• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ái TuyếtĐối với việc Cao Đức Phát làm những chuyện này, Tư Diệc Sâm cũng không muốn nói gì nhiều, nhưng hắn có thể nói 'không' không phải sao?

Cho nên đối mặt với bộ dáng lấy lòng của Cao Đức Phát, Tư Diệc Sâm bất quá chỉ có thể lật lung tung xem một chút, sau đó vẫy tay.

“Lui ra.”

“Bệ hạ……”

Cao Đức Phát nhìn thấy dáng vẻ này của Hoàng đế, trong lòng càng thêm lo lắng. Tại sao không muốn đi cung khác nghỉ ngơi a, hơn nữa hậu cung còn vào nhiều mỹ nhân như vậy……

“Bệ hạ nếu không thích người khác, vậy vị Diêu Mỹ nhân ở Chiêu Dương điện thì thế nào?”

Dù sao tóm lại một câu, Cao Đức Phát chính là muốn Hoàng đế nhanh nhanh đi khai chi tán diệp!

Tư Diệc Sâm mặt vô biểu tình nhìn về phía Cao Đức Phát.

“Cao Đức Phát, ngươi quá phận.”

Cao Đức Phát vốn muốn nói cái gì nữa, nhưng lúc này bị lời nói lạnh như bằng của Hoàng đế nhắc nhở, tức khắc liền quỳ gối trên mặt đất.

“Nô tài đáng chết.”

Tư Diệc Sâm lười phản ứng Cao Đức Phát, trực tiếp xoay người rời khỏi Ngự Thư Phòng trở về Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi.

Một đêm này, bệ hạ vẫn chưa sủng hạnh bất luận kẻ nào.

Các vị tiểu chủ vừa mới tiến cung một đêm nay đã đem bản thân tắm rửa thơm ngào ngạt từ sớm. Chỉ chờ Hoàng đế tới lâm hạnh, nhưng cuối cùng chờ đợi cũng chỉ có bóng đêm tịch mịch.

Sáng sớm hôm sau, các tiểu chủ phái người đi tìm hiểu, phát hiện bệ hạ thế nhưng ở lại Dưỡng Tâm Điện, chỗ nào cũng không đi, lúc này nội tâm mọi người mới cảm thấy cân bằng.

Thời điểm Thẩm Ngoạn biết được chuyện này, bất quá cũng chỉ chớp chớp hai mắt, sau đó cắn một ngụm bánh bao.

“Ngô…… Ăn ngon.”

Liễu Thanh tận chức tận trách bẩm báo, hy vọng Mỹ nhân nhà mình có thể nổi lên chút tâm tư phấn đấu, nhưng lại không nghĩ lời nàng ta còn chưa nói hết, thế nhưng đã bị một câu ăn ngon của Thẩm Ngoạn đánh một cái trở tay không kịp, muốn nói thêm gì nữa, cũng đã quên sạch.

Cứ như vậy ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Ngoạn.

“Ngươi……”

Sau khi Thẩm Ngoạn ăn hết một cái bánh bao, lúc này mới hơi ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thanh.

“Ta thế nào?”

Nói trắng ra là, Liễu Thanh là loại người như thế nào, Thẩm Ngoạn rất rõ ràng, nguyên bản cũng lười đi phản ứng với nàng ta, nhưng nếu Liễu Thanh không biết xấu hổ như vậy, Thẩm Ngoạn cũng sẽ không dung túng nàng ta. Tóm lại, Thẩm Ngoạn vẫn luôn tính toán đem Liễu Thanh đuổi đi, tránh cho gây tai họa tới mình.

Liễu Thanh chạm đến tới ánh mắt Thẩm Ngoạn, tức khắc không dám nói nữa. Cho tới nay nàng ta đều cho rằng Thẩm Ngoạn là một ngốc tử, cho nên dọc theo đường đi tới Kinh Thành, cũng không hầu hạ tận tâm tận lực, thậm chí ngẫu nhiên còn khi dễ ngốc tử này. Nhưng mà ai có thể nghĩ nàng thế nhưng lại giả trang!

Sau khi tới Kinh Thành, ngốc tử này xé xuống mặt nạ ngu dại của bản thân cảnh cáo nàng. Vào được Hoàng cung rồi, thế nhưng nàng(TN) lại mang lên mặt nạ ngu dại. Nói trắng ra là, chuyện cũ còn đó, khiến người nhớ tới liền cảm thấy đặc biệt sợ hãi!Ở bên cạnh một người nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi?

Liễu Thanh không dám lên tiếng.

Mà bản thân Thẩm Ngoạn lại lười phản ứng với Liễu Thanh, nàng ta có thể câm miệng, đây là chuyện tốt trong mắt nàng.

Thân là Mỹ nhân nhận được đãi ngộ đó là bên người nàng có một quản sự ma ma, còn có bốn cung nữ tùy thân hầu hạ. Liễu Thanh là do nàng mang theo vào, không tính nàng ta thì còn có ba cung nữ.

Thẩm Ngoạn một bên ăn đồ ăn sáng, một bên đánh giá ba cung nữ, ánh mắt quét một vòng trên người bọn họ, sau đó đối với tiểu cung nữ đứng đầu tiên hàng ngoài cùng hỏi.

“Ngươi tên gì?”Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía tiểu cung nữ kia.

Tiểu cung nữ còn tưởng rằng mình làm sai cái gì, vội vàng quỳ xuống.

“Hồi bẩm Diêu Mỹ nhân, nô tỳ…… Nô tỳ gọi là Thanh Áp.”

Thanh Áp.

Tên này lại rất dễ nghe.

Thẩm Ngoạn gật gật đầu.

“Ân, từ nay về sau, mọi chuyện trong trắc điện này, ngươi tới quản.”

Theo lời Thẩm Ngoạn nói, lập tức không khí xung quanh bỗng chốc yên tĩnh, quản sự ma ma cùng hai cung nữ khác đồng loạt nhìn về phía Liễu Thanh.

Liễu Thanh hung hăng siết chặt nắm tay, “Mỹ nhân đây là có ý gì? Có phải nô tỳ có chỗ nào làm không tốt?” Đây rõ ràng không cho Liễu Thanh mặt mũi, cũng đánh lên mặt nàng ta.

Phải biết rằng, nàng ta thân là người bên cạnh Thẩm Ngoạn, hôm qua thời điểm bốn người này vào trắc điện, Liễu Thanh đã ra oai phủ đầu* các nàng.*(Áp đảo tinh thần ngay từ đầu để giành thế chủ động, khi đối phương chưa kịp chuẩn bị. Đánh phủ đầu. Mắng phủ đầu)Bên trong trắc điện này, nghiễm nhiên trừ bỏ Thẩm Ngoạn, nàng ta mới là người lớn nhất. Nhưng hiện tại lại để một tiểu cung nữ nho nhỏ đè ở trên đầu nàng ta, Liễu Thanh làm sao chấp nhận được chuyện này? Liễu Thanh không phục, lập tức chất vấn ra miệng.

Nhóm cung nữ, quản sự ma ma đều là người ở lâu trong cung, lập tức thu hồi ánh mắt nhìn xuống mặt đất, không tham dự vào chuyện này. Sống trong hậu cung, không quan tâm chuyện gì đã xảy ra. Bảo mệnh mới là điểm mấu chốt nhất, cũng là điều quan trọng nhất.

Mà Thẩm Ngoạn vào lúc Liễu Thanh chất vấn, buông đũa trên tay xuống.

Nàng dùng khăn tay xoa xoa miệng mình, sau đó nhìn về phía Liễu Thanh, cặp mắt kia không hề có chút ngây ngô ngốc manh nào, ngược lại mang theo một tia khôn khéo cùng lạnh nhạt.

Nàng 'a' một tiếng nở nụ cười.

“Bản thân ngươi làm tốt chỗ nào và làm không tốt chỗ nào, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Còn cần bổn Mỹ nhân nói ra?”

“Huống hồ Liễu Thanh a, nơi này là hậu cung, ngươi cho rằng chỉ bằng điểm lễ nghi này của ngươi, đủ để giữ mạng nhỏ ngươi sao?”

Cho nên nói a, người không có đầu óc chính là không có đầu óc, ngay lúc này còn muốn tranh cãi chuyện không có ý nghĩa với nàng. Liễu Thanh này trừ bỏ tham tiện nghi còn có cái gì chứ?

Một người trừ bỏ tham tiện nghi thì cái gì cũng không biết, người đến cả cung quy còn không học xong, nếu để nàng ta chưởng quản trắc điện này, như vậy chẳng phải muốn mệnh Thẩm Ngoạn nàng sao?

Thẩm Ngoạn tuy vô dục vô cầu, nhưng không thể không nói, nàng vẫn rất quý mệnh. Dưới tình huống biết rõ Liễu Thanh này không dùng được, Thẩm Ngoạn sao có thể mặc kệ nguy hiểm tiếp tục giữ lại bên người mình?

Này không phải là tìm chết sao?

Cho nên ngay lúc này Thẩm Ngoạn trực tiếp muốn cho Liễu Thanh hiểu rõ, nàng ta không có năng lực đảm nhiệm chức trách này.

Mà theo lời nói dứt khoát của Thẩm Ngoạn, trong lòng Liễu Thanh mặc dù không cam lòng, nhưng lại không nói ra được một chữ phản bác.

Trên thực tế, Liễu Thanh đối với cái gọi là cung quy, thật sự cái gì cũng không hiểu. Trước đó còn bởi vì Thẩm Ngoạn trở thành Mỹ nhân, trong lòng hiển nhiên cảm giác được sự ưu việt, cho nên hành sự có chút bừa bãi.

Nhưng nàng ta trước sau không ngờ tới, Thẩm Ngoạn thật sự nửa điểm cũng không dung nàng ta, thế nhưng cứ như vậy trực tiếp đem nàng ta kéo xuống.

“Nô tỳ…… Nô tỳ có thể học tập, Nhưng Mỹ nhân a, dọc theo đường đi đến Kinh Thành, nô tỳ vẫn luôn bầu bạn cùng Mỹ nhân, cho dù không có công lao, cũng có khổ lao, Mỹ nhân đâu cần phải……”Đây là tính toán ân tình sao?

Nhưng những lời này, đặt ở trên người Thẩm Ngoạn, nửa điểm cũng không được việc. Thẩm Ngoạn thậm chí sau khi nghe những lời này, lại cảm thấy buồn cười.

“Cho nên.., ngươi muốn nói cái gì?” *Tuyết cảm giác mình không kham được bộ này. Cv khó hiểu quá, bản raw càng không hiểu. Tuyết edit xong beta lại vẫn thấy hơi loạn, mn có thấy vậy không??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
김진희10 Tháng sáu, 2023 23:15
17 hóng tiếp đi
BÌNH LUẬN FACEBOOK