Cố Thanh Châu nhìn dáng vẻ tức giận như này của Khương Thủy Lê, tức muốn bùng nổ. Cô và tên con trai khác mập mờ như vậy thì cô có lý ư?
Khương Thủy Lê vốn định làm ra vẻ đúng lý hợp tình, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tức giận như vậy của Cố Thanh Châu, cô có chút xấu hổ, lý do mà nãy giờ Cố Thanh Châu tức giận tới như này là gì nhỉ?
Ghen sao?
“Anh ghen à?”
Ngay khi Khương Thủy Lê nói ra câu này, Cố Thanh Châu cười:
“Không được à?”
Khương Thủy Lê thấy dáng vẻ đúng lý hợp tình này của anh, cô thật sự không biết nên nói gì hết.
Cô tức giận: “Em thật sự chẳng làm gì cả, chỉ là… Bị cậu ấy búng trán mà thôi, anh ghen vì chuyện này làm gì chứ?”
Cố Thanh Châu cảm thấy Khương Thủy Lê đúng là quá đáng giận, Khương Thủy Lê cũng cảm thấy thật không thể nói lý với Cố Thanh Châu.
Sau khi chuông vào học vang lên, Khương Thủy Lê phải trở về học:
“Em về lớp học trước đây.”
Cố Thanh Châu còn chưa nói xong đã trông thấy Khương Thủy Lê không để ý tới anh mà đi rồi, lúc đi vào còn nói chuyện với tên lớp trưởng kia nữa, nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng để ở trong lòng.”
Sau khi tan học Khương Thủy Lê muốn hỏi Cố Thanh Châu đã hết giận chưa, gửi tin nhắn cho anh nhưng anh lại mặc kệ.
Cũng không nhắn lại nữa, Khương Thủy Lê đều sẽ ra ngoài với anh vào mỗi cuối tuần, nhưng tuần này anh có vẻ thật sự tức giận, đã hẹn nhau từ trước rồi nhưng mà cũng không thèm tới.
Khương Thủy Lê cảm thấy anh thật khó hầu hạ, nhưng mà sau đó nghĩ lại thì có thể là do sắp phải thi vào đại học, thế nên anh rất bận, Khương Thủy Lê cũng không làm phiền anh nữa.
Sau khi Khương Thủy Lê và Cố Thanh Châu ở bên nhau, đã lâu cô không tới thư viện. Trước kia mỗi lần cô đều cùng Tưởng Khanh tới thư viện tìm một góc yên tĩnh ngồi vẽ tranh.
Cuối tuần này cô định tới thư viện, dụng cụ vẽ tranh cũng đã chuẩn bị xong, kết quả vừa ra ngoài liền trông thấy Cố Thanh Châu đứng ở cổng trường.
Dọa Khương Thủy Lê hoảng sợ.
“Khương Thủy Lê, có phải đợi tới lúc bạn trai em chết rồi em cũng không biết đi nhận thi thể ở đâu luôn đúng không?”
Khương Thủy Lê nghe thấy anh nói vậy, cảm thấy có chút kỳ quái:
“Sao lại ăn phải thuốc nổ rồi?”
Cô nhìn Cố Thanh Châu mặt tức giận trước mắt.
“Anh giận một tuần liền mà em còn không tới dỗ anh à? Một tin nhắn hỏi anh hết giận chưa cũng không có, anh không trả lời thì em cũng không thèm gửi nữa à?”
Khương Thủy Lê giật mình:
“Anh tức giận sao? Em cứ tưởng rằng dạo này anh bận học nên không nhắn lại cho em cơ.”
Anh làm tốt ghê cơ…Cố Thanh Châu: “…”
Cố Thanh Châu hiểu rồi, hóa ra anh ghen buồn bực một tuần liền thì cũng chỉ có mình anh buồn bực mà thôi, Khương Thủy Lê chẳng quan tâm tẹo nào.
Khương Thủy Lê nhìn thấy ánh mắt ai oán kia của Cố Thanh, cô đeo bảng vẽ ra sau lưng rồi tới dỗ anh, hai tay đặt lên mặt anh, nói như dỗ trẻ con:
“Không giận nữa không giận nữa…”
Cố Thanh Châu: “…”
Cố Thanh Châu có hơi dịu đi: “Vậy lần sau em không được để cậu ta búng trán nữa.”
Khương Thủy Lê: “… Được rồi, lần sau nếu cậy ấy búng trán em thì em sẽ lấy búa đập vào trán cậu ấy.”
Cố Thanh Châu thấy cô nói vậy bật cười: “Được.”
Cố Thanh Châu nhìn cô đeo bảng vẽ, hỏi cô: “Em muốn vẽ phong cảnh sao?”
Khương Thủy Lê: “…”
Không, là muốn đi gặp anh em của anh.
Khương Thủy Lê vốn định tới thư viện, nhưng mà Cố Thanh Châu xuất hiện, cô cũng không dám đi, nếu như gặp được Tưởng Khanh thì không dễ giải thích lắm.
Khương Thủy Lê không dám nói thật, chỉ nói:
“Đi loanh quanh vẽ phong cảnh thôi.”
Nghe thấy vậy, Cố Thanh Châu dắt tay cô nói:
“Vậy anh đưa em tới một nơi.”
Khương Thủy Lê không thể nghĩ được vậy mà anh lại đưa cô về nhà anh. Nhà anh rất lớn, toàn bộ ngoài nhà đều là vườn hoa được trồng rất nhiều hoa cỏ.
Hơn nữa đây là biệt thự gia đình, khi đó anh vẫn chưa dọn ra ngoài ở riêng, thế nên ở cùng với ba mẹ.
Chẳng qua ba mẹ anh quá bận rộn, hiện giờ công việc kinh doanh chủ yếu ở nước ngoài, gần như không trở về.
Thế nên trong nhà có mỗi mình anh ở. Anh có nhiều bạn tốt, anh em tốt như vậy cũng là bởi người nhà không quản chuyện này, thế nên cùng nhau chơi cũng như sưởi ấm nhau.
Một vài người trong số họ đã quen biết nhau từ nhỏ, đều sống ở khu vực này.
Họ đều không được bố mẹ quan tâm, Cố Thanh Châu và Khương Thủy Lê khác nhau ở chỗ, ba mẹ anh sẽ bá đạo nói:
“Con trai, tiền sinh hoạt tháng này gửi vào thẻ của con rồi nhé.”
Sau đó hơn 100 vạn tệ được gửi vào Alipay.
Lần trước Khương Thủy Lê học cùng anh nghe thấy con số khổng lồ như vậy bị dọa tới mức làm rơi cả bút, lúc ở bên Cố Thanh Châu luôn sợ bị ăn cướp.
Trong nhà có dì quét dọn và nấu cơm, Cố Thanh Châu muốn ở một mình nên bảo dì ấy đi rồi.
Sau khi Khương Thủy Lê đi vào, nhìn căn nhà trang hoàng lộng lẫy ấy khiến hai mắt sắp mù luôn, lần đầu tiên cảm thấy, vậy mà kẻ có tiền lại xuất hiện như vậy.
Cô thậm chí đều bắt đầu ảo tưởng tới việc khi ba mẹ Cố Thanh Châu trở về, trông thấy hai người họ ở bên nhau thì có thể đưa cô một tờ chi phiếu 1000 vạn rồi nói:
“Cầm tiền rồi rời khỏi con trai tôi đi.”
Khương Thủy Lê nhất định sẽ tung tăng cầm tiền bỏ chạy.
Cố Thanh Châu là phí đi đường 1000 vạn đó!
Nhà của anh được thiết kế với nhiều cửa sổ, khi kéo rèm ra là có thể trông thấy cỏ cây hoa lá ở bên ngoài, trông cực kỳ đẹp, khi mặt trời ngả về hướng tây thì còn đẹp hơn nữa.
Cố Thanh Châu tìm một nơi để cô ngồi vẽ.
“Phong cảnh này có được không?”
Khương Thủy Lê nói có thể, nhưng mà cô tò mò, Tưởng Khanh ở đâu nhỉ, bọn họ đều ở cùng một khu, cô hỏi:
“Nhà của Tưởng Khanh và Giản Mính ở đâu vậy?”
Cố Thanh Châu chỉ cho cô: “Ở phía đối diện đó, ngẩng đầu là có thể thấy được. Hai người bọn họ là hàng xóm. Hai tòa nhà cạnh nhau kia chính là nhà của bọn họ.”
Khó trách, hóa ra là thanh mai trúc mã, quen biết từ nhỏ rồi mà.
Danh Sách Chương: