Sau khi đã xác định quan hệ, hai người Quan Sơn Quân cùng Chu Tử Dụ lúc nào cũng dính lấy nhau như sam. Phu phu ân ái, quan tâm chăm sóc đối phương vô cùng ngọt ngào. Thể hiện rõ ràng đến nỗi đám huynh đệ lâu năm ở võ đường dù đã lập gia đình hay còn độc thân, hằng ngày trông thấy hai kẻ mới rơi vào bể tình quấn quýt mắt đưa mày lại liền chua hết cả miệng.
Mấy tháng trước trong thành rộ lên tin đồn, Diệp phủ đã đưa sính lễ cầu hôn tới Tô phủ. Vài hôm sau bà mối Hoa mát tay nhất Ngạo Thiên thành đã ba hoa xác nhận với mọi người. Tô phủ đã đồng ý hôn sự của đại tiểu thư và đại thiếu gia họ Diệp.
Cũng vì chuyện này mà Quan thái sư mới buông xuống áy náy với Tô gia. Ông cho người đến đánh tiếng mời Quan Sơn Quân trở về nhà, lấy cớ là sức khoẻ Quan phu nhân không tốt mới để hắn về thăm bà.
Từ ngày Quan Sơn Quân rời khỏi nhà, hắn và Quan thái sư chỉ gặp nhau được mấy lần. Chủ yếu là những khi thắng trận theo Dương Hạo Hiên vào triều nhận ban thưởng. Hai cha con họ đều cứng đầu, nhìn thấy cũng không thèm nhận thân. Về sau Quan Sơn Quân cũng tự cảm thấy bản thân không hợp với chốn quan trường bèn từ chức xin về quê. Thật ra là lui lại hậu phương giúp đỡ cho Đức Vương nuôi giấu tử sĩ. Tận đến bây giờ nhận được thư mời tiểu đồng đưa đến, Quan Sơn Quân mới thủng thẳng về nhà. Chủ yếu vì không muốn mẹ hắn lại buồn lòng.
Đã lâu không về nhà, Quan Sơn Quân nhìn đến cổng lớn sơn son của phủ thái sư. Hai bên cổng đặt hai con nghê bằng đá, ngoài việc cũ kỹ hơn thì bọn chúng vẫn không khác gì năm xưa. Dinh phủ nặng nề trước kia không giữ được chân hắn, bây giờ nhìn lại bỏ qua những chuyện không vui khi trước, Sơn Quân lại nhớ đến những kỷ niệm hồi thơ ấu. Trong vườn có trồng hoa bướm mà mẹ Sơn Quân thích nhất, ở trong là hoa cúc của cha, bộ bàn đá uống trà vẫn kê dưới gốc mai. Cây tùng già lặng lẽ xoè ra những tán tròn. Bên chân tường vẫn trồng những cây trúc quân tử mảnh mai mà thẳng tắp, gió thổi qua lao xao như đang ngỏ lời chào người xưa trở về chốn cũ.
Lúc đi trên cây cầu gỗ bắc ngang qua hồ cá chép lớn, nhìn đàn cá béo múp đỏ au thấy người cũng không thèm quẫy mạnh, chen chúc bơi trong nước. Quan Sơn Quân chợt xúc động nhớ đến ông nội hắn lúc còn sống.
Ông nội Sơn Quân cũng là thái sư, là thầy giáo của thượng hoàng bây giờ. Tuy bình thường ông đối với cha Sơn Quân cũng thường trưng ra bộ mặt nghiêm khắc, không giận mà uy y hệt như cách cha hắn nhìn hai anh em Sơn Quân thuở nhỏ. Nhưng lúc thấy cháu nội ông lại vô cùng hiền từ, lúc Sơn Quân còn nhỏ ông thường cùng hắn cho cá ăn. Biết hắn bị cha mắng vì lười học, ông cũng không trách mà chỉ thủ thỉ kể chuyện cho cháu trai an ủi. Sơn Quân thích nhất là nghe ông kể chuyện, trong câu chuyện của ông luôn luôn lồng ghép những bài học bổ ích. So với sách vở khô khan thì Quan Sơn Quân càng thích đến nghe ông kể chuyện hơn.
Ông từng nói làm người phải có chính kiến, có quyết tâm theo đuổi lý tưởng. Thất bại thì đứng dậy, nếu cháu làm sai tự chịu trách nhiệm, rút ra bài học cho bản thân. Chỉ cần không thẹn với lương tâm thì không cần câu nệ tiểu tiết...
Có lẽ, nếu ông còn sống lâu hơn vài năm nữa thì mối quan hệ của cha và hắn không gay gắt đến như vậy. Ngay cả mẹ và anh trai hắn cũng đồng ý, chỉ có cha Sơn Quân luôn cố chấp. Quan thái sư là một người bảo thủ, trọng văn khinh võ, khi đó ông không chịu được lúc ở trên triều sẽ có đồng liêu đâm thọc vài câu. Thêm nữa tài văn chương thi hoạ của Quan Sơn Quân vẫn luôn nổi bật, ông không hiểu vì sao hắn cứ nhất quyết đâm đầu vào con đường võ tướng tục tằn. Thậm chí còn nguy hiểm tánh mạng, đối với ông việc Sơn Quân bỏ văn theo võ là một chuyện vô bổ ngu ngốc, lãng phí tài năng...
Tiếp tục đi thêm mấy bước, Sơn Quân gặp được huynh trưởng của mình - Quan Sơn Thủy. Biết đệ đệ được cha gọi về nhà hôm nay đương nhiên Sơn Thủy rất vui mừng. Bởi vậy y đã sớm ở đây đợi Sơn Quân cùng đi thăm mẫu thân. Mối quan hệ của hai huynh đệ vốn luôn rất tốt, thời điểm Quan Sơn Quân bị đuổi ra khỏi nhà đến nay luôn luôn là người ca ca này vừa động viên vừa làm cầu nối cho đệ đệ và mẹ.
- Huynh trưởng.
- Đệ về rồi à, về rồi thì cùng ta đi thăm nương.
Quan Sơn Thủy thi đỗ trạng nguyên, sớm vào triều làm quan đã lâu. Trước vụ việc Quan Sơn Quân cãi nhau với cha rời khỏi nhà. Quan Sơn Thủy cũng vừa mới thành hôn với hôn thê được đính ước từ bé. Cả hai người họ đều là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt. Đến nay hôn nhân viên mãn, tẩu tử hiện tại lại đang mang bầu.
Ba đời nhà họ Quan có tính thương vợ, tẩu tử vừa cấn thai lần thứ ba huynh trưởng vẫn như cũ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhất quyết không cho nàng làm việc gì nặng nhọc, ngay cả đệ đệ ruột y thương nhất về nhà cũng không nỡ để thê tử vất vả ra vườn cùng đợi. Hai đứa cháu trai đầu là song sinh, bây giờ cũng đang đi học chưa về. Quan thái sư vẫn đang ở trong thư phòng không rõ suy ngẫm chuyện gì. Thành thử chỉ có một mình huynh trưởng đứng đây đợi hắn từ sớm.
Hai huynh đệ sóng vai nhau mà đi, vừa đi vừa chuyện trò. Chủ yếu là Quan Sơn Thủy kể về mấy chuyện lặt vặt trong gia đình, y còn nói đợi tẩu tử sinh con xong xuôi sẽ sắp xếp việc cho hai đứa cháu nhỏ được nghỉ hè sẽ đưa đến võ đường của thúc thúc học võ phòng thân.
- Cha sẽ không đồng ý đâu?
Quan Sơn Quân bật cười nghĩ đến Quan thái sư vẫn luôn cố chấp chắc chắn sẽ không chịu để cháu trai đi theo vết xe của người thúc thúc là hắn. Chỉ có điều Quan Sơn Thủy cũng cười vỗ vai đệ đệ, giọng điệu kiên định.
- Hai đứa là con của ta và tẩu tử đệ. Cha không thể can thiệp, hơn nữa ông ấy sẽ đồng ý.
Thấy Quan Sơn Quân nghiêng đầu không nói gì, Sơn Thủy tiếp tục hỏi.
- Đệ có biết mấy ngày trước đại tiểu thư nhà họ Tô vừa thành hôn, ở trên triều có người chế giễu đệ, cha đã nói gì không?
- Cha đã nói gì thế ạ?
- Cha đã nói không làm quan không thành gia lập thất thì thế nào? Hài tử của ta dù sao cũng là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, trong bụng thuộc làu tứ kinh ngũ thư, có thể đọc ngược binh pháp Tôn Tử còn biết ra trận cầm đao kiếm đánh giặc. Ông ở đây lo chuyện nhà ta đến vậy sao không sớm về nhà tìm nghịch tử nhà ông sớm chiều ở thanh lâu chè chén mang về nhà dạy dỗ lại đi?
Quan thái sư bình thường mẫu mực, lúc mắng chửi người ngược lại phùng mang trợn má rất mất hình tượng. Quan Sơn Quân nhắm mắt cũng tưởng tượng được vẻ mặt ông đỏ bừng như gấc, vừa mắng vừa phun mưa nhả ngọc. Hắn hơi ngây ra một lúc, nghe thủng rồi liền phụt cười thành tiếng. Cho dù Quan thái sư không nói, mấy năm nay trong lòng cha cũng âm thầm thừa nhận bản lĩnh của con trai.
Hai người rảo bước một hồi đã đến cổng vòm trước viện của mẫu thân. Quan phu nhân cũng đang nóng vội chờ bên trong, nhìn thấy hai hài tử đi vào bà mừng đến ứa nước mắt. Nghẹn ngào đưa tay vẫy con trai út đến gần, vuốt ve khắp mặt lại ôm y vào lòng vỗ về.
Quan Sơn Thủy đứng cạnh bên cũng xúc động ngồi xuống ghế bên cạnh. Lặng lẽ chờ đệ đệ cùng mẫu thân bình tĩnh lại thì cũng vừa lúc nhà bếp bưng đồ ăn lên. Cả một bàn đều là khẩu vị Quan Sơn Quân yêu thích nhưng cũng không thiếu món mà Sơn Thủy thích ăn. Có mẫu thân dịu dàng chăm sóc như vậy, hai huynh đệ họ vốn đã thân lại càng hoà thuận.
Quan phu nhân vui mừng hỏi han con trai út, cũng nói cả chuyện con trai cả. Tay thì thoăn thoắt gắp đồ ăn cho hai con, đương nhiên có chút thiên vị Sơn Quân lâu không về nhà, bát của hắn một chốc đã đầy ú ụ. Hai huynh đệ cũng hiếu thảo thay phiên gắp thức ăn cho bà, giục mẹ cũng mau ăn. Quan phu nhân vui đến mức tít mắt cười lộ ra cả vết chân chim.
Thời gian ngắn chẳng tày gang, thời gian đoàn tụ chả mấy chốc đã hết nửa ngày. Quan phu nhân giữ không được Sơn Quân ở lại một đêm. Vốn là một người mẹ thấu hiểu con, bà bịn rịn một lúc liềm sai người đem đến một lồng thức ăn cho hắn. Lời ít ý nhiều nói với Sơn Quân mang về cho con dâu nhỏ của bà ăn.
Chỉ một lời này của nương cũng làm Quan Sơn Quân cảm động đến đỏ hoe mắt. Hắn tiến đến ôm mẹ thật chặt, Quan phu nhân cũng xúc động dịu dàng xoa xoa đầu con trai. Nhẹ nhàng than:
- Con xem xem, con trai lớn rồi, con cúi người thế này mẫu thân mới xoa đầu con được...
Chào mẹ về nhà, hai huynh đệ tiếp tục qua chào cha một tiếng. Quan thái sư nhìn đứa con trai lâu ngày không gặp. Tuy là đệ đệ nhưng Sơn Quân của ông lăn lộn sa trường trở về, nước da ngăm sạm hơn xưa. Cả người cơ bắp nở nang, dáng vẻ nam tính đứng bên cạnh Sơn Thủy văn nhược nho nhã lại càng giống ca ca của y hơn.
- Cha, hài tử bất hiếu đến thăm cha.
- Được rồi, sau này thường xuyên về nhà thăm nương anh một chút. Đã là nam nhi trưởng thành rồi, muốn làm chuyện gì ta cũng không quản nữa.
- Cảm ơn cha.
- Tên nhóc đó... anh muốn mang về thăm nương anh thì tùy. Muốn cưới gả gì để Sơn Thuỷ đứng ra chủ hôn. Ta già rồi không chịu nổi náo nhiệt.
Quan Sơn Quân nghe đến đây liền ngạc nhiên quá đỗi. Hắn không tin tưởng nổi nhìn vào người cha già của mình, chỉ thấy mặt Quan thái sư vẫn lạnh lùng như không nhìn vào sách trên bàn. Chỉ có Sơn Thủy tinh ý thấy ngón tay của ông cũng đang phát run. Y cũng tủm tỉm cười khẽ.
Dù sao thì từ sau khi Đức Vương công khai tính hướng, Trường Lạc Quốc đối với việc đoạn tụ chi phích không còn quá khắt khe như xưa. Tất nhiên với người cổ hủ như cha, ông chịu nhắm một mắt mở một mắt vì hạnh phúc của con trai cũng đã là quá mức đột phá rồi.
- Hài tử bất hiếu, tạ ơn cha thành toàn.
Quan Sơn Quân nghiêm túc quỳ xuống dập đầu trước cha, Quan thái sư xua xua tay để hắn đứng lên. Nói một vài câu với bọn họ rồi để hai người đi về. Quan Sơn Thủy tiếp tục dẫn đệ đệ qua thăm tẩu tử, vừa lúc gặp hai nhóc con đi học về. Chúng vừa thấy đã không ngại ngùng gì bám lấy Sơn Quân gọi thúc thúc, chơi đùa một lúc cũng đã muộn. Hai đứa cháu lại dính thúc thúc không buông, đợi Sơn Thủy hứa lần sau sẽ cho bọn chúng đến chỗ thúc thúc chơi. Hai cậu nhóc mới phụng phịu chịu buông tay để thúc thúc ra về.
Một ngày này trôi qua với Sơn Quân, thực sự là ngày hạnh phúc nhất.
Danh Sách Chương: