Dạ Hằng dọc theo con đường cứ thế đi đến cổng thành, trong lòng đau đến giằng xé tâm can, bước đi vô thức có chút loạng choạng, nhìn đoạn đường xuất cung, hắn lại nhớ chuyện hai năm trước.
Hai năm trước.
" Dạ Hằng, ta đã chuẩn bị rượu hoa đào mà đệ thích nhất, đợi đệ chiến thắng trở về, chúng ta cùng nhau ăn mừng" Tịch Nguyệt nghe nói Hằng vương sẽ đến biên cương đánh giặc nên ra cổng thành tiễn hắn.
" Bây giờ thân phận ta và tẩu khác nhau, chỉ e là không tiện gặp nhau nữa".
" Ngay cả đệ cũng nghĩ thế à?".
" Đệ chỉ sợ mình gây rắc rối cho tẩu".
" Ta và đệ hoàn toàn trong sáng, hành động nghiêm chỉnh, sợ chi điều đồn đãi. Hơn nữa, ta là Bạch Tịch Nguyệt, có gì làm khó ta chứ?".
" Phải, tẩu là Bạch Tịch Nguyệt mà. Được, đợi đệ chiến thắng trở về ta sẽ cùng nhau ăn mừng".
" Bảo trọng".
Hắn hoàn toàn không ngờ đó là lần cuối hắn gặp Tịch Nguyệt.
Bạch phủ.
Bạch Chấn Đình sau buổi lên triều liền trở về. Vừa bước vào cổng, đại phu nhân đã đợi sẵn ở đó.
" Lão gia, cuối cùng ông cũng về rồi".
" Tình hình của Tịch Nguyệt thế nào?"
\[ Đại phu nhân- Đậu Hương Lan\]
" Vẫn mê man bất tỉnh".
" Thiếp ngày đêm cầu phúc cho nó nhưng tình hình cũng không khá lên, bây giờ Tịch Dao lại mất tích, chẳng biết đi đâu. Lão gia bây giờ Bạch phủ , chỉ còn lại đứa con gái là Tố Loan thôi".
" Phu nhân có ý gì?".
" Ý của thiếp là vì Bạch phủ, chuyện cấp bách trước mắt là nên bảo Tố Loan nhanh chóng giành lấy ngôi vị hoàng hậu."
" Đây là vì Bạch phủ hay là vì Đậu gia nhà nàng".
Bạch Chấn Đình dứt câu liền vào phủ, nhân tiện thăm nhị phu nhân.
" Hai đứa con gái của ta, một đứa lâm bệnh nặng một đứa lại mất tích. Ông trời ơi, ta đã gây ra nghiệp gì? Tại sao cứ nhằm vào ta?"
\[ Nhị phu nhân - Tô Nguyệt Ly\]
" Nguyệt Ly, cũng tại ta vô dụng không thể bảo vệ mẹ con nàng".
" Lão gia, chàng hứa với thiếp nhất định phải tìm được Dao Nhi".
" Ta hứa với nàng".
Túc Vệ Doanh.
Túc Vệ Doanh là nơi đóng quân mã dưới trướng Hằng vương, thế lực trong triều chia làm hai phe, quân cảnh vệ do hoàng thượng nắm giữ, quân biên cương do hắn nắm giữ, do sợ thế lực của Hằng vương nên hoàng thượng ra sức chèn ép, thao túng binh quyền.
" Tham kiến vương gia".
" Miễn lễ".
" Bôn Lôi, mở bản đồ ra".
" Vâng"
" Hôm nay bản vương đến đây là muốn bàn bạc với các ngươi, chuyện sắp xếp trong buổi đi săn mùa thu".
" Bãi săn Tây Lan cao ở phía tây thấp dần ở phía đông, vách đá ở phía tây bản vương đã cho người đi xem thử, chỉ có chỗ này...chỗ này...".
Hắn dùng tay chỉ những điểm mấu chốt trên bản đồ cho các thủ lĩnh xem.
" ba chỗ này bản vương cần mỗi chỗ 1000 người canh gác. Phía Đông khu rừng, khu vực này chỉ cách bãi săn một con sông, ranh giới quá dài không thể kiểm soát phong toả hết được, cho nên bản vương cần 1000 kị binh, mỗi đội 250 người làm một đội tuần tra tới lui. Mọi người có thắc mắc gì không?".
" Vương gia, vậy còn 3000 người còn lại dùng để làm gì?"
" Chuyện này ngươi không cần lo, đến lúc đó vương gia sẽ ra lệnh" Bôn Lôi.
" Vâng. Vậy chúng tôi xin cáo lui để sắp xếp".
Tám người chủ chốt sau khi nghe xong liền cúi người chào rồi trở ra sắp xếp.
" Bôn Lôi, cô ta sống trong phủ có quen không?".
" Cô ấy không tiếc lời khen, vương gia để tâm đến cô nương ấy đến thế, có phải là động lòng rồi không?".
" Báo ân thôi. Thực ra bản vương cảm thấy cô ấy rất giống một người".
" Giống ai cơ?"
" ... bản vương suy nghĩ nhiều rồi".
" Đi. Chuẩn bị ngựa về phủ".
Phủ Hằng vương.
Tịch Dao ở phủ của hắn cảm thấy rất thoải mái, được ăn ngon mặc đẹp lại có người hầu hạ thật tốt.
Nàng đi dạo quanh phủ, đi đến một nơi nhìn thấy phía trên ghi " Tích Kiện Vi Hùng " nàng tò mò nên bước vào thử, hoá ra bên trong là thư phòng của hắn, nàng nhìn xung quanh thấy trên tường cạnh một cánh cửa nhỏ có một bức thư pháp nàng tò mò tiến tới xem sao.
" Tư kỉ y nhân phụ thê lương
Tâm đáy trục vũ kết sầu trường
Liên Tâm bất vòng tình vị ương
Tâm nguyện dư sinh quân an khang".
" Liên Tâm! "
Nàng đọc bài thơ trong lòng cảm thấy rất vui.
" Sao còn lén viết về ta?"
Nàng dựa vào tường cười ngây ngốc vô tình làm cánh cửa nhỏ phía sau mở ra.
Nàng quay người lại mở toạc cánh cửa ra tiến vào trong, bên trong chỉ là một không gian nhỏ chỉ có một chiếc bàn và ghế, trên bàn đầy văn kiện và thư quan trọng. Phía trên tường chính là tranh vẽ chân dung của Tịch Nguyệt.
Vừa nhìn thấy, trong đầu nàng liền xuất hiện những hình ảnh mơ hồ, nàng tiến đến sờ vào bức tranh, lúc này đột nhiên đầu nàng đau dữ dội vô tình xé rách bức tranh.
Đầu xuất hiện một khung cảnh Dạ Hằng ngồi vẽ chân dung cho nữ tử kia.
Dạ Hằng vừa hồi phủ liền đến thư phòng tâm sự với Tịch Nguyệt giống như trước, lại phát hiện Tịch Dao ở đó, bức tranh còn bị rách, lòng đầy lửa giận.
" Cô..."
" Ta...ta không cố ý đâu".
" Xin lỗi. Như vậy đi, ta vẽ lại giúp huynh hoặc là ta mang nó..."
Chưa nói dứt câu nàng đã bị hắn ép vào tường, mặt tức giận đến đỏ tận mang tai, cố lấy lại bình tĩnh nói:" Nếu không phải cô từng cứu mạng ta thì bây giờ cô đã chết rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt thâm tình của hắn khi nhìn bức tranh nàng đã hiểu ra, những bức thư kia là viết về nữ tử kia. Ngay cả Liên Tâm hắn đặt cho nàng cũng là vì mối liên kết giữa hắn và nữ tử kia, Liên Tâm Liên Tâm, tâm liền tâm.
" Cô đi đi".
Nói rồi hắn cho người đưa nàng ra khỏi phủ.
"Cốc Dạ Hằng, huynh cho ta vào đi, ta xin lỗi, ta biết sai rồi".
" Ồn ào cái gì, mau đi đi".
Một trong hai tên lính gác nói.
" Quan gia, đại tổng quản bảo ta mang rượu tới".
Từ xa một nhóm người đi tới, bảo mang rượu vào phủ.
" Vào đi".
Nàng thấy vậy trong đầu liền nảy ra một ý định.
Nàng dùng vải che mặt làm dáng õng ẹo đến trước phủ, giọng thánh thót nói:" Hằng vương gọi ta đến để ca múa góp vui, hai người cho ta vào đi".
" Nếu làm lỡ thú vui của vương gia, không chừng sẽ bị...".
Nàng làm động tác chém đầu nhìn hai tên gác cửa. Chẳng mấy chốc, cả hai cười phá lên.
" Ha ha..."
Một trong hai tên đi đến kéo khăn che mặt của nàng xuống.
" Vương gia chưa bao giờ gần gũi với nữ nhi, lại càng không gọi kỹ nữ đến góp vui. Mang một cái mạn che mặt mà muốn lừa bọn ta sao? Mau cút đi".
Nàng quay người đi miệng còn lẩm bẩm gì đó.
" Không gần gũi nữ nhi, lại không có thê thất, chẳng lẽ ngài ấy thích nam nhân."
" Haizz".
Danh Sách Chương: