Hạ Dư đúng là một người rất giỏi giữ bí mật.
Bởi vì thể chất đặc biệt, cậu sẽ không bị con chip trung thành khống chế, cho dù ba năm qua cậu chịu rất nhiều khổ sở, bị kiểm tra sự trung thành công khai bí mật rất nhiều lần, nhưng chuyện Tạ Thanh Trình là Sơ Hoàng cậu vẫn chưa từng tiết lộ với bất cứ ai hết.
“Lúc em không thể rời khỏi đảo, em thường xuyên tới phòng thí nghiệm ngầm để nhìn mẹ em.” Hạ Dư nói, “Đó là niềm an ủi duy nhất của em trên hòn đảo này.”
“Em có từng nghĩ tới bà ấy thật sự có thể sống lại hay chưa?”
“Nhờ vào metaverse Mandela?” Hạ Dư khẽ cười, “Thế đó cũng đâu thật sự là bà ấy.”
“Bản blueprint của Đoàn Văn có thể lừa được rất nhiều người, nhưng chẳng lừa được em. Liên quan tới sự tồn tại giống như “Mandela”, năm hơn mười tuổi em đã cảm nhận được rồi. Anh cũng biết đấy, Tạ Thanh Trình.”
Cậu hơi ngừng lại, tiếp tục nói: “Trước đây em chẳng có mối quan hệ tình cảm thân mật gắn bó nào hết. Não em vì tự bảo vệ bản thân đã sinh ra một loại ảo giác, em tự cho rằng bản thân em có một người bạn tốt nhất, đặt hết mọi thứ khuyết thiếu lên Tạ Tuyết ảo ảnh bầu bạn. Trong ý thức của em tự tạo ra thêm một Tạ Tuyết, chị ấy sẽ xuất hiện bên cạnh em bất cứ lúc nào em cần.”
“…”
“Nhưng điều ấy là giả.” Hạ Dư nói, “Đấy là hiệu ứng Mandela.”
“Trên thực tế Tạ Tuyết chưa từng thích em giống như em tưởng tượng, chẳng qua đó chỉ là chút an ủi em tự dành cho bản thân mình thôi. Đám Đoàn Thôi Trân cũng muốn tạo nên metaverse Mandela như vậy đấy.” Hạ Dư bảo, “Con người ta vốn dĩ là người bởi vì họ có thể tự khống chế suy nghĩ, có thể cảm nhận vui hờn yêu hận, buồn vui trong cuộc cuộc đời, mà tải lên cloud biến thành thế giới ảo, cho dù có chân thật đến mấy đi nữa, cho dù có thể tự tạo thành suy nghĩ, cũng không phải là người như ban đầu.”
Hạ Dư nói: “Sinh nhật mười sáu tuổi em đã từng thất vọng một lần rồi. Em không muốn để mình thất vọng lần hai nữa.”
Tạ Thanh Trình không nói thêm gì, anh khẽ cựa người, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, vì chăn phủ, ánh mắt chỉ trông thấy mỗi một khoảng tối đen.
Tựa như tương lai chẳng thể biết trước.
Thật ra sau khi anh nghe Hạ Dư kể về metaverse Mandela, trong lòng anh đã thấy hơi hơi bất an. Bởi vì kế hoạch có thể làm tổn thương nơi yếu ớt nhất của nhân tính.
Không phải ai cũng trải qua “hiệu ứng Mandela” như Hạ Dư, cũng không phải ai cũng có thể kháng cự lại sự quyến rũ của ảo giác.
Kế hoạch metaverse Mandela nếu nói theo lý thuyết, nó có thể sử dụng các số liệu, tạo ra người đã khuất một lần nữa, cũng ban cho họ cả khả năng suy nghĩ riêng. Vậy nên Đoàn Thôi Trân mới có thể nói: “Chỉ cần kế hoạch thành công, bất cứ ai trên thế giới này đều chẳng phải là không thay thế được.”
Người thân đã mất, người bạn muốn gặp, thậm chí là sự tồn tại chỉ trong ảo tưởng, cho dù là người chỉ sống trên trang sách, đều có thể được metaverse tạo ra.
Mà sau khi trống trải trong lòng người được những người ấy bù đắp, còn ai có thể bằng lòng đối mặt với hiện thực đầy rẫy nuối tiếc nữa?
Ma túy có thể giúp con người ta giảm đau, thuốc phiện đem lại ảo giác, mấy trò giải trí khiến người ta bật cười giết thời gian, vì thế chúng đều biến thành mật mã kiểm soát tài nguyên—— Bản tính con người có lười biếng, cũng có khát vọng được vui vẻ được thỏa mãn, những sự ngon ngọt ấy đều có thể mê hoặc rất nhiều người mụ mị, cơn thèm ma túy khiến người nghiện bí quá hóa liều bán người buôn con, niềm vui giả dối lẫn sự cám dỗ của đồng tiền khiến bọn buôn ma túy coi rẻ mạng người giết hại cảnh sát, những kẻ trầm mê trong idol giải trí đánh mất khả năng tư duy biến thành công cụ kiếm tiền của bọn tư bản, giành giật nhau con rối.
Gần như chỉ với sự mê hoặc tâm lý ở mức độ này cũng đã kéo nhiều người xuống tới thế.
Nếu như thật sự thực hiện được vũ trụ “Muốn gì có đó”, “Không gì không thể thay thế” như lời Đoàn Tuệ Trân nói, thì cảnh tượng sẽ hỗn loạn tới đâu?
Ví dụ như metaverse tạo ra idol ngày đêm bầu bạn với người sống, nhưng tới một ngày, vị idol kia hoàn toàn biến mất, cách duy nhất đễ giữ lại chính là làm bất cứ điều gì mà người điều khiển metaverse muốn, thế thì sẽ có bao nhiêu người chịu làm?
Hay đổi idol thành người thân đã khuất thì sao?
Vì đễ giữ cha mẹ, con cái, anh chị em lại… Có bao nhiêu người không tiếc phải đánh đổi mọi thứ?
Nếu như thật sự có một ngày ấy, thế thì rốt cuộc là con người sáng tạo ra thế giới 2D, hay thế giới 2D khống chế con người?
Tạ Thanh Trình cảm thấy tim mình đập rất nhanh, anh nhớ tới hai cỗ máy “giết người” anh gặp. Đó chỉ là hai người mô phỏng lại hành động và một phần suy nghĩ thói quen của cha mẹ anh thôi cũng khiến Trịnh Kính Phong mất khống chế, cũng khiến mình đau lòng.
Nếu kỹ thuật đã thuần thục, bọn họ có phải chẳng khác gì Tạ Bình và Chu Mộc Anh quay trở về bên anh hay không?
Anh chắc chắn được rằng mình có thể luôn tỉnh táo nhận ra đó chỉ là ảo giác giả dối, chứ không phải cha mẹ ruột đã sinh ra mình được tới mức nào?
Hạ Dư nhận thấy: “Tim anh đập nhanh quá.”
“…”
“Đang nghĩ gì vậy?”
“… Không có gì.” Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, ngay cả lòng bàn tay anh cũng rịn mồ hôi mỏng.
Hạ Dư nghiêng người dán sát vào Tạ Thanh Trình hơn một chút nữa, tựa như cậu có thể nhìn thấu trái tim Tạ Thanh Trình: “Đáng sợ lắm phải không? Lần đầu tiên em biết rõ mọi chuyện, suốt ba đêm em chẳng ngủ yên nổi.”
“…”
“Nhưng chúng ta vẫn kịp để ngăn cản tất cả chuyện này.” Hạ Dư nói, “Đại chiến đã sắp bắt đầu rồi, phá hủy đảo Mandela, tống hết đám điên đó vào địa ngục, những chuyện đáng sợ như thế sẽ không xảy ra nữa. Ít nhất là trong tương lai chúng ta thấy sẽ không xảy ra.”
Tạ Thanh Trình biết mình không thể suy nghĩ sâu xa hơn nữa, đấy là vực sâu chẳng nhìn thấy đáy, càng nghĩ càng khiến người ta sởn da gà.
Anh nhắm chặt mắt, bình ổn lại cảm xúc của mình, từ sau lần phát bệnh ấy, anh vẫn luôn cảm thấy mình như chiếc ly sắp vỡ vụn, lúc nào cũng có thể không chịu đựng nổi. Hơn nữa với điều kiện hiện giờ, anh cũng không có cách nào để trị liệu, chỉ có thể hạn chế tình hình của bản thân chuyển biến xấu từng chút một, tiếp tục chịu đựng bằng ý chí của bản thân.
Anh cố gắng không cho cảm xúc của mình bị xúc động mạnh quá, tới nhịp thở cũng thả chậm lại dần.
Hạ Dư: “Anh… Khó chịu lắm à?”
“Không sao hết…”
Hạ Dư biết sự thật về Mandela khiến Tạ Thanh Trình rất kinh tởm, nhưng lại không thể không nói, cậu nghĩ tới trạng thái tinh thần của Tạ Thanh Trình vốn đã không tốt, hơn nữa lại kèm thêm kích thích thời kỳ thai nghén của huyết thanh số 2 kia, thế lại càng thêm yếu ớt.
Cậu rất lo lắng, ngẫm một lát, nghĩ ra cách: “Anh đợi chút, em cho anh xem video phân tán sức chú ý.”
Tạ Thanh Trình không ngờ rằng thế mà Hạ Dư còn muốn cho anh xem phim, cái chủ ý vớ vẩn gì không biết nữa?
Vẻ mặt tái nhợt của anh càng rõ: “Lấy ra.”
“Trước đây anh hay xem mà, nhất định sẽ có tác dụng!”
Tạ Thanh Trình: “Anh hay xem bao giờ hả, anh…”
Mà lúc Hạ Dư cầm điện thoại mới sạc được ít pin mở một web ra rồi nhanh chóng đưa cho anh, anh thoáng giật mình.
Hình ảnh xanh thẫm phản chiếu vào mắt anh, nhuộm cả cặp mắt đào hoa của anh hóa thành đại dương mênh mông.
“Anh xem nè, video sứa đấy.” Hạ Dư giơ điện thoại, nhỏ giọng nói khẽ, “Anh thích mà.”
“…”
“Anh xem đi. Cho anh đó.”
Màu biển cả lại thắp sáng không gian nho nhỏ dưới chăn một lần nữa, bọn họ tựa như chìm vào đáy biển của mấy triệu năm trước.
Cơ thể Tạ Thanh Trình run lên nhè nhẹ.
Bỗng nhiên, anh chợt giơ tay lên, che khuất màn hình.
Hạ Dư ngẩn ra: “Sao thế?”
“… Không có gì.” Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, lông mi dài mảnh mềm mại cản hết hình ảnh phía bên ngoài, giọng anh có hơi khàn khàn, “Không sao cả. Anh chỉ là… Thị lực không tốt lắm, nhìn không được thoải mái thôi.”
Anh nói có hơi luống cuống.
Thực ra, bắt đầu từ ba năm trước anh đã không dám xem lại video sứa nữa, bởi vì anh vừa nhìn sẽ nghĩ ngay tới biển.
Mà nghĩ tới biển, anh sẽ nhớ tới người đã chìm vào nơi ấy…
Sau khi Hạ Dư chết anh chỉ từng vô ý mở video sứa trong điện thoại một lần, anh ngơ ngác xem một lát, nhìn một hồi đã cảm thấy trước mắt nhòa đi, anh như nhìn thấy người ấy chậm rãi chìm vào biển cả, chìm xuống, mãi cho tới lúc chẳng còn trông thấy nữa.
Sau khi xem xong, cả đêm mất ngủ.
Sau đó, trong điện thoại anh không còn mấy video ấy, file tên “sung sướng” trong máy tính cũng vì thiếu niên kia mà để trống mãi mãi.
Lại một thời gian im lặng.
Tạ Thanh Trình muốn dời sức chú ý đi, anh thật sự không quen coi mình là người, anh vùng vẫy muốn ngăn cảm xúc của mình lại, chiến thắng sự yếu ớt của bản thân.
Vì thế anh lại muốn bàn công việc, bảo: “À thì, em còn chưa kể hết với anh, Lư Ngọc Châu ở huyện Thanh Li đó…”
Hạ Dư lại đặt điện thoại xuống, nâng tay lên, che nhẹ mắt Tạ Thanh Trình đi.
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào mí mắt.
Hạ Dư nhẹ giọng nói: “Chậc, robot còn phải nạp điện nữa đấy.”
“…”
“Lư Ngọc Châu đó chẳng phải là chuyện gì cấp bách cần phải giải quyết hết cả. Anh không thoải mái mà, hôm nay chỉ nói vậy thôi.”
Nói cũng lạ, rõ ràng mắt bị che khuất chìm hẳn vào bóng tối, nhưng lần này thế mà lại không có sự sợ hãi khiến anh khó lòng khống chế như lúc trước nữa. Bàn tay Hạ Dư tựa như có một bông hồng vô hình, nở rộ nơi bóng đêm mà mắt anh có thể nhìn tới.
Hạ Dư bảo: “Sau này chắc chắn sẽ có cách chữa khỏi mắt cho anh thôi… Mandela vẫn có cách chữa khỏi nó mà.”
Tạ Thanh Trình lại mở miệng: “Anh không cần chúng giúp gì hết.”
“Em biết.” Hạ Dư buông tay xuống, lại nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình trong bóng tối, “Thế nên em không làm vậy. Nhưng sau này chắc chắn sẽ có con đường khác thực hiện được, chờ tới khi tất cả những chuyện này kết thúc rồi, mắt của anh, chúng ta sẽ có cách thôi.”
Cậu dừng một lát, tiếp tục nói: “Dùng cách mà anh có thể chấp nhận được ấy.”
“…”
“Anh đừng không tin chứ, em giỏi lắm đó, mấy năm nay em học được rất nhiều thứ rồi.”
Không phải Tạ Thanh Trình không tin vào năng lực của Hạ Dư, chỉ là anh không biết liệu mình còn có thể sống tiếp tới ngày đó hay không, cũng không biết lời Hạ Dư nói có phải chỉ là để an ủi anh hay không.
Nhưng giờ phút này anh nhìn Hạ Dư, đôi mắt khiến anh cảm thấy rất chân thành, anh không muốn phá hỏng sự vui vẻ của Hạ Dư, cuối cùng cũng rất phối hợp nói một câu: “Thế em kể anh nghe xem, mấy năm nay em đã học được những gì.”
Hạ Dư bèn kể cho anh từng chuyện từng chuyện đã qua.
Tạ Thanh Trình dần thả lỏng cơ thể vẫn luôn căng cứng khỏi ác mộng Mandela trong giọng nói chậm rãi trầm thấp của thanh niên, tới cuối cùng, mơ mơ màng màng, cũng bị cơn buồn ngủ bao phủ.
“Sau đó em lại học lái máy bay trực thăng nè…” Hạ Dư ngừng một lát, không nói thêm gì nữa, bởi vì cậu nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tạ Thanh Trình.
Suốt bao lâu cậu gặp lại anh tới nay, đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Trình ngủ yên giấc như thế trước mặt cậu.
Hạ Dư khẽ gọi anh một tiếng: “Tạ Thanh Trình?”
“…”
Đúng là đang ngủ thật.
Trong bóng tối, Hạ Dư nhìn gương mặt tuy rằng vẻ mạnh mẽ vẫn không đổi, nhưng đã gầy yếu tới đau lòng.
Cậu dùng giọng nói rất nhỏ bảo: “Tiếc là em mãi vẫn chẳng học được hoành thánh với cơm rang Dương Châu mà anh làm cho em trước kia. Không biết sau khi chúng ta rời khỏi Mandela rồi, liệu có còn cơ hội để anh làm cho em ăn hay không nữa.”
“…”
Lại chẳng biết qua bao lâu sau.
Tạ Thanh Trình đã ngủ thiếp đi chợt cảm thấy sự ấm áp đã lâu lại quen thuộc chợt truyền tới.
Anh mơ mơ màng màng, cảm thấy hẳn mình đang nằm mơ.
Hơn nữa còn là một giấc mơ đẹp đã lâu không có.
Ba năm, Hạ Dư chưa từng ôm lấy anh giống như khi xưa, mà giờ phút này, người ôm lấy anh trong giấc mơ, tựa như thiếu niên đã tặng chú rồng lửa nhỏ cho anh lúc trước, lồng ngực nóng bỏng, nhịp tim nồng cháy.
“Tạ Thanh Trình.”
Trong mơ, anh nghe thấy cậu gọi tên anh.
Anh còn nghe thấy thiếu niên kia nhỏ giọng hỏi: “… Sau khi đại chiến kết thúc rồi, nếu chúng ta đều còn sống, thế anh định sống như thế nào?”
Tạ Thanh Trình cảm nhận được hơi ấm truyền vào ngực, dần dần, hơi ấm kia như chậm rãi lớn lên trong lòng anh, cũng tràn lên cả trước mắt anh.
Anh cảm thấy mắt có hơi nóng lên, có thứ gì đó như nảy mầm non trong trái tim héo tàn của anh, đầu anh vô thức vụt hiện cảnh Hạ Dư đi cùng với anh ở bến Thượng Hải, cười nói cùng anh, lại cùng khiêu vũ với anh trong quán bar với ánh đèn mờ ảo.
Nhưng anh biết, đó chỉ là quá khứ trước đây anh không trân trọng, giờ chẳng thể quay về mà thôi.
Anh lại nghe thấy thanh niên thầm thì nói khẽ trong mơ: “Thế anh có biết em nghĩ thế nào hay không…?”
Anh thật sự mơ tới ngốc luôn rồi. Trong giọng thanh niên kia lại còn có cả chút tình yêu rụt rè—— Đó là cảm xúc chưa từng thuộc về Hạ Dư sau suốt ba năm, lại ùa vào trong giấc mơ hiện tại.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trong mơ, chẳng ai lên tiếng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng nhịp tim hai người, trong bóng đêm ảm đạm, vang lên như rung trời chuyển đất.
“Em muốn có một gia đình.” Cuối cùng Hạ Dư cũng nói, nhẹ nhàng, tâm nguyện ấy như một nụ hôn khẽ, dừng lại bên cổ Tạ Thanh Trình.
“Nhưng mà không biết ai có thể cho em nữa. Em đã chẳng còn người thân rồi.”
“…”
Mắt Tạ Thanh Trình run lên nhè nhẹ, anh cảm thấy bên mắt chưa mù của mình hình như có nước mắt ứa lên, từ đuôi mắt, chợt trượt vào tóc mai, biến mất chẳng thấy nữa.
Giờ phút này, mơ hay thực chẳng thể phân biệt, tựa như yêu hận quấn lấy nhau khó gỡ.
Tạ Thanh Trình tưởng là mơ, Hạ Dư lại biết đây là thực, cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình đang ngủ, nói xong một câu cuối cùng—— Những lời ấy lúc Tạ Thanh Trình còn tỉnh, cậu đã chẳng còn tư cách để nói nữa rồi.
Không còn tư cách cũng chẳng phải vì mỗi mình Trần Mạn nữa, mà bởi vì Hạ Dư cũng biết, cuối cùng bản thân vì yêu sinh hận, làm tổn thương anh quá nhiều.
“Ngủ đi, Tạ Thanh Trình.” Cậu đắp chăn cẩn thận cho anh, do dự, cuối cùng vẫn cúi đầu đặt một nụ hôn khẽ khàng lên bên mắt đã mù của Tạ Thanh Trình, “… Ngoan nhé, anh à.”
Gương mặt cậu dỗ dành anh có vẻ rất dịu dàng, nhưng vì biết tới cùng Tạ Thanh Trình cũng chẳng phải của cậu, trong sự dỗ dành ấy, lại mang theo chút biến thái bị đè nén.
“Em vẫn rất yêu anh. Chỉ muốn anh thôi.”
Cậu nói xong, nâng tay vuốt ve mái tóc Tạ Thanh Trình tựa như một đứa trẻ chạm vào con búp bê đắt đỏ mãi mãi chẳng thể nào mua nổi.
“Em thích anh nhất…”
“Vĩnh viễn cũng không muốn đưa cho ai khác…”
Giọng càng lúc càng trầm thấp, ái dục lẫn bệnh hoạn cũng ngày càng điên cuồng.
Cậu nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình đang ngủ say chăm chú, dùng giọng nói cho dù Tạ Thanh Trình có tỉnh dậy cũng chẳng nghe thấy, chỉ có mỗi mình bản thân nghe được, bỗng nhiên điên cuồng si mê nỉ non: “Anh nói thử xem liệu em có nên giết Trần Mạn hay không nhỉ…”
Hạ Dư không chiếm được Tạ Thanh Trình thì sẽ mãi biến thái, cho dù sau lúc dịu dàng cũng vẫn vậy: “Như thế khi ra khỏi đảo rồi cũng chẳng có ai tranh giành với em nữa… Có lẽ chúng ta vẫn có thể quay về quá khứ…”
Khuôn mặt cậu vùi vào chăn gối, trong chính nghĩa và gian ác, đơn phương lẫn ghen tuông, khuôn mặt như chia thành hai nửa thần ma.
“Anh ơi… Anh nói xem em có nên nhân lúc hỗn loạn giết chết anh ta hay không đây… Dù sao thì anh cũng chẳng biết được mà…”
“Giết chết anh ta rồi có lẽ em sẽ có nhà, nhà của mình em… Anh ta không thể giành giật với em được nữa…”
Danh Sách Chương: