• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Giai Kỳ từ việc từ chức

Ninh Giai Kỳ từ việc từ chức ở Tân Ảnh rồi Trương Nhất Manh xảy ra chuyện, lại cãi nhau với Thẩm Giai Hàm, cho nên tâm trí rối loạn, cũng luôn việc tìm hiểu câu lạc bộ này, nghĩ nếu là nơi Tiểu Đông Tử giới thiệu, hẳn là nơi không tồi.

“Ai, ai vậy?”

“Là Doãn Đình!”

Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, mãi mới phản ứng lại kịp “Doãn Đình...”

“Đúng vậy! Em lời lắm đấy!” Đúng vậy....cô thật sự rất lời.

Người bình thường sẽ không biết Doãn Đình là ai, nhưng người yêu thích chụp ảnh như thế nào mà không biết Doãn Đình cơ chứ.

Doãn Đình năm nay đại khái hơn bốn mươi tuổi, ông đã từng mở triển lãm ảnh trong và ngoài nước. Thậm chí là năm năm trước, ông còn được nhận giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế của năm về cảnh quan tự nhiên...Nhờ giải thưởng này mà thanh danh của ông vang xa.

Là người Trung Quốc duy nhất đạt giải thưởng này, không thể nghi ngờ Doãn Đình sẽ trở một trong những bậc tiền bối trẻ tuổi nhất của bọn họ!

“Em không nghĩ tới, thầy Tiểu Đông Tử sẽ giới thiệu em đi đến đó-“

“Nhìn ra được thầy Tiểu Đông Tử rất coi trọng em, Urban Club hàng năm đều tuyển nhiếp ảnh gia, danh thiếp này của em có bao nhiêu quý giá em có biết không, còn không mau đến đó!”

Ninh Giai Kỳ có chút khó xử nói “Em nghĩ cũng nhanh chóng đến đó, nhưng em lo lắng em vào câu lạc bộ rồi mà máy ảnh cũng không có, lỡ như có hoạt động hoặc công tác chẳng phải sẽ rất xấu hổ” .

“Nói cũng phải, nhưng...” “Anh cho em mượn.”

Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của một nam sinh.

Ninh Giai Kỳ quay đầu lại nhìn, cả kỳ nghỉ hè chưa gặp Hạ Đình Kiêu “Học trưởng” .

Hạ Đình Kiêu đi tới “Ninh Giai Kỳ, hiện tại anh có thể cho em mượn máy ảnh này, anh dùng tạm máy ảnh cũ cũng được.”

“Không cần, em chờ một chút nữa cũng được,

máy ảnh của em hẳn là sắp sửa xong rồi.”

Hạ Đình Kiêu “Nói vậy không được, lỡ như kéo dài thời gian em sẽ mất đi cơ hội hiếm có này, cần đi, dù sao bây giờ anh cũng không cần dùng

Học tỷ “Đúng vậy đúng vậy, em nhanh chóng đến đó báo danh.”

Cơ hội khó có được, Ninh Giai Kỳ cũng không muốn mất đi, vì thế luôn nói cám ơn Hạ Đình Kiêu, mượn máy ảnh của anh ta rồi đi.

Từ câu lạc bộ ảnh đi ra đã là bốn giờ chiều.

Cô vừa trở về ký túc xá liền nhận được điện thoại của Cảnh Nhược Đông.

“Em đi ra cổng trưởng” Ninh Giai Kỳ “A?”

“Tôi đi ngang qua, vừa lúc cùng đi ăn cơm chiều.”

“Ăn cơm chiều, bây giờ ạ?” “Em ăn rồi sao?” Còn sớm như vậy, sao có thể ăn rồi chứ.
Ninh Giai Kỳ nói chờ một chút liền chạy xuống lầu.

Ngồi trên xe của Cảnh Nhược Đông, hai người đi tới một nhà hàng để ăn cơm, Ninh Giai Kỳ nhớ rõ nơi này, đây là gia sản nhà họ Cảnh,

Cảnh Nhược Đông hẳn là rất thích món ăn ở đây.

Lúc ăn cơm, Ninh Giai Kỳ nhắc đến Urban Club, lo lắng Cảnh Nhược Đông không biết Doãn Đình, cô còn đặc biệt giới thiệu về người này một lần.


Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng vui ra mặt của cô, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Cùng lúc đó, anh nhớ tới máy ảnh ở trong xe, anh đã phải nhờ bạn bè hiểu biết về máy ảnh chọn lựa giúp.

Đợi lát nữa trở về sẽ đưa cho cô, hẳn là cô sẽ rất vui vẻ.

“Máy chụp ảnh chưa sửa xong sao.” Cảnh Nhược Đông hỏi.

Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Chưa ạ”.

“Vậy em đến câu lạc bộ kia, yêu cầu phải có máy chụp ảnh”.

“Vâng, phải có ạ.”


“Vậy-“ . “Nhưng may là em có máy chụp ảnh rồi.”

Cảnh Nhược Đông tay cầm đũa hơi khựng lại, nâng mắt nhìn cô.

Ninh Giai Kỳ “Học trưởng cho em mượn máy chụp ảnh”.

Cảnh Nhược Đông yên lặng nhìn cô, ánh mắt

hơi tối lại “Học trưởng...”

Ninh Giai Kỳ đang chăm chú ăn cơm không phát hiện ra thần sắc khuôn mặt Cảnh Nhược Động biến đổi “Vâng...lần trước anh đã gặp qua.”

Đã gặp học trưởng.

Hạ Đình Kiêu.

Cảnh Nhược Đông trong mắt chứa ý cười dần biến mất.

Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Nhược Đông đưa Ninh Giai Kỳ trở về trường học. .

Một đường không nói lời nào, Ninh Giai Kỳ vốn là người không giỏi khơi mào đề tài, nhưng tâm tư cô rất mẫn cảm, tự nhiên có thể cảm nhận bầu không khí trong xe đang giảm mạnh.

Ninh Giai Kỳ trộm quay đầu liếc mắt ngắm nhìn Cảnh Nhược Đông, sườn mặt anh tuấn, chân mày lãnh đạm sắc nét, còn có chiếc cổ kia... Không biết phải hoá giải bầu không khí im ắng này thế nào. .

Ninh Giai Kỳ trở về trường học mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau đó không lâu lại cảm thấy không có gì.

Cảnh Nhược Đông từ trước tới nay vẫn luôn lạnh lùng, cho nên nhất thời trầm mặc ít nói, cả người tản ra khí lạnh cũng là chuyện bình thường.

Có lẽ, công việc của anh đột nhiên có khó khăn chăng?

Ninh Giai Kỳ không nghĩ nhiều, bởi vì cô có nghĩ thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới nguyên nhân là do bản thân cô.

Ngày hôm sau, tan học liền xuất phát đi đến Urban Club.

Nơi này và Tân Ảnh công việc chụp ảnh không giống nhau, không có trình độ hệ thống, không có thẻ, không có thời gian làm việc cụ thể, nơi này không giống như công ty, mà giống như là một nơi căn cứ cho những người yêu thích chụp ảnh.

Đương nhiên, nhìn thì tuỳ ý những nơi này cũng có quy định riêng, tất cả mọi người ở đây đều được giới thiệu hoặc được các bậc tiền bối đào tạo lên, và khi đến đây sẽ được học và làm việc với các tiền bối, đôi khi là quay phim, có khi sẽ chụp ảnh cho khách hàng, thỉnh thoảng sẽ có bài tập chụp ngoại cảnh, ở tất cả mọi nơi trong và ngoài nước, chỉ là có thể đi, họ đều có thể trở thành nhiếp ảnh gia của nhóm nắm bắt được các cảnh sắc ở những nơi khác nhau.

Thật ra những người đến đây, càng hy vọng nắm được cơ hội triển lãm chính tác phẩm của mình ở cuộc triển lãm tranh ảnh của Urban Club mỗi năm một lần. Triển lãm ảnh của Urban Club

đều nổi danh cả trong và ngoài nước, được rất nhiều người ủng hộ, mỗi thành viên đều được có Cơ hội, chỉ cần tác phẩm được Doãn Đình tán thành.

Sau khi tới cửa, Ninh Giai Kỳ gọi số điện thoại trên danh thiếp. Một lúc sau, một người đàn ông ăn mặc có chút giản dị đi ra.

“Xin chào, cô là Ninh Giai Kỳ sao.”

Ninh Giai Kỳ “Xin chào.”

“Đi theo tôi, cô cứ gọi tôi là Phong Đại

Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, đi theo phía sau anh ta vào trong.

Đi vào trong, Ninh Giai Kỳ im lặng mà bắt đầu đánh giá bốn phía.

Có thể nhìn thấy được, phong cách trang trí ở bốn phía đều là phong cách đơn giản, phần lớn ở lầu một là tông màu xám đen, sự kết hợp của màu xám và đen tạo nên sự yên bình, không tạo cảm giác sợ hãi. Nhưng sau khi đi lên cầu thang, màu sắc đột nhiên nổi bật hẳn lên, tương tự như phong cách Modern trong hội hoạ, nhìn không rõ bóng, cũng không nhìn rõ đường nét, dường như đưa mọi người vào một thế giới phức tạp khác.

Trường phái kiến trúc này, xuất phát ở châu Âu từ cuối thế kỉ 19, đầu thế kỉ 20 và đã nhanh chóng phổ biến, trở thành một trường phái chủ đạo ra trên toàn thế giới đến thập niên 1970.
1644571149903.png
1644571157064.png

“Phong Đại” Ngữ khí Doãn Đình phẳng lặng, nhưng nhìn ra được là người rất hiền lành “Đây là?"

Phong Đại “Vừa mới đến ạ, là thầy Tiểu Đông Tử đề cử”.

“Tiểu Đông Tử? Tên tiểu tử kia đề cửa em à?”

Doãn Đình cười một cái, đưa mắt đánh giá Ninh Giai Kỳ “Xem ra là một nhân tài mới xuất hiện.”

Ninh Giai Kỳ ngại ngùng vội vàng nói “Thầy Doãn nói đùa rồi ạ” .


“Tôi hiểu rõ tính cách của Tiểu Đông Tử, nếu là ông ấy đề cử em đến thì tất nhiên sẽ có điểm hơn người” Doãn Đình cũng không nói thêm gì, nói xong câu đó liền nói “Cố gắng nhé”.

Ninh Giai Kỳ cảm động hưng phấn nói “Cám ơn thầy!” .

Doãn Đình đi rồi, Phong Đại dẫn Ninh Giai Kỳ đi tham quan phòng làm việc, bởi vì Ninh Giai Kỳ vẫn còn là sinh viên, Phong Đại sắp xếp nhiệm vụ và lịch công tác vào cuối tuần cho cô, nếu có chỉnh sửa hình ảnh có thể mang về trường học để làm.

Việc này đối với Ninh Giai Kỳ không còn gì tốt hơn, cho nên lúc cô từ Urban Club đi ra tâm tình rất rất tốt. Khoảng thời gian tối tăm vừa qua yên lặng tiêu tán đi.

Một nơi khác, ở quân khu.

“Liễu Thanh Giang, anh Cảnh nói buổi chiều tập huấn thêm, cậu như thế nào lại ở đây.”

“Tập huấn thêm cái gì? Sáng nay cậu ta đem một đám người huấn luyện thành chó cả rồi.” Liễu Thanh Giang miệng thì oán giận nói, nhưng thân lại đứng lên đi ra ngoài.

“A...tôi cảm giác anh Cảnh hôm nay có gì đó quái quái, hung dữ đến nỗi lòng tôi cũng run theo.”


Liễu Thanh Giang để trán “Nhất định là bị cái gì đó kích thích rồi.”

“Cái gì kích thích? Bị thủ trưởng mắng sao? Hay là nhiệm vụ không thuận lợi?

“Cảnh Nhược Đông là người như thế nào, cậu cảm thấy cậu ta bởi vì mấy cái này kích thích sao? Liễu Thanh Giang lắc đầu “Các cậu, không hiểu cậu ta đâu.”

“Cậu hiểu sao, vậy cậu nói một chút xem!”

Liễu Thanh Giang làm vẻ mặt sau không lường “Tôi không dám nói.”

“Vì sao?”

“Tôi sợ cậu ta nghe được, sau đó sẽ đánh tôi mất.”

"....."

Liễu Thanh Giang từ nhỏ đã đi theo Cảnh Nhược Đông, ở bên cạnh anh la lối khóc lóc om sòm. Nhưng anh biết người này dù núi Thái Sơn có đè xuống cũng không đổi sắc mặt, điều duy nhất có thể khiến cậu ta đổi sắc mặt....có lẽ chính là cô nhóc kia.

Liễu Thanh Giang cười nói “Đi thôi đi thôi, huấn luyện vật lộn đúng không, đi, nể tình bạn bè

tôi nhắc nhở cậu, lát nữa chúng ta đừng chung đội với anh Cảnh.”

“Hả?”

“Đồng chí sẽ tự biến mình thành bao cát đứng đấy”

-

Mấy ngày sau, ở Cảnh gia.

“Ninh Giai Kỳ đã lâu không trở về, con dành chút thời gian đi xem con bé, nếu tâm trạng con bé còn không tốt thì nói lời an ủi nó, bảo nó về nhà.” Cảnh Nhược Hành nói.

Cảnh Nhược Đông “Vâng.”

Dì Tần “Tôi thấy Giai Hàm cũng thật quật cường, so đo với trẻ con làm gì, dỗ dành hai ba câu Con bé sẽ trở về mà.”

Cảnh Nhược Hành “Việc này cần phải gặp mặt nói chuyện, quát mắng cũng không phải là cách.”

“Có nghĩa là ...

“Nhược Đông, buổi tối con đi Tiểu Giai Giai, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần.”

Cảnh Nhược Đông ánh mắt hơi trầm xuống “Vâng”

Sau khi ăn xong cơm chiều, Cảnh Nhược Đông lái xe đi đến trường học Ninh Giai Kỳ.

Lúc đó, Ninh Giai Kỳ đang ngồi ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, xử lý một số ảnh chụp mà Phong Đại đưa cho cô.

Ngày mai cô sẽ đi đến Urban Club, đi theo Phong Đại cùng với mọi người đi chụp ảnh chân dụng cho các nhóm tư nhân, cho nên cô phải hoàn thành toàn bộ công việc trong hôm nay.

“Ninh Giai Kỳ.” Đúng lúc này, Hạ Đình Kiêu cầm máy chụp ảnh đi đến “Sao em lại bảo Tiểu Tông đem máy ảnh trả lại cho anh, không cần dùng nữa sao?”

“Máy ảnh của em đã sửa xong rồi.” Ninh Giai Kỳ nói “Cám ơn anh lúc trước đã cho em mượn.”

Hạ Đình Kiêu “Vậy à...”

Ninh Giai Kỳ cười cười, vừa định tiếp tục xem ảnh đúng lúc di dộng vang lên, cô liếc mắt nhìn, đã rất lâu cô không gặp Cảnh Nhược Đông.

“Alo”. “Tôi đang ở trước cổng trường em.” “A? Đã trễ thế này, có việc gì ạ?” Cảnh Nhược Đồng “Không có tiết học sao?” “Không ạ” . “Vậy thì ra đây, tôi ở đây chờ em.”

Ninh Giai Kỳ đại khái nghĩ anh có chuyện gì đó, vì vậy cô tắt máy tính, chuẩn bị xuống lầu.

Hạ Đình Kiêu “Sao vậy? Phải đi à?”

“Vâng, bạn em đang ở cổng trường, em ra đó một chút”.

Ninh Giai Kỳ một đường chạy thẳng, đến cửa trường học, liền thấy một chiếc xe dừng ở bên đường, mà Cảnh Nhược Đông tựa người vào cửa xe, vẻ mặt anh trong bóng tối cô không nhìn rõ lắm.

Cảnh Nhược Đông thấy cô chạy đến, anh đứng thẳng dậy, lúc định nhấc chân đi đến thì thấy nam sinh tên Hạ Đình Kiêu đi phía sau cô.

“Ninh Giai Kỳ, em để quên USB.”.

Ninh Giai Kỳ đứng cách Cảnh Nhược Đông vài mét, cô xoay người nhìn về phía Hạ Đình Kiêu đang chạy tới, buồn cười nói “Học trưởng sao anh lại đem xuống, chờ lát nữa em còn muốn trở về, không cần lấy USB.

Hạ Đình Kiêu có chút kinh ngạc, sau đó có chút ngượng ngùng nói “A...anh nghĩ em đi về, sợ em quên mang USB theo” .

“Không, em không về ...”

“Em phải về.” Cảnh Nhược Đông đột nhiên nói.

Ninh Giai Kỳ nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn “Về, về đâu ạ?”
Hai ngày nay trong lòng thật vất vả mới bình tĩnh được một chút. Bây giờ lại nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ, giờ phút này mọi thứ trước mắt đều vô cùng chói mắt.

Cảnh Nhược Đông tiến lên bất chấp mà giữ tay cô “Theo tôi về nhà”

Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, không hề nghĩ ngợi liền kéo tay anh ra.


Cảnh Nhược Đông dừng lại, đôi mắt hơi nhíu

lại.

Ninh Giai Kỳ “Em không trở về, em, em còn có việc”.

“Việc gì”.

“Trong câu lạc bộ còn có việc.” Ninh Giai Kỳ khẽ cắn môi nói “Dù sao em cũng không trở về.”


Cảnh Nhược Đông tăng âm lượng “Theo tôi về nhà.”

Ninh Giai Kỳ nâng mắt, sắc mặt bất an. “Nhưng em không muốn về nhà, anh cũng biết, em không muốn trở về để đối mặt với mẹ em”

“Vậy em nghĩ vĩnh viễn không trở về, vĩnh viễn không gặp mặt sao.”

Ninh Giai Kỳ lắc đầu, có chút không biết phải làm sao “Nhưng là hiện tại em không muốn về nhà.”

“Em cần phải nói cho rõ ràng, em muốn trốn tới khi nào.”

“Không nói rõ ràng được.” Ninh Giai Kỳ nghĩ tới từ nhỏ đến lớn Thẩm Giai Hàm đối với nhiếp ảnh gia ghét vô cùng, nhớ tới ngày đó bà không chút do dự ném máy ảnh của cô, nội tâm liền trở nên bài xích và bất an “Em không thể nói rõ với bà ấy, bà ấy không hiểu em một chút nào!”

Trước cổng trường có nhiều sinh viên ra vào, Hạ Đình Kiêu đột nhiên nhìn thấy hốc mắt Ninh Giai Kỳ đỏ lên, trong lòng kinh ngạc, anh không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ biết người đàn ông trước mặt này bắt Ninh Giai Kỳ làm chuyện cô không thích.

Vì thế Hạ Đình Kiêu liền tiến lên kéo Ninh Giai Kỳ về phía sau mình, anh khách khi nhìn Cảnh Nhược Đông, bộ dáng tư thái che chở Ninh Giai Kỳ “Tôi cảm thấy em ấy không muốn về nhà vậy trước hết đừng trở về, anh là gì của em ấy? À... nếu không cứ để em ấy nghĩ thông suốt lại đã.”

Cảnh Nhược Đông nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ hồ cảm thấy như bị chọc cười, anh muốn mang cô về hay không là một chuyện, nam sinh ở trước mặt này ở trước mặt anh bảo vệ cô là một chuyện khác..

Lửa giận ở sâu trong lòng đọng lại nhiều ngày

đột nhiên bùng lên, Cảnh Nhược Đông tiến đến, túm lấy tay cô “Em lại đây!”.

Ninh Giai Kỳ lảo đảo một chút, suýt nữa ngã vào lồng ngực anh, có kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Cảnh Nhược Đông, nhìn thấy sắc mặt anh đen lại vô cùng khốc liệt, sợ đến mức nửa cái mạng cũng không còn.

Đây là phản ứng từ nhỏ cô đối với anh tạo thành, nhất thời hồi lâu cũng không thay đổi được.

“Anh làm cái gì vậy?” Hạ Đình Kiêu cũng nổi giận, lập tức kéo Ninh Giai Kỳ lại.

Cảnh Nhược Đông nâng mắt, ánh mắt bốc hoà nhìn Hạ Đình Kiêu “Buông tay”.

Hạ Đình Kiêu cũng không buông ra “Em ấy không muốn về, anh làm gì còn cưỡng ép em ấy”

Lửa giận của Cảnh Nhược Đông đã bốc lên tận đỉnh đầu nhưng như vậy anh càng giữ bình tĩnh, anh rủ mắt không hề chớp mắt nhìn Ninh

Giai Kỳ “Cưỡng ép? Được, Ninh Giai Kỳ, tôi hỏi em, hiện tại em muốn đi theo tôi hay muốn đi theo cậu ta.”

Cái gì mà cùng anh hay cùng cậu ta, Ninh Giai Kỳ sắc mặt trắng bệch, cả người cô như rơi vào lốc xoáy “Cô thật sự đã khiến Cảnh Nhược Đông tức giận, nhưng có thật sự không muốn về nhà.”

Sau một hồi giằng co, Ninh Giai Kỳ rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Cô từng chút từng chút, rút tay ra khỏi tay Cảnh Nhược Đông.

Cảnh Nhược Đông trong lòng trống rỗng, không phản ứng lại kịp.

“Anh Nhược Đông...em không muốn về nhà, em, em qua mấy ngày đã ”

Chuyện gì cũng không muốn nói nữa, Ninh Giai Kỳ liền thấy Cảnh Nhược Đông đột nhiên xoay người đi.

“Anh...”

“Đã biết.” Giọng nói của anh lạnh lùng đến cực điểm, dường như đang kéo xa khoảng cách với cô.
Ninh Giai Kỳ dừng lại, cô hơi hé miệng, nhưng lại không biết nói gì.

Vì thế cô liền thấy anh lập tức ngồi vào trong xe, đóng cửa, khởi động, rời đi, không chút dấu vết, từ đầu đến cuối một ánh mắt cũng không lưu lại.

Thật lâu sau.


Hạ Đình Kiêu “Em không sao chứ? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.

Ninh Giai Kỳ nhìn thân ảnh chiếc xe dần biến

mất trên đường, phục hồi lại tinh thần “Không có chuyện gì...Em và mẹ có chút mâu thuẫn.”

“Vậy người đó ” .


“Em đi về trước, học trưởng anh có việc thì đi trước đi.” Ninh Giai Kỳ cổ họng hơi khô khốc “Em, em nghĩ chính mình thật ngốc”.

Hạ Đình Kiêu cũng không có đi, vẻ mặt lo lắng nhìn cô nói “Ninh Giai Kỳ, em có gặp khó khăn gì, hoặc là có chuyện không vui, em đều có thể nói cho anh biết, thật sự, anh muốn biết.”

Đầu óc Ninh Giai Kỳ đang rối loạn, cô ngước mắt nhìn Hạ Đình Kiêu, thấp giọng nói “Học trưởng, anh không cần phải đối tốt với em như vậy.”

“Anh đối với em thật không tốt, anh chỉ muốn giúp đỡ em mà thôi.”

Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Đây là vấn đề của em, không có gì để giúp cả, hơn nữa, anh đã giúp em rất nhiều, cám ơn anh”

“Em đừng nói cám ơn với anh.” Sắc mặt Hạ Đình Kiêu khẽ biến “Anh không muốn em phải cám ơn anh vì tất cả những việc anh đã làm cho em."

Ninh Giai Kỳ ngẩn người, mặc dù không nỡ, nhưng vẫn mở miệng nói “Học, học trưởng...em không thể cho anh những gì anh muốn” .

Hạ Đình Kiêu “Em đừng khẳng định như vậy, anh đã nói trước đó rồi, chúng ta sẽ tìm hiểu, tiếp xúc, rồi sau đó lại....”

“Không cần chậm trễ.” Ninh Giai Kỳ ngắt lời nói của anh “Đừng lãng phí thời gian thêm nữa.”

Hạ Đình Kiêu đối với cô rất tốt, anh cũng rất ưu tú, cô cũng từng cho rằng sẽ tìm hiểu anh, tiếp xúc với anh nhiều hơn, từ từ sẽ mở lòng, sẽ thích anh.

Cô thực sự đã rất cố gắng thuyết phục mình, nhưng cô không làm được.

Ninh Giai Kỳ có chút nản lòng, cô không thể kiểm soát được lòng mình, đúng vậy, cô không thể khống chế được tình yêu của mình. Khi người ấy đến gần cô, vô luận thế nào cô đều không thể xem nhẹ người ấy.

“Ninh Giai Kỳ, em, có người mình thích sao?” Hạ Đình Kiêu hốc mắt đã đỏ, dò hỏi.

Ninh Giai Kỳ do dự, gật đầu “Vâng.” “Vậy....là người vừa nãy sao”.

Trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh, cuối cùng chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông lái xe bỏ đi. Tuy không muốn thừa nhận đó là anh, nhưng ngay lúc này cô cần phải đưa ra một lời quyết định chắc chắn cho Hạ Đình Kiêu, một câu trả lời dứt khoát.

“Đúng vậy.”

Khi Ninh Giai Kỳ quyết định rời khỏi câu lạc bộ nhiếp ảnh, đương nhiên, nguyên nhân không phải bởi vì Hạ Đình Kiêu, mà do cô đã chọn Urban Club, cô thật sự không đủ tinh lực để tham gia các hoạt động của câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Sau tối hôm đó hai người tách nhau ra, Hạ Đình Kiêu đã gửi cho cô một tin nhắn.Anh nói, anh thật sự rất thích cô, nhưng cô đã có người mình thích, anh chúc có được hạnh phúc.

Ninh Giai Kỳ bị dòng chữ đập vào mắt cảm thấy rất đau. Đời người ngắn ngủi, rất hiếm có ai yêu bạn thật lòng.

Một chàng trai ấm áp và tốt bụng như vậy, cô đã bỏ lỡ. Nhưng cô không hối hận vì lời từ chối ngày hôm đó, và tin rằng trong tương lai anh sẽ gặp được người toàn tâm toàn ý yêu thương anh.
1644571196849.png
1644571220366.png

Nhưng ngày hôm đó quá bất ngờ, cô theo bản năng mà từ chối anh.

Sau khi kịp phản ứng lại, cô không khỏi chạnh lòng.

“Này, Giai Giai”

Sau khi tan học, Ninh Giai Kỳ đang ở trong phòng ký túc xá, Trương Nhất Manh gọi điện thoại đến, “Cậu đang làm gì vậy?”


“Trường học, buổi chiều tớ có tiết.”

Ninh Giai Kỳ “Ồ...vậy, cậu với Liễu Thanh Giang thế nào rồi?”

Trương Nhất Manh “Anh ấy? Tớ với anh ấy còn có thể thế nào nữa, bây giờ tớ có muốn thế nào cũng không thể được như thế?

Ninh Giai Kỳ bị cô ấy làm cho choáng váng “Cậu đang nói cái gì đấy” .

“Tớ nói người này lại mất tích nữa rồi, tìm cũng không tìm ra, còn có thể thế nào đây?

“Không tìm thấy?”

“Ấy...chính là đi làm nhiệm vụ đó, xuất quỷ nhập thần, không biết là đi đâu.”


“Thật sao...”

“Cậu không biết à?”. Ninh Giai Kỳ“...Tớ làm sao biết được.”

“Khẳng định Cảnh Nhược Đông cũng đi, cậu thế nào mà lại không biết.”

Ninh Giai Kỳ á khẩu không biết phải trả lời sao, cuối cùng lúng túng nói “Bọn tớ... cãi nhau”

Trương Tư Ý kinh ngạc “Cãi nhau? Ninh Giai Kỳ lá gan của cậu ngày càng lớn a !”

Ninh Giai Kỳ “Cũng không tính là cãi nhau.”

Ninh Giai Kỳ đại khái kể chuyện máy ảnh cho Trương Nhất Manh, sau khi nói xong, Trương Nhất Manh cũng khuyên cô nên về nhà nói chuyện, nếu thật sự lựa chọn con đường chụp ảnh, dù sao cô cũng phải để Thẩm Giai Hàm chấp nhận chuyện này.

Cúp điện thoại, Ninh Giai Kỳ lại lần nữa rối rắm, cuối cùng cô quyết định thu dọn đồ đạc, trở

về Cảnh gia một chuyến.

Lúc cô đeo balo đi xuống lầu, vừa vặn gặp di quản lý ký túc xá ở cửa.

“Chào dì ạ”. Dì quản lý “Ừ, con đi đầu vậy.” Ninh Giai Kỳ nói “Về nhà một chuyến ạ.”

“À, vậy hôm nay bạn trai không đến đón con sao?”

Ninh Giai Kỳ “Dạ”.

Dù quản lý cười cười nói “Chính là người lần trước phụ giúp con mang valy đấy, lớn lên thật đẹp trai, dì rất ấn tượng, con tìm được bạn trai như vậy! Ánh mắt thật tốt!”.

Người lần trước mang valy, là Cảnh Nhược Đông.

Ninh Giai Kỳ mỉm cười nơi khoé miệng nói “Dì nói người đó ạ, không phải là...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK