Editor: Ái TuyếtMột câu của Bùi ma ma, khiến hai người các nàng lập tức trợn tròn mắt, một chữ cũng không nói ra được.
Nhìn thấy hai vị Tài tử đã thành thật, lúc này Bùi ma ma mới hừ một tiếng, nói thêm: “Hai vị Tài tử vừa mới vào cung, không hiểu quy củ nô tỳ cũng lý giải, nhưng hai vị Tài tử phải nhớ kỹ, nơi này là Hoàng cung, là nơi coi trọng quy củ nhất.”
Hai người Hạ Vũ Hân cùng Tô Hoàn bị Bùi ma ma quát lớn, cả hai đều rũ đầu xuống, một chữ cũng không dám nhiều lời.
Mà Bùi ma ma cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nói: “Nếu Hạ Tài tử tới trước, như vậy để cho Hạ Tài tử ở lại chính điện đi.”
Tô Hoàn trừng lớn hai mắt, tựa hồ còn muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại. Trong lòng không phải không phẫn hận, nhưng lại không dám đối kháng với Bùi ma ma, chỉ có thể chịu đựng.
Thẩm Ngoạn ở một bên nghe rất rõ ràng, lập tức cũng chỉ hơi nhướng mày một chút, không thể không nói. Bùi ma ma quả thật rất có uy tín, nháo lớn một trận như vậy cũng chỉ vài ba câu là giải quyết xong. Nhân gia*(ý chỉ người ta, người nọ) không quan tâm ngươi nói cái gì, cũng không quan tâm nhà ngươi đã làm cái gì, một lời liền định xuống, quả thực khiến người khác phải bội phục.
Hai người Tô Hoàn cùng Hạ Vũ Hân náo loạn một hồi, cuối cùng cũng đã có kết quả, trước mắt Tô Hoàn tuy không cam lòng, nhưng chuyện này nháo tới chỗ Bùi ma ma, Bùi ma ma lại an bài như vậy, cuối cùng bọn họ thật sự không thể nói cái gì khác.
Hạ Vũ Hân mãn nguyện dọn vào chủ điện, tình huống trước mắt đã nháo thành như vậy, sau này lại nháo như thế nào nữa, vẫn là để bọn họ tự mình xử lý thôi.
Thẩm Ngoạn xem xong náo nhiệt, trực tiếp xoay người trở về Thiên điện.
Nàng từ trong thùng tắm ngâm mình bước ra, trong đầu vẫn còn suy tư chuyện lúc chiều.
Trước mắt nàng đã bị lưu lại trong cung, muốn đi ra ngoài cơ bản là không có khả năng, kế tiếp chỉ có thể nghĩ cách làm như thế nào để bản thân trôi qua những ngày tháng thư thái nhất.
Thẩm Ngoạn nàng không có chí hướng gì rộng lớn, bản thân nàng là kiểu người nước chảy bèo trôi, không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều không thể dao động được quyết tâm của nàng. Giờ này khắc này cũng như thế.
Nghĩ xong hết thảy, Thẩm Ngoạn liền hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Cuộc sống sâu gạo, bắt đầu đi!
Liễu Thanh vừa mới bị Thẩm Ngoạn quát lớn cảnh cáo một phen, hiện tại nhìn cũng đã thành thật hơn rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Ngoạn lúc này, trong lòng lại có chút phẫn hận, oán hận Thẩm Ngoạn quá Phật hệ, cái gì cũng đều mặc kệ.
Trong cung này chính là nơi ăn người không nhả xương cốt, nếu bản thân không nỗ lực, không quan tâm đến cái gì, sau này chắc chắn sẽ không có cuộc sống tốt.
Liễu Thanh nhìn Thẩm Ngoạn sau đó lại nhìn về phía bên ngoài, cuối cùng di chuyển bước chân đi ra khỏi phòng.
Sau khi chờ được Liễu Thanh rời đi, Thẩm Ngoạn mở to hai mắt.
Liễu Thanh này cũng không phải người khiến người khác bớt lo, trước mắt đang ở trong cung, Hoàng cung nguy cơ tứ phía, đến lúc đó không chừng sẽ nháo ra chuyện gì nữa, cho nên Thẩm Ngoạn mới im lặng lẩn tránh không để nháo ra chuyện gì nguy hiểm.
Liễu Thanh này ngược lại thích đi tìm ngược, nàng nhất định phải nghĩ cách đem người đuổi đi.
Người khác gặp tại hoạ thì thôi đi, đừng dẫn tai hoạ đến trên người nàng là được.
Mà lúc này, ở trong Phú Thần cung, Giả Quý nhân ngồi trên vị trí chủ vị, cung nữ phía sau dùng quạt mềm nhẹ nhàng quạt gió cho nàng ta.
Bên cạnh Giả Quý nhân, Triệu ma ma hơi cung thân mình, bẩm báo tình huống trong cung hôm nay cho Giả Quý nhân nghe.
Thời điểm nói đến Chiêu Dương điện, Giả Quý nhân lúc này mới mở hai mắt, ánh mắt đạm mạc quét qua Triệu ma ma.
“Ý của ngươi là, hai tiểu Tài tử trong Chiêu Dương điện chỉ bởi vì một cái chủ điện mà nảy sinh tranh chấp?”
“Vâng ạ.” Triệu ma ma nghe vậy vội vàng gật đầu, nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Hơn nữa không chỉ mỗi điểm này, Quý nhân, còn có một chuyện khác nữa, chính là…… Lúc yết kiến Thánh Thượng, nhóm tú nữ được tiến vào hậu cung cơ hồ đều là do Thái Hậu nương nương gật đầu, nhưng lại có một vị, nghe nói là do bệ hạ tự mình sách phong.”
Nguyên bản Giả Quý nhân còn có chút không muốn để ý, mà lúc này nghe xong lời này, lập tức liếc mắt nhìn qua.
“Nói.”
Về chuyện của Hoàng đế, Giả Nhu Nhi đặc biệt quan tâm, rốt cuộc thời điểm nàng ta còn chưa tiến cung, đã đem tâm của mình đặt hết lên người Hoàng đế, lúc này tiến cung cũng chỉ vì muốn đến gần Hoàng đế hơn một chút, tất cả cũng chỉ vì ngài ấy.
Cho nên đối với chuyện Triệu ma ma nói, nàng đặc biệt quan tâm.
Triệu ma ma tất nhiên cũng biết tâm tư Quý nhân nhà mình, cho nên mới đem chuyện này nói ra trước.
“Nghe nói nữ nhi nhà Huyện lệnh nho nhỏ địa phương nào đó, gọi là Diêu Linh Nhi, được bệ hạ ban làm Diêu Mỹ nhân.”
Giả Quý nhân nghe xong lời này, lập tức không khỏi nhíu mày, sắc mặt càng nan kham*(lòng không chịu nổi), nửa ngày sau mới hít sâu một hơi, nói tiếp: “Còn có chuyện gì khác sao?”
“Không có.” Triệu ma ma lắc lắc đầu, bất quá ngay sau đó như nghĩ tới chuyện gì đó, nói thêm: “Bất quá…… Nghe nói vị Diêu Mỹ nhân kia…… Đầu óc tựa hồ không tốt lắm.”
Một câu cuối này, tức khắc khiến Giả Quý nhân ngây ra một lúc, Giả Quý nhân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Triệu ma ma.
“Có ý tứ gì?”Đầu óc không tốt lắm? Lời này là có ý tứ gì?
Mà Triệu ma ma cũng chỉ nghe tin đồn, chuyện này thật giả ra sao còn chưa biết.
“Nghe nói Diêu Mỹ nhân kia tựa hồ…… Là một ngốc tử.”
Loại tin tức lấp lửng này, cũng không biết thật giả thế nào, nhưng thật sự đã có người truyền ra.
Giả Quý nhân nghe xong lời này, lập tức không khỏi nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng khi nghĩ tới Hoàng đế nhiều năm nay tính tình lạnh nhạt không hứng thú với bất luận cái gì, chẳng lẽ thật sự có đam mê gì đó không muốn người ta biết?
Thích ngốc tử?
Nàng cũng không thể vì đón ý nói hùa theo bệ hạ mà làm một ngốc tử?!
Nửa đường nhảy ra chuyện ngoài ý muốn này làm lòng Giả Nhu Nhi có chút bực bội, nàng hít sâu một hơi, sau đó vẫy vẫy tay.
“Được rồi, bổn cung đã biết.”
Tình huống hiện tại như thế nào ai cũng không biết, trước mắt mọi chuyện đã nháo thành như vậy, nàng chỉ có thể giả vờ như không biết gì, tất cả chỉ có thể xem tình huống rồi tính tiếp.
Giả Quý nhân biết rõ lần tuyển tú này phân vị của mình cao nhất, hơn nữa hậu cung này vốn trống rỗng, chỉ có duy nhất hai vị phi tử trước đó. Cho nên tương lai còn dài, nàng ta không cần phải bởi vài tin đồn vặt vãnh này làm rối loạn trận tuyến.
Triệu ma ma cũng biết tính cách cùng đầu óc Quý nhân nhà mình, cho nên bà cũng không nói thêm cái gì, an tĩnh hầu hạ bên người Giả Quý nhân.
Mà bên kia, bên trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế Tư Diệc Sâm lúc này đang phê duyệt tấu chương, sắc trời đã dần tối, tổng quản thái giám Cao Đức Phát chậm rãi tiến vào.
“Bệ hạ, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi.”
Tư Diệc Sâm nghe vậy nhìn thời gian một chút, thật sự đã không còn sớm, vừa mới buông bút mực liền nhìn thấy Cao Đức Phát bưng một khay nhỏ đến, bên trên còn có các mộc bài được sắp xếp thẳng hàng, vẻ mặt hắn cười làm lành nhìn Tư Diệc Sâm.
“Bệ hạ, không biết tối nay muốn nghỉ ngơi ở cung nào?”
Tư Diệc Sâm dừng một chút, nhìn thoáng qua tên húy trên mộc bài ở trong khay, đều là các tiểu chủ hôm nay được ban phân vị.
Danh Sách Chương: