương lai nếu như bị khắc, đừng trách không ai nhắc nhở.”
Trong mắt Lý Thành Hề hiện lên sự chán ghét, lạnh nhạt nói: “Tuyên truyền phong kiến mê tín là phải bị bắt lại, cô lại nói hươu nói vượn như vậy, chờ lát nữa tôi tìm công an đem cô bắt lại, đừng trách không ai nhắc nhở cô.”
Lâm Tuệ bị chọc tức giận không nhẹ: “Anh…! Coi lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ thú.”
Lý Thành Hề cười nhạo: “Cầm lòng lang dạ thú của cô cút đi, chuyện của tôi cùng Lâm Đào không cần người khác quản.”
Tác giả có lời muốn nói: Lúc viết bổ não một chút cán bộ Lý đoàn trưởng nghiêm trang bộ dáng dỗi người, khôi hàiChờ mong đại gia bình luận.
Danh Sách Chương: