Editor: Ái TuyếtThẩm Ngoạn an an tĩnh tĩnh xem náo nhiệt, thậm chí còn cho rằng chuyện này cùng nàng không có nửa xu quan hệ.
Không chỉ như thế, ngay lúc này Thẩm Ngoạn còn ngây ngốc chỉ vào bọn họ, nói: “Các nàng đều muốn vào đó, ta cũng muốn vào luôn.”
Bùi ma ma quay đầu, vừa thấy người nọ thế nhưng là Thẩm Ngoạn, đột nhiên Bùi ma ma cảm giác đầu mình lớn thêm một vòng.
Vị này nhìn qua tuy rằng ngây ngốc, nhưng nàng lại là người do chính miệng bệ hạ tự mình phong làm Mỹ nhân. Cho dù là Bùi ma ma, cũng đắn đo tâm tư bệ hạ, nên không dám có nửa điểm chậm trễ hay sơ suất.
Bùi ma ma phúc thân hành lễ với Thẩm Ngoạn.
“Lão nô gặp qua Diêu mỹ nhân.”
Thẩm Ngoạn chớp chớp hai mắt, hì hì cười một tiếng.
“Gặp qua Bùi ma ma!”
Người kính nàng một thước, nàng liền kính người một trượng, mặc dù làm một ngốc tử, nhưng nàng vẫn muốn đem thân phận ngốc tử này trở thành một người vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.
Bùi ma ma nghe được lời này, lập tức kinh ngạc nhìn thoáng qua Thẩm Ngoạn, phải nói là mười phần kinh ngạc.
Ban đầu Bùi ma ma cũng cho rằng Thẩm Ngoạn là một ngốc tử, hẳn sẽ không biết lễ phép như vậy.
Nhưng thông qua chuyện này, Bùi ma ma lại cảm giác…… Hết thảy cũng không như bà nghĩ.
Dừng một chút, Bùi ma ma khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi xử lý chuyện của hai vị Tài tử.
Hai người Tô Hoàn cùng Hạ Vũ Hân nhìn khí thế Bùi ma ma tiến đến, không khỏi nhíu mày. Tại sao bọn họ có cảm giác, tựa hồ có chỗ nào không đúng a?
Hai người các nàng hiện tại tuy đã là Tài tử, nhưng Bùi ma ma này lại đối với các nàng luôn rất nghiêm khắc, chưa hề trưng ra gương mặt tươi cười, hiện tại lại đem gương mặt tươi cười kia cho ngốc tử?
Này thật sự làm người ta vạn phần kinh ngạc.
Tất nhiên, các nàng vẫn chưa biết, Thẩm Ngoạn Mỹ nhân, chính là tự thân Hoàng đế chọn, ý nghĩa trong đó tất nhiên sẽ không giống nhau.
Lúc này các nàng bị Bùi ma ma nhìn chằm chằm, cảm giác có chút khẩn trương.
Bùi ma ma hít sâu một hơi, nhìn thấy hai người các nàng liền cảm thấy đau đầu.
Bùi ma ma biết, hai người kia đều không phải đèn cạn dầu, hiện tại lại vào ở chung một điện, vì tranh đoạt một cái chủ điện liền ầm ĩ như thế. Ngày tháng sau này tất nhiên sẽ nháo chuyện không ngừng nghỉ.
“Hai vị Tài tử làm gì vậy? Chẳng lẽ trong hoàng cung này không dung*(dung chứa, chứa chấp)được hai vị, cho nên hai vị muốn tự mình bay ra ngoài đúng không?”
“Không phải!”
Tô Hoàn nghe xong lời này, liền vội vàng lắc đầu, sau đó treo lên vẻ mặt ủy khuất, nói: “Bùi ma ma, mọi chuyện không giống như ngươi nghĩ đâu, ngươi nói xem bổn cung* thân là Tài tử, vào chủ điện ở cũng là chuyện rất bình thường, không phải sao? Nhưng mà Hạ Tài tử này lại một hai muốn cùng bổn cung tranh đoạt vị trí chủ điện, này…… Này thật sự là khinh người quá đáng!”
Tô Hoàn quả thật rất bản lĩnh, vừa mở miệng nói chuyện, đã có thể ủy khuất khóc ra.
Người này a, nước mắt nói tới là tới còn tới rất tự nhiên.
Hạ Vũ Hân sao có thể bị nàng ta tùy ý chỉ trích tiếp nhận nồi đen*(ý nói là bị vu oan) như vậy?
“Ngươi nói hươu nói vượn! Rõ ràng là ta tới trước! Đồ đạc ta cũng đã dọn vào, kết quả ngươi vừa đến liền bắt ta nhường lại cho ngươi, dựa vào cái gì? Phân vị đều giống nhau, ngươi dựa vào cái gì muốn ta tới nhường cho ngươi!”
Hạ Vũ Hân là nữ nhi quan viên địa phương, thân phận tất nhiên không cao quý bằng Đích nữ Tô Hoàn nhà Thị Lang.
Nhưng nàng ta cũng không phải là một người sợ phiền phức, rốt cuộc thì nơi này là Hoàng cung, phân vị hai người đều giống nhau, về sau ai có thể trèo lên cao còn chưa biết đâu, dựa vào cái gì muốn mình nhường cho nàng ta?
Quả thực buồn cười!
Ma ma nghe xong những lời này, lập tức không khỏi 'a' một tiếng nở nụ cười, ngay sau đó đôi mắt lập tức lạnh xuống.
“Chỉ mỗi chuyện này, hai vị Tài tử đã ầm ĩ nhốn nháo thành như vậy sao!”*(Tuyết không rành cấp bậc phi tần và cách xưng hô lắm. Không biết phân vị Tài tử/Tài nhân đã được xưng bổn cung chưa nữa? (Vì Tuyết cũng đọc truyện cung đấu hình như phân vị Phi hay Tần gì mới được xưng bổn cung) Tuyết chỉ edit theo bản cv gốc, bạn nào có gợi ý xưng hô tốt hơn thì chia sẻ nha, hợp lý Tuyết sẽ chỉnh sửa lại)
Danh Sách Chương: