Lúc Hạ Dư quay về phim trường tổ B, trái tim trong lồng ngực còn nóng hôi hổi.
Cậu nhớ tới lời anh họ từng nói, lại nhớ tới biểu cảm bại lộ của người phụ nữ khi nãy, những thứ này đều khiến cậu cảm thấy trên người Tạ Thanh Trình như mặc hết lớp đồ này tới lớp đồ khác, cởi một bộ, phía dưới vẫn còn một bộ khác.
Người nọ cứ như một đám sương mù không có thực thể, dòng máu anh nóng lại lạnh, làn da vừa băng lạnh vừa ấm áp, như thể tới tận bây giờ Hạ Dư vẫn không thể tự thân cảm nhận được.
Hạ Dư chỉ xác định được quả thực Tạ Thanh Trình vẫn còn nhiều bí mật dối gạt cậu hơn nữa.
Dối gạt mọi người.
Chỉ là—— Vì sao Tạ Thanh Trình lại muốn làm như thế? . Google ngay trang # T R Ù M T R U Y Ệ N .m E #
Rốt cuộc còn có thứ gì mà cậu vẫn chưa biết tới đây?
Vừa hay lúc này cũng là thời gian nghỉ ngơi của tổ B, sau khi Hạ Dư quay về lại gặp Trần Mạn, Trần Mạn đang trao đổi với đạo diễn, bên cạnh chẳng còn người nào khác.
Hạ Dư dời ánh mắt đi, điên cuồng kiếm tìm bóng dáng Tạ Thanh Trình trong đám người.
Sau đó, Hạ Dư tìm thấy rồi.
Tạ Thanh Trình ngồi hút thuốc bên bồn hoa trong sân thể dục học viện cảnh sát.
Hạ Dư đi xuống bậc thang, vượt qua nửa sân thể dục, đi về phía anh, sau đó nắm lấy cánh tay Tạ Thanh Trình.
"Anh đi với tôi một chuyến."
Tạ Thanh Trình bừng tỉnh, lúc nhìn thấy Hạ Dư trong ánh mắt anh có một thoáng rất giận dữ, nhưng anh lại đè ép nỗi giận dữ ấy xuống rất nhanh, tựa như cảm thấy đối với kiểu người như Hạ Dư, cho dù có nổi giận thì cũng chỉ phí sức.
"Cậu đúng là âm hồn bất tán, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa."
Hạ Dư không lên tiếng, kéo anh đi một đường, kéo anh tới tận một phòng học không người gần khu giảng đường, cậu để Tạ Thanh Trình đi vào trước, sau đó mình vào theo sau, đóng cửa sầm một tiếng.
Cậu không quay đầu lại, mắt nhìn thẳng vào Tạ Thanh Trình chằm chằm, tay vòng qua, vang tiếng khóa cửa lạch cạch.
Tạ Thanh Trình trước mặt mặc đồng phục cảnh sát mùa đông chỉn chu, điển trai cao lớn lạ thường, đúng là khiến người ta muốn cởi đồng phục của anh xuống rồi hôn lên.
Hạ Dư luôn là người rất thông minh, nhưng cảm xúc phức tạp mà cậu dành cho Tạ Thanh Trình đã sắp làm hỏng CPU của đại não thông minh ấy rồi.
Đối diện với anh họ cũng được, đối diện với người phụ nữ già cũng thế, cậu rất chững chạc, thậm chí có thể ăn nói nhẹ nhàng, chỉ lúc đối diện với đôi mắt kia của Tạ Thanh Trình, cậu lại như bị điện giật, suy nghĩ loạn tung lên.
"Hạ Dư, cậu đã đủ chưa vậy." Cặp mắt lạnh băng kia nhìn chằm chằm vào cậu.
Hạ Dư vốn muốn lập tức hỏi anh về chuyện của người phụ nữ kia.
Nhưng sau khi khóa cửa phòng học của học viện cảnh sát lại, cậu ngửi thấy mùi hương của Tạ Thanh Trình, đầu óc cậu đột nhiên bị đánh mạnh vào.
Ham muốn khát máu của căn bệnh chợt dâng lên, sôi trào theo nỗi xúc động của thiếu niên, Hạ Dư nhìn người đàn ông phong ấn biết bao câu chuyện, sự nôn nóng và uất hận trong lòng ùa lên nhanh chóng.
Cậu thậm chí còn chưa kịp đặt câu hỏi, trong nháy mắt cậu nhìn anh ấy, hốc mắt bị hun đỏ, cậu muốn mắng anh, muốn anh, muốn xé mở anh ra, muốn phân tích anh.
Quá nhiều cảm xúc điên cuồng dâng lên, khiến cậu nhất thời khó chịu tới mức sắp bùng nổ.
Cậu lại chẳng nói nên lời, đỏ mắt, không thể không lập tức trút hết ra ngoài.
Vì thế Hạ Dư tiến lên hai bước, chuyện đầu tiên làm với Tạ Thanh Trình khi ở chung là——
Cậu vòng tay qua, giữ chặt lấy gáy Tạ Thanh Trình, sau đó đè cả người Tạ Thanh Trình lên trên bục giảng, nghiêng đầu đi, tựa như trả thù, tựa như trút giận, hung hăng cắn mạnh vào bên cổ Tạ Thanh Trình!
Cơn đau bất chợt ùa tới làm Tạ Thanh Trình thấp giọng bật thành tiếng rên khàn khàn.
Thanh âm nhẹ nhàng ấy như tàn lửa chạy dọc theo xương sống Hạ Dư, kéo theo đó, là mùi máu tanh ngọt, phút chốc ngập tràn trong khoang miệng Hạ Dư.
Ác long hút máu của tế phẩm.
Nóng.
Ngọt.
Kích thích hơn đống máu giả bắn tóe ra trên màn ảnh nhiều.
Ấm áp ồ ạt tràn ra qua làn da bị xuyên thủng của Tạ Thanh Trình, hàm răng ác long bén nhọn, cắn vào cổ nhân loại không chịu nhả ra, hầu kết trượt nhẹ, lúc nuốt máu Tạ Thanh Trình xuống, cậu không khỏi bật thành tiếng thở dài thỏa mãn.
Sự nôn nóng không thể nén nổi khi nãy, đã sắp ép cậu phát điên lên, tựa như dịu xuống ngay lúc quấn lấy màu máu như thế.
Sốt cao liên tục vì bệnh khiến nhiệt độ cơ thể Hạ Dư rất cao, lúc dán sát vào Tạ Thanh Trình, như thể có cách quần áo cũng vẫn hun nóng máu thịt đối phương được.
Tạ Thanh Trình muốn tránh khỏi cậu, nhưng Hạ Dư không buông tay, ngược lại còn đè người đàn ông đồng phục phẳng phiu lên bục giảng, trong lúc dây dưa còn gạt rơi mấy quyển giáo trình học viện cảnh sát và tạp chí tuyên truyền trên bục giảng.
"Buông ra..."
"Hạ Dư, tôi bảo cậu buông ra."
"Nhả ra."
Hạ Dư cảm thấy miệng anh quá phiền phức, môi mỏng dính máu khẽ nâng lên khỏi cần cổ anh, sau đó nghiêng qua, hôn lên môi Tạ Thanh Trình một cách có thể nói là thô bạo, chặn hết những âm thanh bình tĩnh làm người ta mất hứng của anh lại.
Hạ Dư liều mạng dây dưa với anh, cậu chưa từng phát hiện việc hôn môi lại là một chuyện thoải mái như thế, có thể an ủi ham muốn thú tính của thiếu niên bình thường trong lòng cậu, lại có thể hòa hoãn được chứng khát máu của Ebola thần kinh.
Tạ Thanh Trình thấy nói chuyện đàng hoàng cũng vô dụng, nên hung dữ cắn ngược lại cậu, nụ hôn lần này nóng bỏng, ngang ngược, tanh ngọt hơn bất cứ nụ hôn nào của bọn họ trước đây.
Nhưng có lẽ là Tạ Thanh Trình thật sự đã kích thích Hạ Dư, cũng có thể do lần này Hạ Dư thật sự không được tỉnh táo cho lắm, cậu chưa từng bị Tạ Thanh Trình cắn mạnh tới thế còn không chịu rút lui.
Cuối cùng là Tạ Thanh Trình mệt mỏi, tính tình anh lạnh nhạt, không chấp nhận được nụ hôn mãnh liệt điên cuồng như thế, anh bắt đầu không thở nổi, lần đầu tiên khoang miệng uống nhiều máu Hạ Dư tới như thế, trôi xuống giữa yết hầu, khiến anh không chịu nổi muốn ho khan.
Hạ Dư lúc này mới buông anh ra, bờ môi cậu ướt át, đỏ bừng, màu máu ấy không chỉ là của Tạ Thanh Trình, mà còn là của chính cậu nữa.
Tạ Thanh Trình cũng nếm đủ mùi máu tươi của Hạ Dư.
"Tôi mẹ nó thật sự muốn làm chết anh thế này đấy." Hạ Dư còn đè trên người anh, tay khống chế cổ tay Tạ Thanh Trình, không cho anh cử động. Nhưng cơ thể cuối cùng cũng hơi nâng lên, kéo giãn chút khoảng cách, khoảng cách này có thể giúp cậu nhìn rõ dáng vẻ đồng phục Tạ Thanh Trình lộn xộn nằm dưới người cậu hơn.
Cậu rất hận, rất oán, rất nôn nóng nói:
"Thật đấy, giờ tôi chỉ muốn làm như thế—— Có lẽ làm như vậy, miệng anh mới có thể nói ra một hai câu thật lòng. Đúng không?"
Tạ Thanh Trình khó khăn lắm mới hít thở thông thuận, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển.
Áo khoác màu xanh đen của anh bị kéo ra trong lúc dây dưa, bên trong là áo sơ mi cảnh sát màu xanh nhạt, Hạ Dư còn muốn cởi khoá bạc thắt lưng đồng phục của anh, vì thế buông lỏng một bên tay đè Tạ Thanh Trình ra.
Tạ Thanh Trình sao có thể để cậu làm bậy, một giây cậu buông lỏng tay ấy đã xoay người bật lên, đột nhiên đè ngược Hạ Dư lên bàn, sau đó chính là một cái tát dùng hết mười phần lực, vả mạnh lên trên mặt Hạ Dư.
"Cậu mẹ nó đồ súc sinh!"
Hạ Dư bị đánh, mặt lập tức hiện vệt ửng đỏ, lại chẳng cảm thấy đau, ngược lại còn thấy sướng, cậu vốn dĩ đã là biến thái, căn bệnh lại làm tăng lòng bạo ngược của cậu, loại bạo lực trút giận này chỉ khiến thể xác và tinh thần cậu sung sướng mà thôi.
"Anh mắng thêm hai câu nữa đi."
"Tôi bảo cậu, là đồ súc sinh." Tạ Thanh Trình túm thẳng tóc cậu kéo người lên, đập vào bảng đen, sau đó lại đột nhiên đẩy ra, rồi thẳng chân đá một phát, lập tức đá văng Hạ Dư lên đất, bàn ghế phía sau nghiêng đổ lầm rầm.
Anh thở dốc, kéo kẹp cà vạt bạc xanh đen của mình ra, cài lại từng chiếc cúc áo khoác lại ngay ngắn lần nữa, hai mắt sắc như dao như rìu, đỏ bừng như máu nhìn Hạ Dư chằm chằm.
Hạ Dư cũng không gượng người dậy nổi, cậu chậm rãi lau máu trên khóe môi và gương mặt, chỉ hơi dựa thẳng người lên, mấy bàn ghế đổ đầy phía sau cậu tựa như biến thành bảo tọa của cậu, cậu cúi người dựa lên bên trên như thế, nâng mắt hạnh sâu thẳm lên, u ám ngắm nghía Tạ Thanh Trình, xem xét Tạ Thanh Trình.
Sau đó cậu nhe răng cười, cậu ngửa đầu cười ha hả hồi lâu, trong hơi thở toàn là máu, lại cảm thấy sung sướng nói không nên lời.
Niềm sung sướng khi bệnh trạng được thỏa mãn.
"Anh biết tôi phát bệnh nhỉ, Tạ Thanh Trình?"
"..."
"Tôi bệnh càng nặng, thì càng không để bụng mấy hành động này của anh. Cho dù bây giờ anh có cầm dao đâm thẳng vào tim tôi, tôi cũng chỉ cảm thấy vui sướng vạn phần—— Bởi vì tôi không đau, nhưng anh sẽ nợ tôi cả đời. Cuối cùng anh đừng hòng giả vờ trong sạch nữa."
Hạ Dư thở dốc mấy hơi, đôi mắt tựa như sói như hổ nhìn người đàn ông kia chằm chằm.
"Anh đúng là giỏi ngụy trang thật đấy, Tạ Thanh Trình."
"..."
"Người như anh có tầng tầng lớp lớp ngụy trang, trong lớp kén này có lớp kén khác—— Tôi hỏi anh, rốt cuộc tầng nào của anh mới là sự thật?"
Tạ Thanh Trình lạnh lùng đáp: "Cậu nói linh tinh cái gì thế, mẹ nó hôm nay cậu uống lộn thuốc rồi à."
Hạ Dư chỉ cười, cười tới mức làm người ta sởn tóc gáy.
Chờ tới khi cậu không cười nữa, cậu lại vươn tay vẫy vẫy người đàn ông: "Anh lại đây."
"..." Không biết vì sao, lúc cậu nói ba chữ anh lại đây này ra, Tạ Thanh Trình vừa dính lượng lớn máu tươi của Hạ Dư, sắc mặt bỗng dưng hơi tái lại.
Anh nhăn mày, như thể trong một thoáng rất không thoải mái, lộ ra một vẻ tái nhợt bệnh trạng.
Nhưng Hạ Dư không cảm nhận được, nói lại lần nữa: "Anh lại đây."
"Anh nghe tôi nói một chuyện—— Tạ Thanh Trình, tôi nói cho anh, không có chuyện gì có thể giấu diếm được mãi cả. Anh nghe này, anh nghe cho cẩn thận vào, sau đó chuyện vì sao hôm nay tôi muốn tìm anh, anh sẽ hiểu được rõ ràng."
Tạ Thanh Trình tái mặt đứng yên một lát, cuối cùng chậm rãi, đi về phía cậu.
Hạ Dư lấy điện thoại của mình ra, trước khi bấm phát đoạn ghi âm kia, cậu nhìn vào đôi mắt đen láy của Tạ Thanh Trình——
"Anh biết hôm nay tôi gặp được ai không."
"..."
"Anh có muốn đoán thử hay không?"
"... Cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi Hạ Dư."
Hạ Dư lạnh lùng cười: "Chỉ mong sau khi anh nghe xong rồi vẫn có thể bình tĩnh trước mặt tôi như vậy thôi."
"Cũng chỉ mong, lúc anh nghe thấy giọng bà ta, anh vẫn có thể nhớ rõ bà ta đã từng gặp anh một lần." Khóe môi kéo thành một độ cong gần như mỉa mai, từng câu từng chữ của cậu nói nốt nửa câu sau—— "Một giao ước diễn kịch."
"Tạch."
Ghi âm bắt đầu phát.
Đó là toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của Hạ Dư với người phụ nữ già trong quán cà phê.
Ghi âm cũng không dài, sau khi Tạ Thanh Trình nghe hết, thời gian trầm mặc còn dài hơn cả đoạn ghi âm.
Hai người nhất thời đều chẳng nói câu nào.
Tạ Thanh Trình: "... Cậu gặp dì ta ở đâu."
"Ngay trong đoàn phim này thôi." Hạ Dư chậm rãi đặt điện thoại xuống, "Xem ra anh không định phủ nhận."
"..."
"Vì sao hai người phải diễn vở kịch này? Tạ Thanh Trình, rốt cuộc anh muốn làm gì? Rốt cuộc anh đang che giấu bí mật gì?"
"..."
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: "Đây là chuyện riêng của tôi."
Hạ Dư dựa đầu về sau, lau máu trên khóe môi, sau đó lại đặt ánh mắt lên người Tạ Thanh Trình lần nữa. Cậu bị Tạ Thanh Trình chọc giận, bật một tiếng cười nhạo lạnh lùng.
"Việc riêng." Mắt đen nhìn anh chằm chằm, cũng không định tốn nước bọt tính rõ chuyện công chuyện tư với đối phương nhiều. Cậu chỉ bảo: "Chuyện riêng của anh tôi hỏi mấy câu chắc cũng được chứ."
Ánh mắt liếc qua: "Thân thể anh cũng là của tôi cả rồi, dựa vào đâu mà tôi không thể biết chuyện của anh."
Tạ Thanh Trình không chịu nổi nhất là lời nói kiểu này của Hạ Dư. Tựa như đối xử với anh giống một người phụ nữ vậy.
Anh mở mắt ra, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, vẻ mặt còn khó nhìn hơn của lúc nãy.
"Tôi mong cậu giữ thể diện chút, Hạ Dư."
"Tôi mong có thể nghe anh nói thật chút, Tạ Thanh Trình."
Hạ Dư vô thức dùng bờ môi dính máu tươi nói ra câu nói giống với mệnh lệnh này.
Không biết vì sao, sau khi Tạ Thanh Trình nghe câu nói như thế, cơ thể bỗng hơi lảo đảo, huyết sắc trên mặt rõ ràng chợt rút mất mấy phần.
Mà lúc này, thật xui xẻo——
Hạ Dư chú ý tới.
Đầu tiên cậu chẳng để ý, nhưng sau đó bỗng dưng nhớ ra cái gì, chợt ngẩn ra, lập tức nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ đột nhiên không thoải mái của Tạ Thanh Trình chằm chằm.
"... Tạ Thanh Trình." Hạ Dư hỏi, "Anh làm sao thế?"
"Tôi..." Đáp lại rất nhanh, như thể không tự chủ nổi mà đáp lại, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đã cứng rắn bị chặn lại.
Ngực Tạ Thanh Trình phập phồng lên xuống, vì nhẫn nhịn gì đó, động tác nghiến răng rõ ràng hiện lên gương mặt.
Sau đó anh bỗng quay mặt đi.
Vẻ mặt Hạ Dư càng khó nhìn, muốn dò hỏi làm giọng điệu càng kiên quyết hơn: "Nói, anh làm sao thế?"
"..."
Vẻ trắng bệch bệnh trạng càng rõ ràng hơn, lưng Tạ Thanh Trình hơi run lên, anh cứng đờ tại chỗ, nhìn qua như thể anh thật sự muốn nói gì đó, nhưng lại bị bản thân cứng rắn khống chế lại.
Sau sự trầm mặc dài đằng đẵng, Tạ Thanh Trình bỗng dưng ho khan dữ dội.
"Khụ khụ..."
Anh ho quá mạnh, thân mình dựa về phía sau, dựa lên lớp gạch men sứ lạnh băng trong phòng học, ánh mắt ho đỏ bừng, nâng lên, có chút chật vật nhìn Hạ Dư.
Trong một khắc ấy, Hạ Dư nhìn phản ứng lạ thường của anh, lòng chấn động mạnh, chẳng lẽ là...
"Tạ Thanh Trình, anh đây là..."
Cậu không nói ngay.
Dáng vẻ Tạ Thanh Trình trước mắt, làm cậu chợt liên tưởng tới chuyện xảy ra khi xưa——
Đó là một ngày mùa đông mấy năm trước.
Khi đó cậu còn du học bên nước ngoài, đi tới một viện điều dưỡng, gặp một bệnh nhân tâm thần có bệnh tình nghiêm trọng, y tá khuyên can bên cạnh cũng vô dụng, chỉ có thể cứng rắn trói lại bằng đai khống chế.
Nhưng bệnh nhân ngoại quốc kia rất cường tráng, muốn tránh thoát ngay, gào lên bằng tiếng Pháp, mắng chửi, ẩu đả với đối phương.
"Ông đây giết chết tụi mày—— Cho chúng mày nhốt tao này! Cho chúng mày đối xử với tao như vậy này, ha ha, ha ha ha ha!"
Lúc ấy bản thân Hạ Dư không được thoải mái, hôm đó chính cậu cũng bị thương, chảy máu, tâm lí vốn khát máu bạo lực, nếu muốn mau chóng bình tĩnh, đương nhiên không thể nhìn tình cảnh điên cuồng dữ dội như thế.
Lòng cậu bực bội, cũng lỡ buột miệng, quát lên bằng tiếng Pháp: "Câm miệng."
Hạ Dư vốn chỉ buông một câu không suy nghĩ gì lúc đi ngang qua thôi.
Nhưng ai biết, mặt tên điên kia bỗng dưng trắng bệch.
Bình tĩnh nhìn cậu, tựa như trông thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Nỗi thống khổ của bệnh nhân kia hình như còn giằng xé trong cơ thể, muốn hóa thành tiếng hét chói tai xuyên ra ngoài.
Nhưng hắn chỉ nhìn thẳng vào thiếu niên kia chằm chằm, vậy mà thật sự cố sức giữ chặt tiếng gào lại trong cổ.
Tựa như có một bàn tay vô hình khổng lồ, thật sự siết chặt cổ hắn lại, theo một câu "câm miệng" của Hạ Dư.
Mấy bác sĩ y tá lúc ấy đều ngẩn cả người.
"Cậu, cậu quen anh ta à?"
"... Không quen." Hạ Dư đáp, bản thân cũng thấy ngoài ý muốn.
Chuyện này cứ bị cho qua ở phía các y tá như thế, sau đó bọn họ cũng chỉ cho rằng này là trùng hợp thôi.
Nhưng chỉ có Hạ Dư nhận ra, không phải thế.
Cậu nhìn kỹ gương mặt tái nhợt của bệnh nhân kia, nhìn vẻ nhẫn nhịn mà nổi gân xanh đó.
Trong lòng cậu chợt có suy đoán chưa xác định, tựa như sương mù buổi sáng ngập tràn dọa người.
Sau khi bác sĩ y tá giải tán hết, cậu đi thẳng tới trước mặt bệnh nhân đang thở hổn hển kia.
Bệnh nhân ngồi, Hạ Dư liếc nhìn mắt anh ta.
Vì để xác nhận suy nghĩ của mình, cậu đưa ra một mệnh lệnh tàn nhẫn nhất bằng tiếng Pháp——
Cậu thử thăm dò, nhẹ giọng nói: "Je veux que tu te suicides*."
(*Je veux que tu te suicides: có thể hiểu là "Tôi muốn anh tự sát")
Sau đó——
Tựa như một sự thật khủng bố xé tan lớp sương mù dày vọt ra.
Như thể ý thức vốn có của bệnh nhân kia giằng co mãnh liệt, khiến sắc mặt hắn vương vẻ tái nhợt đau khổ, cơ thể cũng run lên từng hồi.
Trong ánh mắt u ám của Hạ Dư phản chiếu dáng vẻ giãy dụa của hắn.
Cậu cách bệnh nhân rất gần, bệnh nhân có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người cậu.
Qua mấy giây, hoặc có lẽ là mười mấy giây, người đàn ông ấy nâng tay lên, như thể bị hạ gục bởi sự xé rách của một sức mạnh vô hình.
Ánh mắt hắn tan rã, giơ tay—— Ấy thế mà thật sự tàn nhẫn bóp cổ mình!!
Hạ Dư lắp bắp kinh hãi, trước khi đối phương thật sự bóp chết chính bản thân cậu mới chợt bừng tỉnh, lập tức gọi hắn——
"Dừng lại. Anh dừng lại!"
Lúc này người đàn ông mới kiệt sức rũ tay xuống, thân hình cao lớn cường tráng tựa như bị quẳng vào một lò luyện nóng vô cùng, nằm im lìm, như sắp hóa thành bùn.
Chính là sau khi đó, Hạ Dư phát hiện bản thân chỉ cần cho bệnh nhân tâm thần ngửi thấy mùi máu tanh của mình, lại ra lệnh bằng lời, đối phương sẽ không thể khống chế bản thân, làm việc theo yêu cầu của cậu.
Mà trong bệnh viện Thành Khang, cậu mới biết tên năng lực này từ miệng Tạ Thanh Trình, gọi là—— Huyết cổ.
Giờ phút này, ánh mắt Hạ Dư nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình chẳng rời.
Dáng vẻ vì bị huyết cổ cưỡng ép, lại cố sức muốn thoát khỏi xiềng xích vô hình...
Cậu quá quen thuộc rồi.
Không thể sai được.
Tạ Thanh Trình anh ấy... Lần này thế mà anh cũng bị ảnh hưởng bởi huyết cổ của cậu!!
Giống như một thanh kiếm sắc bén chém tan sương mù và bóng tối.
Tròng mắt Hạ Dư lóe lên tia sáng nhỏ bé, run rẩy.
Cậu chậm rãi đứng từ đất dậy, lầm bầm: "... Tạ Thanh Trình, anh..."
Khiến cậu càng thêm tin tưởng chính là, một Tạ Thanh Trình luôn bình tĩnh vô cùng, một Tạ Thanh Trình ngay cả đứng trước tình cảnh hoang đường khi nãy cũng vẫn có thể cứng rắn, vậy mà lại chẳng dám chạm mắt với cậu tại một khắc này.
Mà bỗng dưng xoay người, xoay mặt đi về phía cửa.
Tay Tạ Thanh Trình đặt trên chốt khóa cửa, lạch cạch một tiếng xoay mở khóa.
Ngay sau đó anh muốn kéo cửa đi ra ngoài.
Nhưng mà Hạ Dư đuổi kịp theo sau anh đúng lúc này, sầm một tiếng đóng thật mạnh cửa phòng học lại lần nữa.
Một bàn tay cậu vươn qua sườn mặt Tạ Thanh Trình để đè lên cửa, một tay khác siết lấy eo Tạ Thanh Trình cưỡng chế xoay anh lại đối diện với mình mà không cho phép kháng cự.
Không sai... Không thể sai được...
Đồng tử Hạ Dư cũng hơi co rụt lại——
Không sai được.
Một người trầm tĩnh lạnh lùng như Tạ Thanh Trình, vòng eo nằm trong lòng bàn tay cậu lúc này, thế mà lại run lên dữ dội.
Sự run rẩy này giống như mất khống chế, rồi lại chẳng cam lòng, muốn cố gắng thoát khỏi sự vây bắt của mạng nhện khi đối diện với mệnh lệnh của cậu. Là sự run rẩy muốn chạy thoát khỏi mệnh lệnh của huyết cổ...
Nhất thời Hạ Dư cũng không biết nên nói gì mới đúng.
Kinh ngạc, tức giận, ngạc nhiên, hưng phấn, mừng như điên, bi ai... Hết thảy cảm xúc lan tràn khắp lòng cậu tựa như nước với lửa ngay trong giây phút này.
"Anh... Anh là..." Hạ Dư nhìn người đàn ông bị nhốt giữa ngực mình và cánh cửa phòng học.
Người đàn ông luôn luôn cẩn thận, nghiêm túc mạnh mẽ.
Cậu thật sự không dám tin, giọng cũng hơi biến đổi: "Có phải anh cũng thế không?"
"..."
"Tạ Thanh Trình, chẳng lẽ anh cũng như thế ư?"
Câu sau lại hung ác hơn câu trước, từng tiếng càng lúc càng thê lương, lời này điên cuồng hơn lời nọ, chữ này tuyệt vọng hơn chữ kia.
"Có phải anh cũng như thế không?!!"
Cậu tuyệt vọng bật ra câu hỏi Tạ Thanh Trình cũng có vấn đề về thần kinh mà cậu không chịu tin tưởng, cho dù thế nào đi nữa, trong mắt cậu Tạ Thanh Trình vẫn luôn là một người vô cùng kiên cường, một người phi thường có thể khống chế được cả cảm xúc lẫn tâm trạng.
Thậm chí anh còn là bác sĩ.
Nếu người như vậy mắc bệnh tâm lí trong xã hội xô bồ mà chẳng ai hay biết, vậy cậu còn có lí do gì để cho rằng nhân tâm có thể chiến thắng được bệnh tật đây?
Đó là loại ma quỷ mà tới Tạ Thanh Trình cũng bị đánh bại.
Hạ Dư thở hổn hển, đột nhiên kéo tóc Tạ Thanh Trình, ép anh nhìn mình.
Vầng sáng trong mắt hạnh run rẩy, đối diện với đôi mắt đào hoa lặng như nước.
Chóp mũi gần như chạm chóp mũi.
Tạ Thanh Trình ngửi thấy mùi máu tanh trên người Hạ Dư nồng hơn bất cứ người nào bị hạ huyết cổ trước đây, đã bị ảnh hưởng rất mạnh rồi.
Hầu kết Hạ Dư trượt trượt, cậu nhìn anh, không ngừng vuốt ve mái tóc Tạ Thanh Trình đầy bệnh trạng.
Cậu cố sức khiến bản thân bình tĩnh, giọng nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn phát run.
Cảm xúc ẩn chứa bên trong, còn đáng sợ hơn cả giọng nói.
Môi cậu dính máu, dán ngay trên bờ môi khẽ thở dốc của Tạ Thanh Trình, thậm chí còn chẳng có khoảng cách, cậu nhẹ giọng thầm thì, hoặc là nói, cậu ra lệnh——
"Anh nói cho tôi biết."
Cậu siết chặt lấy Tạ Thanh Trình, Hạ Dư chắc chắn hôm nay sau khi Tạ Thanh Trình cởi đồng phục cảnh sát ra, bên eo sẽ xuất hiện mảng xanh tím lớn.
Cậu siết chặt anh, như muốn giữ chặt chân tướng rõ ràng tựa cát chảy không ngừng tuột xuống.
Tròng mắt cậu lóe bóng dáng dữ dội, giọng càng ngày càng nhẹ. Như lời thầy cúng lầm bầm.
"Anh nói tôi nghe. Anh cũng thế phải không?"
"..." Tạ Thanh Trình thống khổ nhíu chặt mày lại.
"Nói thật đi Tạ Thanh Trình." Hạ Dư muốn tìm được bí mật ẩn giấu trong thân thể người đàn ông này, tim cậu đập thình thịch, nóng tới thế, mắt dần dần bị hun đỏ.
"Anh cũng có bệnh thần kinh ư?"
Danh Sách Chương: