• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Cận Trạch bị làm cho bất ngờ, cô gái này lại dám ngã vào lồng ngực anh. Đột nhiên bị bất ngờ anh quên mất phản ứng đẩy cô gái trong lồng ngực ra.

Không bị đẩy ra Tần Nguyệt gan to thêm một chút, đôi tay quàng lên cổ anh miệng nhếch lên cười.

"Ha, bị tôi nói trúng rồi"

Đầu Tống Cận Trạch xuất hiện vài vạch đen, tròng mắt có chút thay đổi.

Đáng chết, cô gái này thật sự không biết sống chết mà cứ liên tục cọ vào người anh, tay thì sờ loạn khắp nơi. Tống Cận Trạch anh vốn là một người đàn ông khoẻ mạnh, dục vọng tràn trề....

Bàn tay cố đẩy Tần Nguyệt ra nhưng mà anh đẩy cỡ nào cũng không thể lôi ra khỏi lồng ngực mình.

Tần Nguyệt ngọ nguậy trong lòng Tống Cận Trạch miệng nhỏ chu ra nói:

"Muốn lên giường với tôi như vậy còn tỏ vẻ thanh cao hay là....." dừng một chút cô tiếp tục nói.

" Anh chê tôi không có tiền, làm xong liền ăn quỵt tiền của anh.... Không cần lo tôi chính là đại tiểu thư của Tần gia tiền đối với tôi không thành vấn đề ".

Tiền!!!

Tiền của anh chắc chắn còn nhiều hơn cả Tần gia. Cô gái chết tiệt này lại dám xem anh là loại người rẻ tiền mà nói chuyện.

Thấy Tống Cận Trạch không lên tiếng, trong đầu Tần Nguyệt lại xuất hiện một suy nghĩ khác. Ánh mắt cô di chuyển xuống phía dưới quần của anh.

"Chẳng lẻ không lên nổi, anh bị liệt dương rồi sao".

Mặt anh đen lại dám nói anh liệt dương, không lên nổi, cô gái này là đang khiêu khích.

"Tôi không có mị lực ngư vậy"

Men say làm cho bản thân Tần Nguyệt không tự chủ được bàn tay bóp cậu nhỏ của Tống Cận Trạch, mắt nhìn vào anh.

"Rõ ràng có phản ứng, cứng rồi"

Lần này anh bị làm cho trợn mắt, không ngờ đến bản thân lại bị một cô gái xa lạ ăn đậu phụ. Còn dám.....

Còn chưa kịp phản ứng Tần Nguyệt kéo khuôn mặt của Tống Cận Trạch xuống không một chút do dự hôn lên môi của anh.

Tống Cận Trạch bao nhiêu năm trên thương trường lãnh khốc tuyệt tình lại bị một cô gái ở trong thang máy cưỡng hôn chuyện này mà truyền ra ngoài mặt mũi anh biết để ở đâu.

Cô gái này còn không biết sống chết còn dám bóp cậu nhỏ của anh vài cái. Tống Cận Trạch thật sự đã không nhịn

được nữa ôm lấy Tần Nguyệt từ thế bị động chuyển sang thế chủ động bắt đầu công kích.

Tinh

Thang máy dừng lại ở tầng 5, một tay ôm thân thể Tần Nguyệt, một tay bấm nút thang máy lên tầng 9. Sau đó liền đẩy thân thể cô vào vách thang máy hôn ngấu nghiến.

Ai đốt lữa lên thì người đó phải có trách nhiệm dập lữa.

"Ưm...."

Nụ hôn kéo dài một chút hơi thể cũng không có Tần Nguyệt đánh loạn lên người Tống Cận Trạch cố tìm ra hơi thở.

Tiếng rên nghe rất là êm tai một chút ý định buông ra cũng không có, anh là muốn nghe tiếng đó thêm....

Tinh

Cửa thang máy rất nhanh đã mỡ ra. Tống Cận Trạch bế bồng thân thể mềm nhũn của Tần Nguyệt ra ngoài, hướng cửa phòng đi đến.

Cô ôm cổ anh ánh mắt mơ màng.

"Anh...đưa...tôi đi....đâu....rõ ràng rất muốn ăn tôi....Đúng không....tên trai bao....hôm nay tâm trạng....tôi rất vui...anh muốn bao nhiêu tiền....cứ việc ra giá....ức....đi".

Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Tống Thị mà cô gái này dám xem anh là trai bao mà đối đãi. Tống Cận Trạch nghiến răng nếu đã như vậy tối nay anh không thể phụ sự kì vọng của Tần tiểu thư đây rồi.

Tần Nguyệt nằm trong lòng ngực dày rộng của Tống Cận Trạch một chút cũng không an phận. Bàn tay liên tục sờ soạn, quấn lấy cổ anh. Anh cúi mặt mím môi nghiêm giọng cảnh cáo.

"Yên nào".

Cứ tiếp tục như vậy anh sợ sẽ không kiềm chế nổi mà ăn cô gái này luôn trên hành lang mất.

Đúng là yêu tinh.

Tống Cận Trạch thật sự không thể hiểu nổi bản thân, ngày thường rất cực kì ghét phụ nữ chỉ cần bị người phụ nữ nào chạm vào quần áo liền lập tức vứt vào sọt rác, ngoại trừ người kia thì anh chưa bao giờ cho phép ai chạm vào. Nhưng riêng cô gái trong long ngực này một chút bài xích cũng không có ngược lại còn tạo cho anh một chút hưng phấn.

Nhanh chóng vào phòng, bế Tần Nguyệt đang càn quấy trên người mình đi vào phòng. Muốn ném cô gái này giường nhưng hành động lain vô cùng ôn nhu.

Tần Nguyệt chu môi lẩm bẩm, kéo bàn tay của Tổng Cận Trạch quyết không thả.

"Đi đâu....anh muốn....đi đâu...tối nay tôi...bao anh....nào mau...lại đây".

Anh muốn rút bàn tay lại, ánh mắt nhìn xuống người con gái đang nằm trên giường.

Khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi nhếch lên, đôi mắt mờ hồ nhìn anh, cặp lông mày nhíu chặt lại ánh mắt nhìn anh bất mãn. Nhưng khi Tống Cận Trạch nhìn xuống phía dưới váy bị xốc lên, lộ ra đôi chân trắng noãn không an phận cọ với nhau.

Tất cả hình ảnh này làm cho máu nóng của anh xộc lên đến não, khiến anh khàn giọng nhắc nhỡ.

"Mau buông tay"

Giọng Tống Cận Trạch trầm xuống, nhưng Tần Nguyệt một tia sợ hãi cũng không có còn chẳng quan tâm, cô tỏ ra cáu gắt, bò dậy một bên kéo dây tuột xuống khoe bộ ngực trắng noãn của mình.

Chưa kịp hiểu cô tính làm gì đã thấy Tần Nguyệt đè anh xuống giường chẳng ngại ngùng dạng chân ra ngồi lên người anh.

Phần môi bất ngờ bị cô cuối xuống gặm cánh, bàn tay gỡ từng cúc áo trên người anh, men say làm động tác của cô không linh hoạt như hàng ngày gỡ cúc áo cũng có chút khó khăn.

Buông tha cho môi Tống Cận Trạch miệng cô liền mắng.

"Nghề của anh cơ mà, sao còn chưa phục vụ cho tôi....."

Rượu làm cho Tần Nguyệt mất đi lý trí, càng ngày càng thấm khiến cho cơ thể cô nóng ran liên tục cọ sát vào cơ thể của Tống Cận Trạch...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Khánh Linh
Khánh Linh14 Tháng tư, 2023 16:08
hóngg lắm ạ
Khánh Linh
Khánh Linh01 Tháng tư, 2023 05:01
tiếp đi ạaaa
BÌNH LUẬN FACEBOOK