Tạ Thanh Trình quay về hẻm Mạch Vũ, ngồi xuống, ngẩn ra hồi lâu.
Anh không muốn nhớ lại những lời khi nãy Tạ Ly Thâm đã nói với mình, từng câu từng chữ đều không ngừng làm anh đau đớn, làm anh ghê tởm, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lý trí mà nói, với Hạ Dư việc có thể thích một người khác là một chuyện tốt đáng để ăn mừng... Còn về bản thân cảm thấy thế nào, khó chịu tới đâu với Tạ Thanh Trình đều gần như chẳng quan trọng gì hết cả.
Nhưng mà người kia tuyệt đối không thể là Tạ Ly Thâm được.
Tạ Thanh Trình biết rõ kiểu người như Tạ Ly Thâm là thế nào.
Ánh mắt anh lướt qua mặt tường, nhìn về dấu vết đóng khung trên mặt tường gần như đã chẳng thể nhận rõ—— Hơn hai mươi năm trước, nơi này đã từng treo rất nhiều ảnh chụp, mà phần lớn trong đó đều có bóng dáng Tạ Ly Thâm.
Tạ Thanh Trình châm thuốc, rít một hơi, vừa khẽ ho khan, ánh mắt vừa nhìn theo làn khói tản bốn phía mông lung, suy nghĩ về rất nhiều năm trước.
——
Ông nội Tạ Thanh Trình từng là một phóng viên nhỏ, nếu nói theo thời buổi bây giờ chính là phiên dịch.
Năm tháng nghèo túng loạn lạc, biên dịch viên được nhiều công ty nước ngoài tuyển dụng, vậy nên cuộc sống cũng tốt hơn mấy ông chủ bình thường một chút. Lúc ông làm việc có quen biết một đại tiểu thư giai cấp tư sản, hai người thương nhau rồi kết hôn. Nhưng mà tới những năm 70, gia cảnh bỗng dưng sa sút, bà nội Tạ không chịu nổi sự nhục nhã, treo cổ tự vẫn, ông nội không tái hôn nữa. Người đàn ông dẫn theo hai đứa con vợ bỏ lại, chịu đủ khổ cực, thử làm rất nhiều việc, dần dần khiến gia đình lại khấm khá hơn.
Hai người con trai ông dẫn theo kia, một người là cha Tạ Bình của Tạ Thanh Trình, người còn lại là anh em ruột của Tạ Bình, bác của Tạ Thanh Trình.
Hai đứa con đã lớn, gặp ngay lúc vùng đất này đang thay đổi từng ngày nhiều nhất, là thời gian mọi thứ đều tốt đẹp, Tạ Bình muốn làm cảnh sát, thẩm tra chính trị tuy nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn được thông qua.
Mà anh em của ông ấy—— Bác cả của Tạ Thanh Trình lại theo ông cụ tới Nghĩa thị kinh doanh, thay lông đổi cánh, việc làm ăn ngày càng lớn, biến từ "thằng mọt sách quèn" khi xưa, dần trở thành "ông chủ Tạ" trong miệng mọi người.
Gia đình không ngừng phát triển, di ảnh của bà nội vẫn được ông nội đặt trong nhà chính, tiểu thư khuê các dịu dàng tao nhã chẳng bao giờ bạc đầu, mắt đào hoa cong cong mỉm cười, nhìn bọn họ mỗi ngày đều phát đạt ấm êm. Lúc bác Tạ kết hôn, Tạ Bình cũng lấy vợ... Con cháu đầy đàn, nỗi đau thương năm ấy cũng thành vết sẹo nhạt màu.
Mãi cho tới khi một người phụ nữ xuất hiện.
Người phụ nữ đó là tình nhân của anh trai Tạ Bình.
Nếu nói về người bác Tạ này thì hoàn toàn khác biệt với Tạ Bình, Tạ Bình là cảnh sát, tư tưởng rất ngay thẳng, sau khi cưới Chu Mộc Anh vợ chồng ái ân, tới phụ nữ bên đường cũng lười liếc mắt nhìn một cái. Bác Tạ thì lại là thương nhân, tiếp xúc với nhiều sự quyến rũ, lại ít trói buộc, dần dần, bác cả bắt đầu nếm trải những thứ chưa từng có.
Bác ta lén qua lại với tình nhân hơn nửa năm, sau đó tình nhân chợt rời đi, bác ta cũng chẳng để ý, dù sao cũng chỉ làm ăn, chơi đùa mà thôi, có gì mà thật lòng được?
Nhưng không ngờ tới chính là một năm trôi qua, vào tiệc mừng thọ ông cụ, cả nhà quây quần, ả tình nhân kia chợt tới tận cửa, đòi tiền bác ta, trong lòng còn bế một đứa trẻ chính là con của bác.
Đứa bé đó là Tạ Ly Thâm.
Tính tình vợ bác Tạ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể gọi là nóng tính, bác ấy là phụ nữ yêu hận đều như lửa lớn, tiệc gia đình phải chịu sự nhục nhã và phản bội như thế sao mà bác ấy chịu nổi? Người phụ nữ dưới cơn giận dữ lại chém chết ả tình nhân kia chỉ sau mấy ngày, sau đó đi tự thú, vì một gã đàn ông có lỗi với bác ấy mà bác tự hủy hoại chính cuộc sống của mình.
Chuyện này là sự đả kích rất lớn với ông nội nhà họ Tạ, sức khỏe ông cụ vốn đã không được khỏe, bị kích thích, chẳng bao lâu sau đã không trụ nổi. Trước khi chết, ông lão còn cố chấp lại chính trực để lại di chúc, toàn bộ tài sản của ông đều cho đứa con thứ Tạ Bình thừa kế, chẳng cho con cả lấy nửa phần.
Sau khi ông lão nhắm mắt xuôi tay, bác Tạ thay đổi hoàn toàn.
Ông cụ giận bác bội tình bạc nghĩa, phản bội vợ mình, đứa con lại giận cha mình tuyệt tình cắt đứt quan hệ, chỉ lo cho người ngoài. Bác Tạ nghiện rượu, cờ bạc, lúc nào cũng đi tìm người anh em Tạ Bình gây phiền phức, quay về nhà trọ lại đánh chửi Tạ Ly Thâm, chửi anh ta là thứ "sao chổi".
Tạ Bình không nhìn nổi, mấy lần muốn nói chuyện đàng hoàng với anh trai mình, lại bị bác ta nhổ nước miếng vào mặt——
"Nói chuyện? Nói cái gì? Mày có vợ con ấm êm, giành lấy nhà cửa tiền của cho mình mày, sống thoái mái lắm cơ mà, tao thì sao? Nếu mày coi tao là anh em, mày phải chia đất của mày cho tao một nửa! Chia tiền cho tao một nửa chứ!"
Tạ Bình chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Em cho anh anh lại đem đi đánh bạc, đi chơi gái, em còn phải bắt anh về, nếu anh cứ thế mà không chịu thay đổi, đừng nói một trăm vạn, một ngàn vạn cũng không đủ cho anh tiêu nửa năm nữa!"
"Nói cái đếch! Không muốn cho thì mày cứ nói thẳng! Mặc đồng phục vào còn lắm lí do đàng hoàng thế nữa, cậu hai Tạ à, mày còn đòi bắt tao nữa hả? Mày mở to mắt chó của mày nhìn cho rõ! Tao là anh ruột mày! Khi xưa tao chịu bao nhiêu trận đòn cho mày hả? Mày bắt tao?! Thế mà mày cũng nói ra khỏi miệng được!"
Nhưng bác ta mắng thì thôi, còn kéo Tạ Ly Thâm tới, chỉ vào Tạ Bình cho Tạ Ly Thâm xem: "Nhìn thấy chưa? Hả? Đây là chú của mày đấy! Nhà bọn nó sống êm sống đẹp là do có một nửa số tiền của chúng ta đấy! Đều tại thứ sao Chổi nhà mày! Mày với mẹ mày đều là thứ rẻ mạt! Hại ông đây hai bàn tay trắng! Hai bàn tay trắng!!"
Bác ta vừa nói, vừa tát mạnh vào mặt Tạ Ly Thâm, mặt đứa trẻ nhanh chóng sưng lên, nước mắt không ngừng rơi xuống...
Tạ Bình vội vã tiến lên ngăn cản: "Anh làm gì thế? Chuyện người lớn chúng ta anh đánh trẻ con làm gì?"
"Thì có sao? Quản Tạ Thanh Trình nhà tụi mày ấy! Con ông đây mà còn tới lượt mày khoa tay múa chân nữa à? Công chức nhân dân quản rộng quá nhỉ, cảnh sát Thái Bình Dương ạ! Mày đừng có nhiều lời nữa, tao nói mày biết mày còn lắm lời là tao đánh chết nó đấy!"
Tạ Bình hết cách, cuối cùng đành rời đi.
Trước khi đi ông quay lại nhìn vào mắt Tạ Ly Thâm, đứa bé nhỏ như thế, trong mắt đã ngập tràn hận thù, nhưng không biết hận thù kia cuối cùng là chĩa vào ai...
Có lẽ đúng với câu người đang làm trời đang nhìn kia, chẳng bao lâu sau, bác Tạ vì say rượu cờ bạc, trên đường về nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bác ta uống rượu, ngã xuống sống, khi đó là đêm khuya, chẳng ai trông thấy, mãi cho tới hôm sau mới bị một con thuyền chở cát vàng trên sông đụng phải—— Khi đó cả người bác Tạ đã trương phềnh lên, hoàn toàn không còn chút sự sống nữa.
Sau khi làm xong hàng loạt thủ tục, Tạ Bình dẫn theo đứa con duy nhất của anh cả về nhà.
"Ly Thâm, sau này con cứ coi mọi người ở đây là người nhà mình. Bọn chú chăm sóc cho con nhé. Được không?"
Khi đó Tạ Ly Thâm còn rất nhỏ, nhưng ánh mắt đã có sự trưởng thành mà trẻ con bình thường vốn không hề có.
Nó khách sáo nói với Tạ Bình và Chu Mộc Anh: "Cảm ơn chú, cảm ơn cô ạ."
Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tạ Thanh Trình.
Thời gian nó nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình dài hơn hẳn bất cứ ai khác.
"... Cảm ơn anh họ."
Tạ Thanh Trình từ nhỏ đã là thẳng nam, không có trực giác nhạy bén đến thế, anh vốn chẳng hề chú ý tới ánh mắt của Tạ Ly Thâm, chỉ tùy tiện gật đầu với Tạ Ly Thâm cho có: "Đừng sợ, có gì thì em cứ tìm anh, chúng ta là người một nhà mà."
"..." Tạ Ly Thâm nhoẻn miệng cười, "Được ạ."
Thật ra sau này nhìn lại, sự thù hằn Tạ Ly Thâm dành cho Tạ Thanh Trình đã có ngay từ ban đầu rồi.
Mà sau này bọn họ cùng sống dưới một mái nhà, sự thù hận này chỉ tăng chứ không giảm, dù sao một phần nguyên nhân trong đó là vì người như Tạ Thanh Trình kém nhạy bén quá.
Ví dụ như, Tạ Thanh Trình chẳng bao giờ để ý tới vấn đề xuất thân, trong mắt anh người cũng chỉ như nhau cả, không có quan hệ gì quá lớn tới cha mẹ gia đình hết.
Vậy nên anh cũng không để tâm kiêng dè gì Tạ Ly Thâm nhiều, lúc xem TV thấy có đoạn con riêng của bồ đầy đặc sắc, vẻ mặt anh vẫn thờ ơ chẳng đổi kênh, vốn không nhận ra vấn đề gì hết cả.
Anh có thể thản nhiên như thế hoàn toàn là vì anh cho rằng Tạ Ly Thâm không phải kẻ như vậy, anh cũng không móc nối liên hệ gì giữa hai người đó, nhưng Tạ Ly Thâm thì không nghĩ như thế, nó thích phỏng đoán, sẽ đoán rằng Tạ Thanh Trình đang cố tình châm chọc nó.
Bởi vì Tạ Ly Thâm đã mang sự thành kiến thù hằn giả dối, vậy nên cho dù Tạ Thanh Trình làm gì cũng là sai, đều là có ý xấu riêng, không phải là hại nó thì là nói móc nó. Cho dù Tạ Thanh Trình tùy tiện liếc nó một cái, Tạ Ly Thâm cũng nhạy bén đào bới ra ý tứ sâu xa của cái liếc qua này.
Nó hận Tạ Thanh Trình, thích đào bới ý mình muốn ra từ trong mỗi từ ngữ mỗi hành động của đối phương, không có ý gì thì nó sẽ bịa ý đó ra, dù sao Tạ Thanh Trình cũng sẽ chẳng cãi vã với nó.
Giữa người với người không thể hiểu nhau là điều đáng buồn, nhiều lúc không phải là con người ta không có năng lực hay cơ hội, mà là do sâu trong lòng họ chẳng có một chút ý chí nào hết cả.
Vì thế, oán hận của Tạ Ly Thâm dành cho Tạ Thanh Trình chất chứa ngày càng sâu... Mà phần lớn trong đó lại đều toát ra từ suy đoán của nó, nó nhận định rằng Tạ Thanh Trình cướp đồ của nó còn ghê tởm nó, càng nghĩ càng thấy vô cùng oán hận.
Tiêu biểu nhất là có một lần, trong phường tổ chức một vở kịch sân khấu năm mới.
Vở kịch sân khấu lần đó, ban tổ chức vốn là để ý tới Tạ Ly Thâm đang đọc sách trong vườn hoa, cảm thấy bé trai này xinh xắn, phù hợp đóng vai hoàng tử trong cổ tích.
Con trai có ai mà không thích diễn vai hoàng tử? Khi đó Tạ Ly Thâm vô cùng vui mừng, kiêu ngạo đầy mặt, vợ chồng Tạ Bình cũng mừng cho nó, dù sao chuyện đáng để đứa nhỏ này vui mừng xưa nay cũng ít quá rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nó nhảy nhót đúng như một đứa trẻ trong độ tuổi ấy.
Tạ Thanh Trình cũng vui cho nó, cho rằng nó đúng là rất hợp với vai diễn này.
Ngày biểu diễn hôm đó, Tạ Ly Thâm cố gắng hết sức mình, thể hiện vai hoàng tử điện hạ nho nhã lịch thiệp hoàn mỹ trên sân khấu, nhận được lời ngợi khen của cả sân khấu.
Nó vốn tưởng là bản thân có thể đạt được giải biểu diễn tốt nhất kia... Những thí sinh dự thi phía sau không đáng quan tâm, các bạn nhỏ phần lớn là tới tìm thú vui, cũng không chuẩn bị nhiều, vì thế quanh đi quẩn lại cũng toàn quên lời, hát lạc điệu, Tạ Ly Thâm rất vui vẻ, chỉ chờ lên sân khấu nhận thưởng.
Nhưng tiết mục cuối cùng, Tạ Thanh Trình bước lên.
Đương nhiên anh không biểu diễn kịch sân khấu như em họ của anh, anh ngồi xuống trước đàn dương cầm, rủ mi, trong ánh sáng lặng lẽ chiếu tới, ngón tay lướt trên phím đàn chơi một đoạn nhạc chủ đề của phim chiếu rạp. Ánh sáng chiếu lên phím đàn bị anh chạm nhẹ vỡ tan, mỗi một nốt đều như làm gió đêm gờn gợn tản ra trong ngày hè.
Khúc nhạc kết thúc, Tạ Ly Thâm nghe thấy có người nhỏ giọng nói: "Oa, đẹp ghê ha..."
"Cậu ấy mới là hoàng tử điện hạ trong lòng tui á..."
Mặt Tạ Ly Thâm lập tức tái mét lại.
Nó không hề biết rằng vốn dĩ Tạ Thanh Trình lên chơi một khúc dương cầm cuối cùng là vì người tổ chức chương trình là bạn học có quan hệ rất tốt với anh, cần sự cổ vũ của anh—— Nó chẳng nghe gì hết cả, nó chỉ biết là sự nổi bật của nó đều bị Tạ Thanh Trình cướp mất rồi!
Nó giận đùng đùng tới mắt cũng đỏ lên, hôm đó về nhà, nó bỗng dưng thét lên với Tạ Thanh Trình một câu: "Sao anh cũng phải biểu diễn thế? Sao anh phải làm chuyện giống hệt tôi?! Không phải anh đang cố tình châm chọc tôi à?! Anh không phải đang cố tình so đo với tôi hả?! Muốn cướp lấy đồ của tôi đi mất!!!"
"..." Tạ Thanh Trình hơi sửng sốt, "... Bạn học anh tìm anh thôi... Em sao thế?"
Sao thế.
Anh ta còn hứng thú hỏi làm sao thế!
Nếu không phải anh cố bày ra phong độ ngút ngàn, ăn mặc cũng như hoàng tử nhỏ, còn giả vờ giả vịt chơi dương cầm, sao anh có thể bị người ta nhận nhầm thành "điện hạ" cho được? Anh rõ là đang cố tình! Cố tình rồi còn giả bộ chẳng hiểu rõ chuyện gì! Anh dối trá khiến người ta kinh tởm!
Tạ Ly Thâm cắn răng, chẳng nói gì hết, nhưng dáng vẻ Tạ Thanh Trình đánh đàn đã biến thành cơn ác mộng suốt bao đêm sau này của nó. Sau nữa, nhà họ Tạ suy sút, dọn khỏi khu cao cấp ban đầu, lúc không thể không bán cây đàn dương cầm trong nhà đi gom tiền chữa trị cho Chu Mộc Anh mắc bệnh, nội tâm Tạ Ly Thâm lại cảm thấy sự vui mừng điên cuồng.
Nó nhìn đôi tay Tạ Thanh Trình từng lướt trên phím đàn, chuyển từng ván gỗ thô ráp, thùng các-tông, giúp cha mẹ dọn dẹp lại đồ đạc, lau sàn rửa chén... Sự hung dữ lắng động trong lòng nó suốt bao năm cuối cùng cũng có thể tản ra ngoài.
Đúng thế... Gia đình Tạ Thanh Trình đã cướp đi cuộc sống bình thường của nó.
Bọn họ lấy tiền của cha nó, tới khi chết rồi còn muốn dùng thái độ của người cứu giúp xuất hiện trước mặt nó!
Tạ Thanh Trình cướp đi sự giàu sang của nó, chen vào sự nổi bật của nó... Hiện giờ thời thế đổi thay, gia đình này cũng tuột dốc rồi, Tạ Thanh Trình cuối cùng không thể học lớp dương cầm đắt đỏ tới thế nữa, không thể bày ra cái khí chất công tử giàu có của anh nữa, Tạ Ly Thâm vui mừng suy nghĩ—— Anh họ à, anh cướp hết toàn bộ của tôi, giờ thì anh cũng như tôi thôi.
Hệt như nhau.
Khốn khổ giống nhau.
Anh không phải công tử giàu có, anh không phải hoàng tử điện hạ, anh chỉ là một thằng nhóc trong con ngõ tồi tàn. Cha mẹ anh mắc sai lầm, đều bị giáng chức cả... Nhục nhã lắm nhỉ? Cha mẹ anh ngã khỏi thần đàn, anh cũng sẽ thấy xấu hổ như tôi thôi!
Anh nên cúi đầu xuống đi.
Nhưng mà dù thế nào Tạ Ly Thâm cũng chẳng ngờ, tính tình Tạ Thanh Trình thế mà chẳng chút thay đổi hư hỏng gì hết cả.
Tạ Thanh Trình thậm chí còn có trách nhiệm hơn cả hồi nhỏ, hơn nữa anh đã lớn, tới tuổi dậy thì, dáng người bắt đầu nảy nở, anh ngày càng đẹp trai hơn, lúc tan học thậm chí còn có một đám con gái bám theo thì thầm mặt mày đỏ bừng, các cô bé theo sau anh về nhà, sau đó lúc anh đưa mắt nhìn ra, lại hi hi ha ha giải tán đi hết.
Hàng xóm cũng bắt đầu gọi anh là "nhóc đẹp trai", Tạ Ly Thâm cũng đẹp trai, nhưng chỉ cần có Tạ Thanh Trình, "nhóc đẹp trai" sẽ luôn là cách gọi cho Tạ Thanh Trình, chẳng liên quan gì tới nó.
Tạ Ly Thâm cực kì oán hận, nó hận bóng dáng của Tạ Thanh Trình, nhìn bờ vai dần rộng lớn, bóng lưng cao lớn, hai chân thon dài, lúc nâng mắt xoay người dưới tàng cây hòe già, cặp mắt đào hoa kia như cất giấu bầu trời tháng tư của nhân gian.
Nó ghen ghét tới mức lòng phát run, nó như rất sợ hãi từng ánh sáng lẫn sự trưởng thành của Tạ Thanh Trình, từng hành động của Tạ Thanh Trình trong mắt Tạ Ly Thâm đều là tội lỗi cả.
Cho dù là những ngày gia đình Tạ Thanh Trình khó khăn nhất, cố nhường hết đồ ăn ngon cho em trai em gái, nhưng trong mắt Tạ Ly Thâm cũng chỉ là anh đang giả vờ, biến thành "bố thí".
Nó nghĩ rằng anh thật sự là hoàng tử ư?
Không... Không không! Chẳng qua anh chỉ là tên trộm cướp đoạt cuộc sống của người khác thôi! Cả nhà họ đều là kẻ trộm!
Lên sơ trung, cuối cùng Tạ Ly Thâm không giả vờ nữa.
Nó bắt đầu lộ sự phản nghịch ra ngoài, nó thường xuyên không về nhà, lêu lổng bên ngoài, khiến vợ chồng Tạ Bình gặp đủ phiền phức, tuy lòng vợ chồng Tạ Bình nóng như lửa đốt, nhưng vì Tạ Ly Thâm dù sao cũng không phải con mình, tâm tư đứa nhỏ này hết sức nhạy cảm nên họ cũng không dám nặng lời quá với nó, chỉ có thể cố gắng tận tình dạy dỗ khuyên nhủ.
Tạ Ly Thâm cũng chẳng nghe.
Cái cục diện chẳng tới nơi tới chốn như thế kéo dài hơn nửa học kì, mãi cho tới một lần, ban giám hiệu trường công khai phạt Tạ Ly Thâm, nguyên nhân là vì Tạ Ly Thâm bị bắt gặp yêu sớm.
Đối tượng là một nam sinh của trường trung học dạy nghề bên cạnh.
Thế mà lại là một nam sinh!!
Tạ Thanh Trình và Tạ Ly Thâm học cùng sơ trung, khi đó Tạ Thanh Trình ở dưới sân khấu nghe xong chuyện này, ngẩn hết cả người, mở tròn đôi mắt. Tên nam sinh giáo viên chủ nhiệm nêu không ai không biết, là nam sinh tệ nhất của trường trung học dạy nghề kia, nam nữ đều chơi cả, mà Tạ Ly Thâm vậy mà lại lêu lổng với cậu ta.
Tạ Thanh Trình giận phát điên, sau khi chào cờ kết thúc, anh đi tìm Tạ Ly Thâm hỏi nó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Tạ Ly Thâm trợn mắt coi thường: "Tôi chơi đàn ông ai cần anh lo?"
Tạ Thanh Trình trở tay tát vào mặt nó...
Hai anh em họ cãi ầm ĩ một trận, Tạ Ly Thâm xả hết chỗ oán hận tích tụ trong lòng mình mấy năm nay ra, mắng hết cả Tạ Thanh Trình lẫn vợ chồng Tạ Bình một lượt, sau đó rời khỏi nhà họ Tạ, tới ở nhà tên "bạn trai" của nó.
Đây là mồi châm lửa đầu tiên, ẩn giấu sau nó, thật ra bắt đầu từ lúc Tạ Ly Thâm mới ra đời cũng đã định sẵn sẽ vướng vào mâu thuẫn giữa hai gia đình bọn họ rồi. Từ đó về sau, quan hệ giữa Tạ Ly Thâm với gia đình họ cũng phai nhạt.
Sau đó nữa, vợ chồng Tạ Bình qua đời, tới cả tang lễ Tạ Ly Thâm cũng không tham dự, thậm chí còn nhân lúc Tạ Thanh Trình bận tối mắt tối mũi lén quay về nhà họ Tạ, trộm mất ba vạn tệ tiền đề phòng mà Tạ Bình cất trong ngăn kéo, nó còn đập vỡ một chiếc vòng ngọc trong ngăn kéo, vòng ngọc ấy là vòng ngọc như ý mà Chu Mộc Anh thích nhất lúc sống sống... Đập xuống đất, tan thành hai nửa.
Tạ Thanh Trình báo án, nhưng không ngờ rằng lúc gặp "tội phạm" trong cục cảnh sát lại chính là gương mặt hờ hững của Tạ Ly Thâm.
Tạ Thanh Trình nói: "... Cậu có biết cậu đang làm gì không thế hả!"
Tạ Ly Thâm đáp: "Đương nhiên tôi biết, những thứ này vốn nên thuộc về cha tôi, là cha anh cướp mất tiền của cha tôi, là anh cướp mất cuộc sống của tôi."
Khi ấy Tạ Thanh Trình lao lực quá độ, gần như anh chẳng còn sức đâu mà cãi nhau với Tạ Ly Thâm nữa.
Anh nói với Tạ Ly Thâm câu cuối cùng, đó là: "Tạ Ly Thâm, cậu mẹ nó đúng là súc sinh... Mấy năm qua bọn tôi có bạc đãi cậu không?"
Tạ Ly Thâm im lặng mấy giây, đáo lại: "Mấy người vốn dĩ đã cướp hết những thứ thuộc về tôi, sau đó quay lại bố thí cho tôi, còn muốn nói bạc đãi không bạc đãi cái gì với tôi nữa?"
"Lúc trước là mẹ cậu sai——"
"Mẹ tôi chẳng qua chỉ theo đuổi hạnh phúc của mình mà thôi."
"... Cậu không nên suy nghĩ như thế, cậu không nên trở thành người như bà ta."
Tạ Ly Thâm nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm, mắt đào hoa đối diện mắt đào hoa.
Tạ Ly Thâm nói: "Tạ Thanh Trình, đường của tôi tự tôi chọn, cho dù tôi có làm tiểu nhân cũng không làm tên ngụy quân tử giống như anh. Anh cứ chờ tôi mà xem, cho dù là mười năm, hai mươi năm... Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ khiến anh trở thành như tôi, thứ Tạ Bình cướp khỏi tay cha mẹ tôi không trả lại, sau này tôi sẽ tự mình giành lấy! Tôi sẽ khiến anh nếm trải cảm giác tất cả của mình đều bị cướp sạch. Tới lúc đó có thương hại anh hay không đều do tôi quyết định cả."
"..."
"Anh họ, chúng ta cứ chờ mà xem."
Trong lúc không nhận thấy, đã hút sạch mấy điếu thuốc.
Tạ Thanh Trình nhớ lại đủ chuyện năm ấy, nâng tay đỡ huyệt thái dương, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Anh đứng dậy, chuẩn bị uống thuốc rồi lên giường nghỉ ngơi, nhưng đúng lúc này điện thoại lại chợt vang lên.
Tên hiển thị là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Tạ Thanh Trình nghe máy: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói quyến rũ trầm thấp mà quen thuộc chậm rãi.
"Tạ tiên sinh."
Bên trán Tạ Thanh Trình nhói đau càng rõ hơn, kèm theo chút choáng váng nho nhỏ, khiến hô hấp anh cũng không thông, bởi vì đầu bên kia là giọng nói của Hạ Dư.
"... Cậu có chuyện gì không?"
"Không có gì, chỉ là nghĩ tới ngày hôm nay ở tiệm cà phê tôi có hơi động chạm tới anh. Tuy rằng tôi không muốn anh ra tay với người của tôi, nhưng mà..." Hạ Dư nở một nụ cười trầm trầm, "Nhớ tới cánh tay ấy của anh hình như đã từng bị thương... Là từng bị thương vì đã cứu tôi."
"..."
"Cho tôi một cơ hội để xin lỗi đi." Hạ Dư nói, "Cuối tuần này cùng nhau đi ăn tối nhé?"
Tạ Thanh Trình nhịn cơn đau đầu lại: "Không cần."
"Theo trí nhớ của tôi anh cũng không phải là người nhỏ nhen như thế." Hạ Dư mỉm cười nói, "Ngay cả cơ hội làm hòa mà cũng không chịu cho tôi ư?"
Còn chưa đợi Tạ Thanh Trình trả lời, cậu lại nói tiếp: "Anh cũng không cần phải trả lời tôi ngay, tới trước mấy ngày cuối tuần anh có thể suy nghĩ cẩn thận chút. Không khéo trong thời gian ấy tôi lại bằng lòng tiết lộ cho anh biết vài bí mật đã xảy ra trong hai ba năm này thì sao?"
Tạ Thanh Trình: "..."
"Cứ vậy trước đã nhé." Hạ Dư cười rộ lên, "Tôi gửi địa chỉ cho anh, cho dù anh có tới hay không, cuối tuần này tôi cũng sẽ đợi anh ở nơi ấy."
Giọng nói của cậu rất êm tai, chững chạc hơn theo độ tuổi, dần cũng mang theo chút hơi thở mê hoặc.
"Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau, không gặp không về."
Danh Sách Chương: