• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Nguyệt: “Này! Cận Trạch chỗ đó không được đụng vào”

Tống Cận Trạch: “Chỗ nào cơ! Chỗ này à!”

Tống Cận Trạch giả vờ ngu ngơ, vẻ mặt không hiểu cô đang nói là chỗ nào. Vừa nói anh vừa nhào nắn đôi thỏ bông trắng nõn. Tần Nguyệt ngượng ngùng muốn đẩy tay anh ra nhưng Tống Cận Trach không cho phép.

Tần Nguyệt: “Này! Em là bệnh nhân. Anh không được ngược đãi bệnh nhân.”

Tống Cận Trạch vẫn đúng tư thế như cũ, khuôn một chút thay đổi cũng không có, bàn tay vẫn miệt mài làm việc.

“Ngược đãi? Anh nào dám.” Bàn tay lại ra sức bóp mạnh thêm một chút.

Tần Nguyệt ngượng đỏ cả mặt, nói thế nào cái tên vô sỉ trước mặt vẫn bộ mặt không hiểu chuyện gì.

Tần Nguyệt: “Chúng ta đang tắm đấy.”

Tống Cận Trạch: “Phải! Đang tắm.”

Vẻ mặt đầy thỏa mãn kia khiến Tần Nguyệt ngượng ngùng càng lợi hại.

“Tống Cận Trạch tên khốn kiếp nhà anh đi chết đi…” Vội vàng đẩy bàn tay của Tống Cận Trạch, Tần Nguyệt hét lớn vào mặt anh, vang vọng khắp cả căn biệt thự.

Đôi lông mày của Tống Cận Trạch khẽ nhướn lên bộ mặt như hiểu rõ rồi, liền vội vàng buông bàn tay ra. Dáng người nhỏ nhắn như thế lại có thể có nội lực la lớn như vậy, anh không tiếp tục trêu Tần Nguyệt nữa, bắt đầu công việc “tắm” cho cô. Tống Cận Trạch cố gắng kiềm chế cơn dục vọng trong người, anh cũng không trực tiếp đè người bệnh ra được đợi thương tích của cô ổn định anh nhất định không buông tha cho cô.

Trong phút chốc, cả căn phòng liền yên tĩnh chở lại.

Một lúc sau, cuối cùng là tắm xong, trên người Tần Nguyệt đã là một bộ đồ mới, khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ, không rõ là do ngượng ngùng hay tức giận.

Tống Cận Trạch khốn kiếp dám ăn đậu hũ của cô.

Mắt thấy Tần Nguyệt tức giận, anh khẽ cười, tức giận mà cũng đáng yêu như vậy. Tống Cận Trạch đi lại chỗ cô ngồi xuống đối diện với Tần Nguyệt.

“Nguyệt! giận anh?”

Cô không trả lời quay mặt đi hướng khác, tỏ ý không quan tâm đến anh. Tống Cận Trạch nhìn bộ dáng của cô ý cười trên khuôn mặt càng hiện rõ.

“Em đang giận anh à….” Tần Nguyệt cảm giác nguy hiểm đang cận kề liền muốn chạy trốn, Tống Cận Trạch đọc được suy nghĩ của cô, không để Tần Nguyệt có cơ hội chạy thoát, nắm lấy bàn tay của cô kéo lại ngã vào lòng anh sau đó trực tiếp hôn lên môi cô. Tần Nguyệt kháng cự tay đập vào lồng ngực của anh liền bị anh ôm càng chặt, hôn càng sâu hơn.

“Ưm…..”

Tống Cận Trạch khốn kiếp cô đang tức giận như vậy, anh không dỗ dành thì thôi ngược lại còn ăn hiếp cô.

Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ không dịu dàng như lúc sáng, cứ ngang nhiên mà cướp đoạt. Tần Nguyệt nức nở đẩy Tống Cận Trạch một cái, anh nhíu mày, tỏ vẻ không vừa ý, liền nắm tay không chịu yên phận của cô giữ chặt sau đó liền tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Tần Nguyệt bị Tống Cận Trạch hôn đến mụ mị cả người, toàn thân mềm nhũn như nước nằm gọn trong lòng anh, gần như mất đi ý thức, khóe mắt Tần Nguyệt đã ngân ngấn nước, nếu kháng cự không có kết quả thì cô nên chấp nhận cùng anh trầm luân vào nụ hôn, hai mắt cô dần dần khép lại, bắt đầu đáp trả lại anh. Mắt thấy Tần Nguyệt đã chịu hợp tác trong lòng anh cười khẽ, cuối cùng cô không thể thở nổi nữa, Tống Cận Trạch mới luyến tiếc dừng lại bên khóe môi của cô, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo sự uy hiếp:

“Còn giận anh không hả?”

Vừa tách ra Tần Nguyệt thở dốc, cuối cùng có thể mở miệng hô hấp, tham lam hít thở, cô lắc đầu lia lịa:

“Không! Không giận nữa.”

Nếu Tần Nguyệt nói cón chắc chắn Tống Cận Trạch sẽ dày vò đôi môi của cô đến khi nào anh nghe được câu trả lời hài lòng mới buông tha cho cô. Chi bằng bây giờ Tần Nguyệt nói ra câu trả lời còn hơn để bản thân bị chịu thiệt thòi.

Nghe được câu trả lời vừa ý Tống Cận Trạch vô cùng hài lòng, anh lại đặt lên môi Tần Nguyệt một nụ hôn dịu nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

“Được rồi! Ngủ thôi.”

Không để Tần Nguyệt kịp phản ứng, Tống Cận Trạch liền bế cô đặt lên giường, tắt đèn phòng, rồi ôm cô vào lòng ngủ khẽ nói nhỏ vào tai Tần Nguyệt:

“Anh rất muốn em.”

Anh chỉ mong ngày vết thương của cô lành lại nhanh một chút, nếu không cứ ở bên cạnh Tần Nguyệt thế này Tống Cận Trạch không nghĩ mình sẽ sống nỗi. Anh là một nam nhân sinh lý bình thường cũng không phải Liễu Hạ Huệ càng không muốn mình là Liễu Hạ Huệ.

Nghe được lời này của Tống Cận Trạch, cô không thể chịu nỗi sự ngượng ngùng liền đấm vào lồng ngực anh một cái.

“Anh đi chết đi.”

Cú đấm của Tần Nguyệt rất nhẹ giống như gãi ngứa vào da thịt anh, nhưng Tống Cận Trạch lại giả vờ như cô đấm rất đau than nhẹ một tiếng.

“Anh chết sẽ không ai cưới em.”

Tần Nguyệt phản bác:

“Không có anh, có người khác.”

Vẻ mặt của Tống Cận Trạch vẫn cười nhưng ánh mắt anh đã thay đổi khi nghe câu nói vừa rồi của cô.

“Em vừa nói gì anh nghe không rõ.”

Lời nói mang rõ sự uy hiếp bên trong, trong lòng Tần Nguyệt vang lên hồi chuông cảnh báo, cô liền ôm lấy anh, giọng nói có chút gấp gáp:

“Không có. Em nói không có anh em cũng sẽ không lấy người khác.”

“Thật không?” Tống Cận Trạch không tin hỏi lại.

“Thật.” Tần Nguyệt đáp giọng nói có chút nũng nịu lấy lòng anh.

Cả hai cùng trò chuyện một lúc, cuối cùng Tần Nguyệt lại ngủ lúc nào không hay, trong lúc mơ màng cô nghe thấy lời nói của anh.

“Anh ghi nhớ lời này của em. Nếu em làm trái anh sẽ không tha cho em.”

Tần Nguyệt vô thức đáp lại Tống Cận Trạch “ưm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Khánh Linh
Khánh Linh14 Tháng tư, 2023 16:08
hóngg lắm ạ
Khánh Linh
Khánh Linh01 Tháng tư, 2023 05:01
tiếp đi ạaaa
BÌNH LUẬN FACEBOOK