“Nhưng mà —”.
“Ninh Giai Kỳ, anh đi cùng với em.Tiếu Thịnh nói “Chúng ta đi cùng để bầu bạn”
Ninh Giai Kỳ gật đầu, nói “Được, vậy Phong Đại, hai người hãy ở đây đợi.”
“Được.” Phong Đại biết rõ đây là cách tốt nhất “Vậy hai người đi sớm về sớm”
“Vâng”
Con đường không còn bị ngăn trở, xe đi rất nhanh. Tiêu Thịnh ngồi ở bên trái Ninh Giai Kỳ, mà ngồi ở bên phải cô là Cảnh Nhược Đông.
“Xe sửa xong thì đi ngay Cảnh Nhược Đông ném cho Ninh Giai Kỳ một cái liếc mắt “Về sau. không được đến nơi nguy hiểm như vậy?
Ninh Giai Kỳ“...Không nguy hiểm như vậy?
“Thân thể em bây giờ không cảm thấy khó chịu là do vận khí tốt, lỡ như đến lúc đột nhiên không thoải mái, quanh đây lại không có bệnh viện có thể cứu em ngay”.
Ninh Giai Kỳ thấp đầu.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái liếc nhìn gương chiếu hậu, trong lòng âm thầm mắng, anh Cảnh hôm nay thế nào lại giống như tri kỷ vậy.
“Các anh đến đây làm gì vậy ạ?” Ninh Giai Kỳ
hỏi.
Cảnh Nhược Đông còn chưa đáp lời, người ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nói “Có chuyện ngoài ý muốn, bằng không ai lại đến chỗ xa xôi thế này”
Hai người ngồi đằng trước không biết Ninh Giai Kỳ và Cảnh Nhược Đông quen biết nhau, cho nên vẫn tiếp tục nói dối, ngược lại Cảnh Nhược Đông đột nhiên nói “Không có chuyện gì, đừng hỏi nhiều” .
Từ trong lời nói lập lờ của anh Ninh Giai Kỳ nhận ra phỏng chừng là chuyện cơ mật, cô gật gật đầu, không hỏi nhiều.
Nhưng một lát sau, cô trộm níu kéo ống tay áo của Cảnh Nhược Đông.
Cảnh Nhược Đông đang nhìn ngoài cửa sổ, bị cô gái nhỏ ở bên cạnh quấy rầy, liếc mắt nhìn. thoáng qua. Người nọ thấy ánh mắt anh nhìn đến, cô đưa tay vỗ vỗ túi ảnh trên đùi.
“Anh” Ninh Giai Kỳ dùng khẩu hình miệng nói
Cảnh Nhược Đông ánh mắt hơi ngưng động, nhìn cô một cái, thấy người bên cạnh ánh mắt có phần uỷ khuất nói “Lần trước, thật xin lỗi.”
Ngón tay cô níu níu tay áo anh, ngón tay trắng noãn tinh tế, lén lút nhưng vẫn không buông tay.
Bầu trời cao và những đám mây nhẹ, một làn
gió thổi.
Trong lòng Cảnh Nhược Đông không biết như thế nào liền mềm nhũn.
Anh nghĩ, anh như thế nào chưa thấy qua bộ dáng đáng thương này của cô.
Rất ít lữ khách du ngoạn Tây Tạng sẽ lựa chọn đến Ba Cát Hương xa xôi này, nhưng có thể có một số người đã nghe đến những ngọn núi và hồ nước linh thiêng ở đây.
Sau khi xe vào đến trấn nhỏ, Ninh Giai Kỳ nhìn thấy một con bò tót đang vận chuyển những gói hàng, những người đàn ông đứng bên cạnh, trên đầu bọn họ đội mũ rất giống mũ cao bồi miền Tây, nhìn qua trông rất đặc sắc.
Ninh Giai Kỳ nhất thời ngứa tay, ngồi trên xe trực tiếp chụp vài tấm. Sau khi chụp xong, Ninh
Giai Kỳ mới phát hiện ra Cảnh Nhược Đông luôn nhìn cô.
Ninh Giai Kỳ “Em không có chụp anh” Cảnh Nhược Đông“...Tôi biết.”
Ninh Giai Kỳ xấu hổ mà cười cười, một bên khác, Tiêu Thịnh bước xuống xe.
“Ninh Giai Kỳ, đây là địa chỉ nhà trọ của nhóm chúng ta, em đến đó đăng ký, anh sẽ đi tìm người đến giúp đỡ Phong Đại.”
Ninh Giai Kỳ bước xuống xe vội vàng đuổi theo “Em đi cùng anh.”
Ninh Giai Kỳ “Dự định chỉ ở lại một đêm, nhưng nếu xe không sửa được ngay, phỏng chừng có thể sẽ ở lại lâu hơn một chút”
Cảnh Nhược Đông càng nhăn chặt mày “Mau Sớm rời đi một chút.”
Ninh Giai Kỳ “a” một tiếng, nhỏ giọng nói, “Nhưng em cũng phải hỏi ý kiến của mọi người trong nhóm.”
Cảnh Nhược Đông “Em đến Tây Tạng khi nào vậy.”
“Đã vài ngày rồi ạ.” Ninh Giai Kỳ nói đến đây vẻ mặt ngạc nhiên “Có phải ba ngày trước anh ở Lhasa không ạ?”
Cảnh Nhược Đông hơi nhướng mày “Như
thế nào?
“Ở đó em gặp hai người, từ miệng bọn họ nghe được “anh Cảnh” lúc đó em nghĩ, không thể nào trùng hợp như vậy, nhưng bây giờ lại nhìn thấy anh, em nghĩ anh thật sự đã ở đó”
Cảnh Nhược Đông có chút bất ngờ, ba ngày trước, đúng là anh có ở Lhasa, không nghĩ rằng đã gần cô trong g**g tấc.
“Đúng rồi, các anh ở đâu vậy ạ?” Ninh Giai Kỳ hỏi.
Cảnh Nhược Đông “Cùng chỗ với bọn em.” Ninh Giai Kỳ “A?”
Mấy phút sau, Ninh Giai Kỳ đi theo nhóm. người Cảnh Nhược Đông đến nhà trọ.
Lúc bọn họ đi vào, vừa lúc trên lầu có người đi xuống “Anh Cảnh, mọi người đến rồi.”
Nói xong, vừa lúc quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Giai Kỳ “Cô...”.
“Lần trước đã gặp ở Lhasa.” Ninh Giai Kỳ nói trước.
Chính người này lúc ở phố Barkhor – Lhasa đã đụng phải cô, quả nhiên, anh ta cùng đội với Cảnh Nhược Đông.
“A...đúng, thật trùng hợp”. Ninh Giai Kỳ gật đầu “Đúng là trùng hợp”
Cảnh Nhược Đông nhìn Ninh Giai Kỳ nói “Đăng ký xong thì trở về phòng, không có việc gì thì đừng đi ra ngoài một mình, chờ bạn của em đến đây”.
Ninh Giai Kỳ “Vâng”
Cảnh Nhược Đông nói xong, quay lại nhìn đồng đội nói “Trở về phòng rồi nói.”
“Được.”
Mấy người đàn ông lập tức đi lên lầu, Ninh Giai Kỳ nhìn bóng dáng bọn họ dần biến mất, sau đó đến quầy lễ tân để đăng ký.
Ngẫu nhiên khi về nhà, rồi gặp nhau ở Tây Tạng lại ở cùng một nhà trọ......
Hơn hai giờ sau, bọn Phong Đại cũng đã đến nhà trọ.
Cuộc hành trình đầy bôn ba, lại gặp phải chuyện như vậy, mọi người khi đến nhà trọ liền ngủ ngay.
Đến chín giờ tối, trời đã dần tối, mọi người vì đói bụng mà tỉnh dậy. Ninh Giai Kỳ cùng Hi Hi đi xuống lầu tìm đồ ăn. Bên ngoài nhà trọ có một quán mỳ, hai người gọi phần mỳ Tây Tạng ngồi ở trong lều ngoài quán ăn.
“Giai Giai.” Hi Hi đột nhiên dùng khuỷu tay đụng cô.Ninh Giai Kỳ theo tầm mắt cô nàng mà
nhìn lại, cách đó không xa thấy hai người đàn ông đứng ở một quầy hàng nhỏ.
Ninh Giai Kỳ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, Hi Hi vừa ăn vừa nói “Hai người kia chẳng phải là hai người trên xe việt dã ngày hôm nay sao. Này, cô nhìn anh chàng kia xem, rất đẹp trai đúng không?”
Ninh Giai Kỳ “ch” một tiếng “Đẹp trai”
“Đúng vậy! Đã nói rồi mà!” Nói xong, Hi Hi cầm máy ảnh ở trên bàn nhấn nút chụp.
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút “Cô làm gì vậy?”.
Hi Hi “Chụp lén một tấm, cất giấu.” Ninh Giai Kỳ “Đừng ...”
“Xuyt! Bọn họ đang đi tới, đừng nói gì cả” Hi Hi có tật giật mình liền cúi đầu, giả vờ ăn say sưa ngon lành.
Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn lại, quả nhiên. thấy Cảnh Nhược Đông cùng đồng đội sóng vai đi tới. Cảnh Nhược Đông cũng nhìn cô, bởi vì anh đi giữa đường, vậy nên đứng trực tiếp trước bàn cô.
“Đã trễ như vậy mới ăn cơm.”
Hi Hi kinh ngạc ngước mắt nhìn, theo bản năng nói “Ở Tây Tạng lúc này mới tối.”
Sau khi nói xong, mới phát hiện người đàn ông trước mắt này đang nhìn Ninh Giai Kỳ, cô sửng sốt một chút, theo mắt anh mà nhìn Ninh Giai Kỳ.
“Ăn xong thì sớm trở về”. Trên chiếc đũa đang kẹp mỳ “Vâng.”
Vốn nghĩ rằng anh nói xong sẽ đi, kết quả là anh quay sang nhìn Hi Hi “Thật ngại quá, ảnh chụp vừa rồi phiền cô hãy xoá đi” .
Sự nghiêm túc của anh khiến cho mọi người dễ cảm thấy sợ hãi, Hi Hi cả người cứng đờ, nhanh chóng lấy máy ảnh xoá ảnh chụp. Sau khi xoá xong, lại sợ anh không tin, liền đem máy ảnh đưa cho anh xem, nói “Tôi, tôi đã xoá rồi,...Xin lỗi.”
Cảnh Nhược Đông hơi vuốt cằm.
Đúng lúc này, có người chạy đến chỗ Cảnh Nhược Đông Anh Cảnh, có tin tức!”.
Người chạy tới vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nói xong thì thấy Ninh Giai Kỳ đang ngồi trên ghế, lảo đảo một chút, suýt nữa đứng không vững.
Ninh Giai Kỳ“......”. Liễu Thanh Giang “??”
Cảnh Nhược Đông dĩ nhiên không rảnh mà giải thích “Đi”
“Được!”
Mọi người nhanh chóng rời đi, Hi Hi chớp chớp mắt, nhớ tới ánh mắt của Cảnh Nhược Đông, sợ đến nỗi vỗ vỗ ngực “Làm tôi sợ muốn chết, bọn họ rốt cuộc là ai vậy”.
Ninh Giai Kỳ không thể tiết lộ thông tin của bọn họ, chỉ có thể lắc đầu.
“Này, sao tôi cảm thấy người đàn ông lúc nãy như đang chiếu cố cô vậy.”
Ninh Giai Kỳ nhấp nhấp môi “Là đang chiếu cố chúng ta, chúng ta mau ăn xong liền sớm trở về một chút.”
Xe bị hỏng, đưa đến một tiệm sửa xe ở gần đó để sửa chữa, nhóm người Ninh Giai Kỳ vì thế không thể rời khỏi ngay được. Có điều mọi người cũng không vội, bọn họ mang theo máy chụp ảnh tìm vị trí thích hợp chụp ảnh núi thánh và hồ thiên nơi đây, chụp ảnh đến tận trưa.
Giữa trưa trở lại nhà trọ, vừa lúc chạm mặt Liễu Thanh Giang. Liễu Thanh Giang là người tính cách vui vẻ, lại hay nói, nhưng lần này gặp Ninh Giai Kỳ anh chỉ khẽ gật đầu chào hỏi.
Ninh Giai Kỳ cảm thấy bọn họ có chút kỳ quái, bọn họ giống như không có việc gì, nhưng bọn họ lại luôn lảng vảng ở trấn nhỏ này, có thể bọn họ ngụy trang thành du khách hoặc là thương nhân, như thể chắc chắn bọn họ không có việc gì làm vậy.
Đầu giờ chiều, Ninh Giai Kỳ đi ra khỏi phòng sau khi nghỉ trưa, vừa bước ra đã và phải đảm người Cảnh Nhược Đông.
Ninh Giai Kỳ“....”
Cảnh Nhược Đông không hề nghĩ ngợi liền đẩy cô hướng về phòng “Hôm nay không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Ninh Giai Kỳ “Sao vậy ạ? Cảnh Nhược Đông nhăn mày “Nghe lời” "Em..."
“Nghe thấy không.”
Anh vô cùng nghiêm túc, Ninh Giai Kỳ đành phải ngậm miệng, gật gật đầu.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Cảnh Nhược Đông cùng mấy người bên cạnh nhận được lệnh liền xuống lầu.