Cho tới bây giờ cô vẫn không hối hận vì đã lên chiếc xe kia, mà cảm thấy chính mình thật quá may mắn vì đã bước lên chiếc xe đó.
Nghĩ như vậy nhưng cô không nói ra, cô sợ bị ác mộng mãi ám ảnh, sợ trở về Ngôn gia không biết nói thế nào, nhưng kỳ thật điều cô sợ nhất là mãi mãi không còn gặp được anh, nếu trên thế
giới này không còn có Cảnh Nhược Đông...Cô cảm thấy, mọi thứ không còn gì để giữ lại nữa.
Nhiều ý nghĩ thật đáng sợ.
Cảnh Nhược Đông vuốt ve tóc cô, tuỳ ý để cô dựa vào ngực mình mà khóc. Chờ đến khi cô có thể ngừng khóc, anh khẽ cười nói "Đừng khóc, tôi còn chưa chết."
Ninh Giai Kỳ cứng đờ, mắt đỏ bừng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Cô gái nhỏ chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt hung hãn. như vậy, Cảnh Nhược Đông ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn "Cám ơn em."
Ninh Giai Kỳ hít hít cái mũi, thở mạnh quay đầu sang chỗ khác nói "Không cần, em vì quốc gia mà cống hiến."
Cảnh Nhược Đông "Vậy sao?"
"Bồi dưỡng được người như anh thật không dễ dàng gì, nếu anh chết đi vậy thì đất nước sẽ tổn thất lớn." Ninh Giai Kỳ rút khăn giấy, tuỳ ý lau vài giọt nước mắt "Cho nên anh không cần phải cám ơn em."
Cảnh Nhược Đông bật cười "Ô, được, bản thân tôi không nói làm gì, nhưng nếu em đã nói như vậy, tôi đây xin thay mặt quốc gia và nhân dân cám ơn em."
Ninh Giai Kỳ "..."
Cảnh Nhược Đông lấy khăn giấy trong tay cô, giúp cô lau nước mắt "Vậy em nói đi, tôi phải cám ơn em thế nào đây."
Ninh Giai Kỳ đột nhiên thấy anh trở nên nghiêm túc, không nói gì mà bĩu môi.
Cảnh Nhược Đông không hề chớp mắt mà nhìn cô, chậm rãi nói "Thay quốc gia đem cái mạng này cho em, để cảm ơn em, thế nào?".
Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, vì mới khóc Xong giọng nói có chút không trôi chảy "Em muốn mạng của anh để làm gì."
Cảnh Nhược Đông cười một cái "Em muốn làm gì đều được."
Mấy ngày sau, tình trạng của Cảnh Nhược Đông chuyển biến tốt đẹp, vì để được điều trị tốt hơn bọn họ cần phải chuyển viện.
Vì thế, Ninh Giai Kỳ cùng mọi người trở về Bắc Kinh.
Cảnh Nhược Đông làm nhiệm vụ có lập công, nhưng lại vì vậy mà bị thương nặng, cho nên cấp trên đã phê duyệt cho anh nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng thường.
Trong lúc Cảnh Nhược Đông tới bệnh viện
Bắc Kinh để kiểm tra các hạng chỉ tiêu thân thể, Ninh Giai Kỳ đã trở lại trường học.
"Giai Giai! Cậu đã trở lại, cậu không sao chứ?" Mấy cô bạn cùng phòng thấy cô trở lại liền chạy đến "Cậu nói cậu ở Tây Tạng bị thương thế nên chưa về được, hù chết bọn tớ rồi."
"Được, tốt quá, cảm ơn các cậu." "Nói hay nói hay, nhớ phải mời tớ uống trà
sữa đấy."
"Đương nhiên rồi."
Buổi chiều sau khi tiết học kết thúc, Ninh Giai Kỳ trở về Ngôn gia, bởi vì cô nghĩ Cảnh Nhược Đông sẽ về nhà để tịnh dưỡng.
Lúc xuống lầu, Ninh Giai Kỳ vừa lúc gặp dì quản lý.
"Thời gian vừa rồi dì không nhìn thấy con, cùng bạn trai đi chơi sao?" Dù quản lý vẻ lộ ra mặt rất hiểu chuyện, Ninh Giai Kỳ tuỳ ý ứng phó vài câu, Vội vàng rời đi.
Vừa đi ra ngoài, cô đột nhiên nhớ ra chuyện lúc trước di quản lý đã nói qua. Dì ấy nói, lúc Cảnh Nhược Đông giúp cô mang hành lý, nói là giúp bạn gái mang hành lý lên lầu.
Ninh Giai Kỳ đứng ở cửa ký túc xá, mặt đột nhiên như bị thiêu cháy, lúc ở bệnh viện ở Lhasa, sau khi anh nói câu kia cô cảm thấy thật kỳ quái, hơn nữa những ngày sau đó càng quái lạ hơn.
Anh đây là muốn lấy thân báo đáp, hay là... sớm đã có kế hoạch chăng?
Ninh Giai Kỳ run lên một cái, bị ý nghĩ lớn mật của bản thân hù doạ. Bởi vì dù là chuyện gì chăng nữa, cũng đủ làm cho cô toàn thân nổi da gà.
vù vù –
Di động đột nhiên rung lên, Ninh Giai Kỳ lấy ra liền nhìn thấy ba chữ Cảnh Nhược Đông, người đang khiến cô rối rắm.
"Alo..."
"Em ở đâu."
"Trường học ạ." Ninh Giai Kỳ nói "Có điều, nhưng mà bây giờ em muốn về nhà."
"Đừng trở về."
"Da?" "Xe đang đậu ở trước cửa, em đến đây." Ninh Giai Kỳ nghi hoặc "Đi đâu ạ" .
Cảnh Nhược Đông "Tôi đang bị thương không muốn để bọn họ biết, vậy nên trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở bên ngoài, tình huống bây giờ của tôi, ở một mình không tiện."
Ninh Giai Kỳ ngây ngốc "Em sao." "Em đến ở cùng tôi." Vào thu, thời tiết có chút lạnh.
Ninh Giai Kỳ ngồi ở bên trong xe, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe dần lướt qua, trong đầu là một mảng hỗn độn.
Ở phía trước lái xe chính là Liễu Thanh Giang, ngồi bên cạnh anh là Cảnh Nhược Đông. Liễu Thanh Giang đang nói chuyện gì đó câu được câu
không, trước sau vẫn luôn ồn ào, một chữ Ninh Giai Kỳ cũng không nghe vào.
Cô vốn dĩ không dám có suy nghĩ kỳ quái với Cảnh Nhược Đông, nhưng bây giờ mỗi câu mỗi chữ anh nói ra đều khiến cô nghĩ đến chuyện ái muội.....
Cô cảm thấy, giống như có gì đó không giống như trước.
Xe rất nhanh đã đi vào một tiểu khu, Liễu Thanh Giang xuống xe, liền đến giúp Cảnh Nhược Đông bước xuống.
"Cậu trở về đi, tôi không còn việc gì." Đi đến thang máy Cảnh Nhược Đông nói.
Liễu Thanh Giang chớp mắt tràn đầy vẻ tò mò rất nhanh chóng buông lỏng tay "Vậy được rồi, bố mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi, Ninh Giai Kỳ, em đến đỡ cậu ấy."
Bị điểm danh đến Ninh Giai Kỳ giật mình một cái, giống như đang suy nghĩ đột nhiên phục hồi tinh thần.
Cô quay đầu nhìn Cảnh Nhược Đông, tựa như đang suy nghĩ tự hỏi "Vâng..."
Đing
Thang máy đến. Liễu Thanh Giang lùi về sau vài bước, nhìn hai
người họ khoát tay "Anh Cảnh nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Cảnh Nhược Đông "Sẽ không có chuyện gì."
Nói xong, cánh tay rất tự nhiên mà khoác lên vai Ninh Giai Kỳ, đi vào thang máy.
Thang máy khép lại, chậm rãi đi lên.
Liễu Thanh Giang đứng tại chỗ nhún nhún vai, "Chậc chậc, có cô vợ liền không cần anh em, đúng đúng, có Ninh Giai Kỳ bên cạnh thì làm gì có chuyện, là rên rỉ mới phải, haiz!"
3, 4, 5... Thang máy rất nhanh đã đi lên cao.
Ninh Giai Kỳ nhìn trên cửa thang máy phản chiếu hình ảnh ngược, anh một tay khoác lên vai cô, dựa vào người cô nhưng nhìn hình ảnh đó giống như cô đang bị anh kẹp lại vậy.
"Ngày mai em có tiết sao." Cảnh Nhược Đông đột nhiên hỏi.
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu "Buổi sáng có ạ."
Ninh Giai Kỳ nâng mắt nhìn anh "Em đi rồi một mình anh có thể được không, anh...hay là hộ lý đến sẽ thích hợp hơn."
"Không cần." Cảnh Nhược Đông thản nhiên nói, "Người xa lạ, tôi sẽ không quen."
"Vâng."
"Thế nào, không muốn ở đây." Ninh Giai Kỳ hơi hít vào, vội lắc đầu. Đúng lúc này thang máy ngừng lại.
Sau khi bước ra khỏi thang máy đến cửa lớn của căn hộ, Ninh Giai Kỳ hai mắt mà đánh giá, mở miệng nói "Hôm nay lúc em rời khỏi ký túc xá liền gặp được dì quản lý....."
Cảnh Nhược Đông đưa tay ấn mật mã khoá "Ừ, như thế nào.".
Ninh Giai Kỳ nhấp nhấp môi, cố lấy can đảm để tiếp tục nói "Di ấy hỏi em sao không thấy anh tới...Đúng rồi, anh ngày đó giúp em mang hành lý, có phải đã nói sai cái gì không ạ."
Tích
Mở khoá xong, cánh cửa tự động mở ra một cái, nhưng Cảnh Nhược Đông không đẩy cửa đi vào, anh dừng lại một chút, thấp mắt nhìn Ninh Giai Kỳ "Tôi nói sai cái gì?"
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tại Ninh Giai Kỳ đã đỏ lên, Cảnh Nhược Đông để vào trong mắt, chân mày nhướng lên "Em đã nghe cái gì."
Ninh Giai Kỳ ho khan một tiếng "Di, dì ấy nói anh nói là giúp bạn gái mang hành lý lên lầu... Là, là anh vì sao lại nói như vậy."
"À, là tôi nói sai rồi."
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, trong lòng giống như bị ai đó ném từ trên cao xuống, phanh một tiếng, rất đau đớn.
"Không phải bạn gái, là vị hôn thê mới đúng." Ninh Giai Kỳ ngước mắt thốt lên "Hả?"
Lọt vào tầm mắt cô, mặt mày Cảnh Nhược Đông vẫn lạnh nhạt như cũ, trời sinh đã mang phần uy nghiêm khiến người khác e ngại. Nhưng giờ phút này nhìn kỹ, có thể sẽ phát hiện đôi đồng tử rung nhẹ từng đợt từng đợt, tựa như thể đem cả người cô bao bọc trong sự ôn nhu.
Ninh Giai Kỳ kinh ngạc một trận, căn bản không cách nào tiêu hoá được những chữ anh vừa nói.
"Cái này không có nói sai?"
Cảnh Nhược Đông ánh mắt ngưng lại, bàn tay đặt lên vai cô không tự giác mà bóp chặt "Em cảm thấy chuyện này miễn cưỡng?"
"Không phải em cảm thấy, là _"
"Vậy thì đối với ai em mới không miễn cưỡng?" Cảnh Nhược Đông thấp giọng nói "Là người tên Hạ Đình Kiêu kia sao."
Ninh Giai Kỳ sửng sốt, sao lại liên lụy đến học trưởng Hạ Đình Kiêu đang ở nơi nào.
Sau chuyện ở Tây Tạng, Cảnh Nhược Đông cảm giác được Ninh Giai Kỳ đối với anh rất khác biệt. Bởi vì sẽ không có ai sẵn sàng xả thân đi cứu người không phải là người trong lòng mình.
Nhưng trong lòng anh, phòng tuyến sâu nhất là người tên Hạ Đình Kiêu kia, hiện tại lúc nghe anh nói Hạ Đình Kiêu cô đã trầm mặc, những thứ bị
đè nén trong lòng cơ hồ như muốn cuồn cuộn lên.
Ninh Giai Kỳ hơi hé miệng, vừa muốn nói gì đó thì anh đã buông tay trên vai cô, đẩy cửa phòng ra.
Anh đi vào trong vài bước, có thể đã vô tình đụng đến vết thương, anh đứng lại một chút, vươn tay đè xuống vị trí vết thương.
"Anh Nhược Đông, anh không sao chứ!"
Ninh Giai Kỳ nháy mắt liền khẩn trương lên, cô vội chạy vào phòng. Nhưng vừa lúc cô bước vào phòng, đột nhiên người đàn ông ở trước mặt xoay người lại, ánh mắt của anh rất trầm rất sâu, liền đem cô áp trên cánh cửa vừa đóng lại.
Ninh Giai Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, cô còn chưa hiểu chuyện gì đã bị anh nghiêng người cúi đầu xuống hôn cô.
Tuy nói là hôn, không bằng nói là cắn mới đúng.
Trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ khe hở của tấm rèm ở cửa sổ sát đất trong phòng khách rọi vào. Gần như vậy, Ninh Giai Kỳ không nhìn thấy rõ mặt anh nhưng lại có thể nhìn thấy đôi mắt đang bốc lửa của anh trong bóng tối.
"ỪM..."
Môi nóng bỏng, vừa xa lạ, tuỳ ý mà gặm cắn, khiến anh khó có thể cưỡng chế lửa giận.
Ninh Giai Kỳ cả người cứng ngắt, nhịp tim so với ngày thường càng đập nhanh dữ dội gấp trăm lần, thình thịch, thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Thật lâu sau, anh vẫn như vậy không buông cô ra, cách môi có một chút, tay anh đặt ở phía sau hồng cô, dễ dàng đem cô nhắc lên.
Anh thấp mắt nhìn bộ dáng mê mang thở gấp của cô, cắn cắn răng hàm "Ninh Giai Kỳ, là em nợ tôi."
Ninh Giai Kỳ nâng mắt nhìn anh, giống như đang nhìn thấy một người xa lạ "Em....nợ anh cái
"Trước đây em hôn trộm tôi, quên rồi sao?" Ninh Giai Kỳ "....." "Vậy nên bây giờ, trả lại cho tôi."
Hôn trộm? Không phải là đang nói chuyện mấy năm trước chứ, đêm tối sinh nhật của Băng Tân Đồ, nhân lúc anh đang ngủ cô đã hôn trộm anh.
"Anh không ngủ! Anh, anh lại giả vờ ngủ!" Ninh Giai Kỳ kinh hãi.
Cảnh Nhược Đông lãnh đạm nói "Chính xác là vừa lúc tỉnh lại."