"Hoàng thượng, Hoàng quý phi giúp Thần phi và ngoại thần gian díu, tội trạng lớn như vậy, tại sao Hoàng thượng lại không trách tội?".
Trên đường trở về Lệ phi không hiểu lý do vì sao hoàng thượng không trách phạt họ, liên tục gặng hỏi.
"Nếu trẫm trị tội bọn họ, thì phải nói rõ việc này ra. Nhưng giờ trên triều các đại thần đều hướng về Hoàn Thành, ngoài kia thì lòng dân không yên. Lúc này nếu hậu cung lại xuất hiện thị phi này thế chẳng phải Đại Chử ta sẽ đại loạn sao."
"Thần thiếp hiểu, hiện giờ Hoàn tướng quân có quyền có thế, Thần phi ở trong cung chính là con tin tốt nhất. Có điều nam nữ sinh tình là lúc dễ phạm sai lầm nhất. Người xưa có câu, nhà không yên thì sao bình được thiên hạ. Hoàng quý phi và Hằng vương đã gây ra bao tranh luận. Nếu giờ Thần phi và Hoàng Phủ Tuấn Hưu lại gây ra rắc rối, vậy chẳng phải sẽ tổn hại đến thể diện của Hoàng thượng và thanh danh của hoàng tộc sao?".
Hoàng thượng nghe nàng ta nói bóng gió trong lòng liền suy nghĩ, dự tính giải quyết trong âm thầm.
Ngày hôm sau.
"Tội thần tham kiến Hoàng thượng."
"Từ lâu trẫm đã biết Thần phi có người trong lòng, nhưng không ngờ người đó lại là khanh.
Có điều trẫm cũng không trách khanh, trẫm và Thần phi sớm đã có ước định rồi."
"Thuộc hạ tự biết đây là tội ác tày trời, Hoàng thượng muốn giết thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt đối không có nửa lời oán hận, chỉ xin Hoàng thượng tha cho Thần phi."
Hoàng thượng gọi hắn đến chủ yếu cho hắn xuất cung tiện dễ đường hành động. Nàng lo cho họ nên từ sớm đã sai Ân Tuyết đi theo dõi.
"Gì cơ? Hoàng thượng muốn phái Hoàng Phổ tướng quân xuất cung làm nhiệm vụ?"
"Vâng."
"Không. Hiện giờ Hoàng thượng cần thế lực của Hoàn tướng quân, không thể thả Thái Nhi xuất cung như vậy. Hoàng thượng có ý giết người rồi. Ân Tuyết, ngươi mau đi báo việc này cho Dạ Hằng biết. Trước mắt chỉ có Dạ Hằng mới giữ được tính mạng của Hoàng Phổ thôi."
" Vâng."
Ngày hôm sau, Hoàng Phổ tướng quân nhận lệnh xuất cung, tùy tùng cùng hắn đi được một nửa con đường thì liền dẫn người đi đến vách núi.
"Không phải đi truy bắt tội phạm bỏ trốn sao, đưa ta tới đây làm gì?".
"Đắc tội rồi, thống lĩnh đại nhân. Lệnh của Hoàng thượng, ta không thể làm trái."
Hắn nhanh chóng bị bao vây, người đông thế mạnh hắn bị dồn đến vách núi, bọn chúng nhanh chóng đâm kiếm về hướng hắn, hắn không cẩn thận rơi xuống vách núi.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng Phủ Tuấn Hưu bị kiếm độc đâm rơi xuống vực sâu không thấy đáy, chắc chắn phải chết."
Hoàng thượng nghe xong trong lòng liền vui vẻ, buổi chiều hắn đến cung của Thần phi.
"Hoàng thượng giá đáo."
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Thần phi miễn lễ."
" Tạ Hoàng thượng."
"Lui xuống cả đi".
" Vâng."
"Hoàng thượng."
Thần phi định hỏi chuyện của Hoàng Phổ tướng quân thì bị hoàng thượng chặn lời.
"Thần phi à, hôm nay trẫm có một chuyện gấp muốn báo cho nàng biết."
" Hoàng thượng, người nói chuyện thần bí như vậy có phải Hoàng Phủ xảy ra chuyện gì rồi không?".
" Hoàng Phủ thị vệ, hắn hy sinh rồi. Trẫm phái Hoàng Phủ thị vệ bí mật xuất cung làm nhiệm vụ, không ngờ lại bị kẻ gian hãm hại, rơi xuống vực sâu. Trẫm đã phái người đi tìm thi thể rồi.
Thần phi hãy bớt đau buồn. Thật sự chuyện không thể ngờ."
Nàng ấy nghe xong người không trọng lượng ngã ra đất, đau đớn không thôi.
"Thật ra trẫm vốn nghĩ rằng đợi Hoàng Phủ thị vệ thuận lợi quay về sẽ cho hai người đoàn tụ. Không ngờ tạo hóa trêu ngươi. Hoàng Phủ thị vệ một đi không trở lại. Thần phi, trẫm vẫn luôn biết tâm ý của nàng. Có điều, đừng vì quá đau buồn mà tổn hại đến thân thể."
"Người đâu."
"Trẫm đã đặc biệt chuẩn bị canh hạt sen cho nàng, nàng nhất định phải giữ gìn sức khỏe."
Hoàng thượng cho người đem canh đến, vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn Thần phi. Nhìn thấy nàng ta uống canh xong liền rời đi. Nàng ta uống xong liền cảm thấy choáng váng rồi ngã ra đất nằm bất động, khoé mắt còn rươm rướm nước mắt.
[Thái Nhi, chờ ngày công thành danh toại, nhất định ta sẽ đến cầu thân. Thái Nhi, ta đợi muội.]
[Bất luận bao lâu, ta nhất định sẽ đợi đến ngày nắm tay muội cùng đi tới chân trời góc bể.]
[Tuấn Hưu, hãy đợi ta.]
[Phủ Hằng vương]
"Hằng vương."
" Tuấn Hưu huynh. "
"Vương gia, là ngài đã cứu ta."
Hoàng Phổ bị thương được hắn cứu đang trị thương ở Hằng vương phủ. Hoàng Phổ quỳ xuống cảm tạ ơn cứu mạng.
" Không cần đa lễ."
"Đa tạ ơn cứu mạng của vương gia."
" Huynh không cần đa lễ. Giờ vết thương còn chưa khỏi, nhớ đừng ra khỏi phủ. Nếu giờ Hoàng thượng biết huynh vẫn còn sống, chắc chắn sẽ không tha cho huynh. Bản vương đã sắp xếp trong phủ ổn thỏa rồi, huynh yên tâm tĩnh dưỡng là được."
"Vương gia, mạng của ti chức là do vương gia cứu về, Tuấn Hưu nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp vương gia. Có điều ta còn một việc vẫn chưa hoàn thành, mong vương gia đợi Tuấn Hưu làm xong rồi sẽ báo ơn sau."
" Huynh không cần nói nhiều. Bản vương biết huynh muốn làm việc gì. Nếu Dao Nhi đã đồng ý với huynh, vậy thì bản vương nhất định sẽ dốc hết sức giúp huynh."
"Đa tạ vương gia."
[Quan Thư Cung]
[Hoàng Phủ Tuấn Hưu bình yên vô sự]
"Nương nương, Hằng vương nhờ người mang tín vật của Hoàng Phủ Tuấn Hưu tặng cho Thần phi nương nương."
"Tốt quá rồi. Chúng ta phải mau báo tin tốt này cho Thái Nhi biết."
"Hoàng thượng giá đáo."
"Có tin tốt gì muốn báo cho Thần phi biết vậy?".
" Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
" Mau miễn lễ. Hãy nói cho trẫm biết rốt cuộc là tin tốt gì thế."
"Bẩm Hoàng thượng, hôm qua thần thiếp đánh một ván cờ với Thái Nhi. Đáng tiếc thần thiếp đánh cờ không giỏi đi sai một nước, để thua Thái Nhi. Vì vậy hôm qua thần thiếp đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ một ngày một đêm. Chính là vừa nãy đột nhiên phá được thế cờ này nên mới vui mừng khôn xiết
muốn mau đi nói tin tốt này cho Thái Nhi biết."
"Thế cờ gì mà lại khiến nàng phiền não như vậy? Nào, giải cho trẫm xem nào."
" Vâng."
"Thật ra hôm nay trẫm tới đây chỉ là muốn tìm nàng nói chuyện giải khuây thôi."
"Không biết Hoàng thượng phiền lòng việc gì vậy?".
"Nghe nói Hoàng Phủ Tuấn Hưu chết rồi."
"Sao có thể như vậy?".
Nàng giả vờ nhưng không biết chuyện gì, ngạc nhiên hỏi.
" Hoàng Phủ thị vệ cùng cấm vệ quân xuất cung thực hiện nhiệm vụ, nhưng không ngờ lại bị rơi xuống vực sâu. Chỉ tiếc cho Thần phi, trẫm vốn định đợi khi xong việc trở về, trẫm sẽ cho hai người đó đoàn tụ. Nhưng không ngờ bây giờ Hoàng Phủ thị vệ đã chết, chỉ sợ Thần phi đau lòng không thôi. Trẫm thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy Thần phi gục ngã như vậy, nên vẫn suy nghĩ mãi xem làm sao để an ủi Thần phi."
" Nếu Hoàng thượng sợ Thái Nhi đau lòng
thì không nói cho muội ấy biết là được rồi."
"Thần phi đã biết rồi."
"Thần thiếp nghĩ Thái Nhi ôn nhu vững vàng như vậy chắc sẽ không đau lòng quá lâu, muội ấy sẽ lấy lại tinh thần nhanh thôi."
Nàng nhìn ánh mắt thâm sâu của Hoàng thượng lòng lo lắng cho Thần phi.
"Mong là như vậy. Mà thôi. Ái Phi, nàng cùng trẫm đến ngự hoa viên giải khuây đi."
"Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp thật sự không được khỏe, e là không thể cùng Hoàng thượng giải khuây rồi. Xin Hoàng thượng thứ tội."
"Ái phi lúc nào cũng tìm được lý do khước từ trẫm. Không sao. Trẫm còn có việc, nàng chịu khó nghỉ ngơi đi."
"Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng."
Hoàng thượng vừa đi khỏi nàng lập tức đến cung tìm Thần phi.
"Thinh Nguyệt, mau cùng ta tới cung Thái Nhi."
Nàng đến nơi phát hiện Thần phi nằm bất động dưới sàn, nàng bắt mạch nhận thấy hơi thở yếu ớt lập tức châm cứu, còn châm vào huyệt chết giả cho Thần phi.
"Nương nương, sao người phải khổ như vậy. Nương nương."
"Nương nương. Nương nương. Nương nương, tại sao người lại tự vẫn?".
"Dù có uất ức thế nào cũng có tướng quân làm chủ giúp người mà."
"Hoàng thượng giá đáo."
"Hoàng thượng, Thần phi trước nay luôn vui tươi tự trọng, sao có thể đột nhiên uống thuốc độc tự vẫn. Thần thiếp cho rằng, chắc chắn có người mưu hại. Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng điều tra kỹ nguyên nhân cái chết."
Nàng đã đoán được âm mưu của Hoàng thượng nhưng vẫn không ngờ hắn ra tay độc ác như vậy.
Danh Sách Chương: