Ăn hại! Đều là một lũ ăn hại! Trẫm nuôi các ngươi được tích sự gì???
Trần Trường Ân đang phát điên bên trong đại điện. Ấm chén trên bàn đều bị y gạt đổ, mảnh vỡ văng ra tung toé dưới nền. Thủ lĩnh ám vệ dẫn đầu đang quỳ sụp xuống, trước trán có vết thương sâu do vừa mới bị hoàng đế ném bình bông đến, máu chảy ròng ròng đọng thành vũng dưới sàn cũng không dám ngẩng lên.
- Là chúng thuộc hạ vô năng, xin bệ hạ trách tội.
Mộ Chính Văn đứng chầu bên cạnh nãy giờ cũng run sợ trong lòng. Đã mấy tháng nay rồi, kể từ lúc mấy chục ám vệ của hoàng đế phái đi bị sát hại tại quán trọ kia. Bọn họ cho người đào tung ba tấc đất cũng hoàn toàn không tìm thấy tung tích của Dương Hạo Hiên và hộ vệ nhỏ bên cạnh hắn đâu nữa.
Mất đi một Dương Hạo Hiên, tình hình của Trần Trường Ân cũng không tốt hơn là bao. Vì vấn đề có hoàng tự nối dõi mà các đại thần luôn luôn làm khó y trên triều. Tin đồn hoàng đế "không được" đã truyền đến tận bên ngoài khiến cho y ăn không ngon, ngủ không yên. Nằm mơ cũng gặp ác mộng thấy lúc thượng triều bị bách quan xì xào, vi hành ra ngoài bị chúng dân chế giễu chỉ trỏ. Bởi vậy tính tình của Trần Trường Ân càng trở nên cổ quái, nóng giận thất thường. Gần đây y không ngừng nạp phi tử vào hậu cung cũng như thu thập tất cả các loại linh đan diệu dược cùng mời gọi "thần y" triệu vào cung thăm khám, tẩm bổ cho hoàng đế.
- Hoàng thượng, người đừng tức giận nữa sẽ tổn hại long thể, thuốc sắc đưa đến rồi. Đêm nay còn có mỹ nhân của Vương thái thú tiến cử tới hầu hạ bệ hạ.
Nghe lời Mộ Chính Văn thủ thỉ bên tai, Trần Trường Ân mới nguôi giận một chút. Y nghĩ thôi vậy, Dương Hạo Hiên đó cũng trúng loại độc nặng nhất, thần tiên e rằng cũng không cứu sống được. Tuy vậy y vẫn phất tay ra lệnh cho ám vệ tiếp tục tìm kiếm:
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Không tìm thấy bằng chứng thì các ngươi không cần bò về gặp trẫm nữa!
- Chúng thần tuân chỉ!
Đám ám vệ thoát nạn liền hành lễ rồi vội vàng lui đi khỏi đại điện. Mười mấy người lẩn vào bóng đêm mất dạng. Mộ Chính Văn bấy giờ mới cho gọi nữ hầu mang thuốc sắc vào cho thánh thượng. Trần Trường Ân nhìn bát thuốc lớn vừa thối vừa đen thì nhíu mày, nhưng y cũng không có lựa chọn nào khác bèn bịt mũi nốc sạch thứ nước đen ngòm kia vào bụng.
Lại nói về nguồn gốc của thứ thuốc cho Trần Trường Ân uống đến từ tay Vạn công công. Ông ấy vốn là thái giám kề cận bên cố thái hậu, còn là thầy của Mộ Chính Văn. Từ lúc hắn mới nhập cung đều do một tay ông nâng đỡ, gọi là cha nuôi cũng không ngoa. Vậy mà từ lúc cố thái hậu mất đi, Vạn công công được giao phó theo hầu Trần Trường Ân. Lại vì thường xuyên can gián y làm bậy mà bị thất sủng. Sau cùng Mộ Chính Văn đủ lông đủ cánh còn biết nịnh nọt hoàng đế, lật đổ Vạn công công, đuổi ông về vườn. Chính mình thay ông tiếp quản chức thái giám tổng quản bên cạnh Trần Trường Ân.
Một tháng trước hoàng đế đăng thông báo tìm thần dược, Vạn công công lặn lội từ quê nhà đến tận kinh thành muốn dâng thuốc quý. Vừa khéo gặp ngày Mộ Chính Văn đến đó xem xét, hắn giả vờ quan tâm đến cha nuôi. Lấy cớ thánh thượng bận rộn không gặp người ngoài, đoạt lấy thuốc quý lại đuổi khéo ông về quê. Tự mình dâng thuốc lên cho hoàng đế.
Từ ngày dùng thuốc quý, Trần Trường Ân cảm thấy khí huyết dạt dào. Một đêm sủng ái mấy vị phi tử cũng không thành vấn đề. Thậm chí mỗi ngày đều bứt rứt không yên muốn làm chuyện đó, Mộ Chính Văn lại càng cười thầm trong bụng. Hoàng đế khoẻ mạnh như vậy hiển nhiên là thuốc tốt, chờ ngày có phi tử mang ơn mưa móc hoài thai long chủng. Ngày tháng sau này của hắn lại càng được bệ hạ trọng dụng, một bước lên mây.
Thế nhưng Mộ Chính Văn còn không chìm đắm trong hoang tưởng của bản thân được lâu. Đêm đó trong điện rồng vang lên tiếng gào thét thất thanh của phi tử, còn có của Trần Trường Ân.
Lúc Mộ Chính Văn chạy đến, chứng kiến cảnh tượng trên long sàng sau lưng không tự giác đổ mồ hôi lạnh. Phi tử kia đã bị Trần Trường Ân chính tay bóp chết, hắn sợ hãi ra lệnh cho người đến lôi xác phi tử kia đi. Chính mình quỳ dưới sàn ngọc lạnh lẽo chờ chịu tội.
- Hay cho Mộ công công... Đây là thứ thần dược ngươi nói đấy ư?
- Bệ hạ, thần bị oan, xin bệ hạ hãy cho gọi thái y đến chẩn bệnh!
Trần Trường Ân cả người loã lồ ngồi trên long sàng, thứ đó bất lực rũ xuống giữa hai chân. Y híp mắt hít sâu phẩy tay cho truyền thái y đến. Kết quả lại càng không khả quan hơn.
- Bệ hạ tha tội!
- Tần thái y, ông mau nói xem bệ hạ sao rồi?
Mộ Chính Văn đã rất gấp gáp, hắn vội vàng gặng hỏi Tần thái y, đổi lại là cái lắc đầu quầy quậy.
- Thời gian qua bệ hạ lạm dụng quá nhiều thuốc kích dục... Hiện tại nơi đó đã hỏng... E rằng cả đời này...Ách!!!
Tần thái y còn chưa nói xong đã nghe xoẹt một tiếng, cổ họng bị cắt, máu phun từ đó bắn ra như suối chảy. Doạ cho Mộ Chính Văn sợ hãi ngồi sụp xuống đất bên cạnh thi thể Tần thái y. Hai chân đều nhũn ra, hắn run rẩy bò sấp dưới đất, đến quỳ bằng đầu gối cũng không làm nổi.
- Bệ hạ... Thần bị oan... Thuốc là do Vạn công công đưa tới! Thần thực sự bị oan! Bệ hạ!!!
- Suỵt...
Mộ Chính Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Trường Ân đang làm dấu ra hiệu cho hắn im lặng. Tiếp đến hắn cầm thanh bảo kiếm còn nhuốm máu ấn lên lưng hắn chà lau sạch sẽ, lưỡi kiếm lạnh ngắt thấm qua y phục ướt nhẹp doạ Mộ Chính Văn súyt nữa ngất đi. Lại nghe giọng nói đều đều bình tĩnh đến dị thường của hoàng đế trên đầu truyền tới:
- Âm thầm truy tìm Vạn công công, chuyện hôm nay không được nói ra nửa chữ... Còn có...
- Dạ?
- Tìm một vài tên cận vệ khoẻ mạnh, đưa đến chỗ các ái phi của ta đi...
Mộ Chính Văn hiểu ý vội rập đầu, cùng thái giám khác run rẩy lôi xác của Tần thái y ra ngoài. Đại điện đêm đó vang vọng tiếng cười quỷ dị của Trần Trường Ân.
Giấy không gói được lửa, chuyện của Trần Trường Ân sau đó vẫn bị truyền ra ngoài. Bách quan, dân chúng phẫn nộ, triều đình sắp không ổn thì thái thượng hoàng bất ngờ xuống núi, còn đem theo một hoàng tử. Chính là con trai của ngài và quý phi Dương Cẩm Ngọc.
Mười năm trước Dương quý phi sinh khó qua đời, thượng hoàng Trần Trường An đau lòng ôm hoàng tử lên núi nương nhờ Phật gia. Lại không công khai thân phận vì sợ phe cánh Tề Quốc Công đang nâng đỡ thái tử khi ấy ám hại. Hiện tại nhìn thấy con trai trưởng vô minh vô đức. Làm nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý ngài liền không thể ngồi yên.
Sau một đêm binh biến, Trần Trường Ân bị ép thoái vị. Tân hoàng lên ngôi, còn có thái thượng hoàng cùng tân đế nhiếp chính thêm vài năm ổn định quốc gia...
Lúc này Vạn công công sớm đã cùng với Trác Thụy lênh đênh trên thuyền trở về Hạnh Hoa Đảo.
Quả báo rơi xuống đầu Trần Trường Ân hiển nhiên do chính tay y tác động.
Danh Sách Chương: