Xe ngựa của Hạo Hiên rời hoàng cung trở về đến Đức Vương phủ thì cũng đã là nửa đêm giờ tí canh ba.
Trong xe có lò sưởi nên hắn không để ý bên ngoài trời đang tiếp tục rơi một trận mưa tuyết nhỏ. Lúc hộ vệ mở rèm xe còn cẩn thận nhét tụ lô vào tay cho Hạo Hiên cầm, lại khoác thêm áo choàng bằng lông hồ ly ấm áp.
Bước xuống mã xa, từng cơn gió tuyết lạnh lẽo buốt giá phả vào mặt hắn làm Hạo Hiên khẽ rùng mình. Bất giác ngẩng đầu nhìn về hướng quán đậu phụ của ca ca, quả nhiên bên trong vẫn còn thắp đèn sáng.
Hạo Hiên chậm rãi rảo bước về phía quán nhỏ, lão quản gia và người hầu đứng trước Phủ Đức Vương nghênh đón hắn lập tức hiểu đêm nay chủ nhân sẽ không về phủ. Ông cũng rất nhanh nhạy gọi người hầu mang theo chăn đệm mùa đông qua bên ấy.
Quán đậu nhỏ gầy teo đơn sơ trong gió tuyết lại là nơi trú ngụ yêu thích của Đức Vương. Còn chẳng đợi hắn gõ cửa, bước chân mới đến gần người bên trong đã mở bung chào đón.
- Ca ca...
- Chào mừng đệ trở về, mau vào trong kẻo lạnh.
Cũng như mọi lần khác, Hạo Hiên vẫn ngoan như chó con để Trác Thụy dắt vào trong. Y kéo hắn lại gần lò sưởi lớn, lấy khăn lau sạch bụi tuyết ẩm lạnh vương trên tóc đối phương sợ hắn bị nhiễm lạnh.
Lau khô tóc rồi Trác Thụy liền vào trong bưng ra một bát canh măng sườn móng giò béo ngậy. Y đã chuẩn bị từ sớm chờ Hạo Hiên bận rộn công vụ trở về sẽ có canh nóng để ăn.
Bát canh bổ dưỡng có nước dùng đun bằng chân gà ninh nhừ, bỏ vào móng giò và sườn heo đã chần qua, tẩm ướp rồi cùng hầm với măng khô đã được luộc kỹ. Trong quá trình nấu để lửa nhỏ, lại hớt bớt mỡ béo cho nước dùng được trong, chỉ để lại một chút vừa đủ bám lên cọng măng vàng thơm lừng thấm đượm. Cuối cùng bỏ vào một ít nấm hương nấu gia tăng mùi vị thêm hấp dẫn, nấu đến khi nước dùng sánh quyện.
Bưng đến bàn rồi ca ca lại còn cẩn thận thổi đút cho hắn ăn. Cho dù cả ngày nay chưa ăn được gì cũng căng thẳng đến không biết đói khát. Hiện tại thức ăn ngon được ái nhân hầu đến tận miệng. Tâm tình của Hạo Hiên đã được xoa dịu không ít, hương vị ngon ngọt của món canh cũng bắt đầu nhảy múa trong khoang miệng.
Vốn sơn hào hải vị ở phủ Đức Vương không thiếu thứ gì, còn có nhiều người hầu hạ Hạo Hiên cẩn thận từ chân tơ kẽ tóc nhưng cũng không bằng ở nơi này. Ca ca luôn luôn tỉ mỉ chăm sóc hắn, không phải vì đó là việc y phải làm. Cũng như món ăn Trác Thụy nấu, hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thành, đều là sự nuông chiều bảo bọc mà y dành cho hắn.
Giờ khắc này mọi chuyện căng thẳng sóng gió bên ngoài phút chốc bay biến. Trong căn nhà này chỉ có hai người họ, không khí ấm áp, thức ăn ngon, người bên cạnh dịu dàng săn sóc, tựa như một gia đình thực thụ của riêng họ vậy.
Đương lúc hưởng thụ vừa được ăn vừa ngắm nghía mỹ nhân ca ca đã tẩy lớp hoá trang trên mặt sạch sẽ thì có tiếng gõ cửa khe khẽ. Là hạ nhân của phủ Đức Vương mang chăn nệm qua, Trác Thụy đành phải để Hạo Hiên tự ngồi ăn còn y ra mở cửa lấy đồ cho hắn.
- Bên đó thật chu đáo, ta vậy mà quên bây giờ đã vào đông nên chưa kịp mua đệm cho đệ nằm.
- Ca ca không cần phải mua, cần gì cứ cầm lệnh bài của đệ đến cửa tiệm mà lấy.
- Biết đệ giàu rồi, nhưng mà giường này ta cũng nằm, sao có thể tiêu tiền của một mình đệ chứ?
Trác Thụy bật cười, vì đang ôm chăn nệm về giường nên y không còn tay để búng trán Hạo Hiên. Chẳng qua chó con kia cũng có lúc cố chấp không chịu nghe lời, hắn nói.
- Là lỗi của đệ không chăm sóc tốt cho ca ca. Ngày mai đệ sẽ cho người đến sửa sang lại nhà của chúng ta.
- Được, đệ mang người đến, ta trả tiền công cho bọn họ.
- Ca ca, tiền của đệ sau này đều là của ca ca, ca ca đừng tiếp tục cự tuyệt đệ như vậy...
Thấy đối phương tỏ vẻ ủy khuất cụp mi, nếu thật sự Hạo Hiên mọc ra tai đuôi chó cún, hẳn giờ này chúng nó đang cụp xuống ủ rũ đáng thương vô cùng.
Trác Thụy lại vô cùng mềm lòng trước dáng vẻ này của hắn, chỉ mới nhìn y đã nhũn ra mà nhịn không được ôm người lại, xoa xoa đầu xù thoả hiệp.
- Được rồi, ca ca nào dám cự tuyệt đệ... mau mau ăn nốt kẻo nguội còn đi nghỉ...
- Tuân lệnh ca ca!
Tai cùng đuôi chó vô hình của Hạo Hiên giờ phút này lại lần nữa dựng lên, vui vẻ cọ loạn vào người ái nhân hận không thể cọ hết mùi hương của mình lên người y đánh dấu. Cho dù ở bên ngoài hắn có kiêu hùng cứng cỏi đến thế nào, ở trước mặt ca ca lại vẫn lộ ra phần tính cách chó con bám người.
Thế nhưng vị trí hôm nay Hạo Hiên cọ ở phần bụng của Trác Thụy lại tương đối nguy hiểm. Y bất ngờ đơ ra một chút, sau đó mất tự nhiên đẩy hắn ra. Trong lúc đối phương ngơ ngác chỉ có thể qua loa che lấp sự bối rối, giục y ăn nhanh để mình đi trải nệm.
Bọn họ trước giờ ngoài hôn môi ôm ấp cũng chưa làm chuyện cá nước thân mật bao giờ. Dẫu rằng nam nhân nào ở cùng ái nhân tiếp xúc cũng sẽ phát sinh phản ứng. Nhưng là Trác Thụy cũng không chạm vào nơi đó của ái nhân, lại không dám để Hạo Hiên biết mình bị y cọ đến cứng rắn. Dù sao cũng đều là xử nam, đối với việc này không có chút kinh nghiệm. Chỉ có thể xấu hổ đỏ bừng tai mà quay người giấu đi.
Cứ vậy đến trước lúc ngủ cũng không tránh khỏi thân thiết cùng nhau ôm hôn, nhưng khác với những lần trước nằm chung. Có lẽ là ở trong địa bàn của chính mình, cảm giác xúc động muốn chiếm hữu đối phương lại càng trở nên mạnh mẽ.
Hạo Hiên đã có một ngày mệt mỏi, hiện tại được ăn no ủ ấm trong vòng tay của ca ca hắn đã sớm ngủ say không biết gì. Chỉ để lại Trác Thụy trằn trọc mãi vừa ôm hắn vừa kiềm chế bản thân, chính mình nhẩm lại mấy lượt Đạo Đức Kinh mới thiếp đi được.
Đêm đó trong giấc mơ của Trác Thụy, hình ảnh đôi môi bóng mỡ của Hạo Hiên cứ hiện ra. Quấn quýt cùng với y làm nhiều chuyện không thể nói...
Danh Sách Chương: