• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thủy Lê cũng không biết mình đã ngủ như thế nào nữa, khi cô tỉnh lại vào sáng hôm sau thì Giản Mính đã rời đi.

Hoặc là cô ấy không ngủ lại, cô sờ lên khóe mắt mình, nước mắt ứa ra.

Ngày hôm qua cô nằm mơ, mơ thấy Cố Thanh Châu không cần cô, cô khóc rất thảm thiết, thật sự nghĩ rằng Cố Thanh Châu không cần cô.

Ngày hôm qua Khương Thủy Lê vẫn luôn muốn gọi điện thoại đi tìm Cố Thanh Châu.

Nhưng cô không tìm, bởi vì chia tay, sau khi chia tay xong là có thể ở bên Tưởng Khanh, anh lên giường với người phụ nữ kia thì sao chứ?

Chả sao hết, cô kiềm chế nỗi xúc động muốn đi tìm anh của mình lại.

Khương Thủy Lê chuẩn bị rời giường trở về, vừa nhìn vào điện thoại của mình, cô suýt bị hù chết.

Cô đã gọi điện thoại cho Cố Thanh Châu từ lúc nào vậy?

Chẳng lẽ do ngày hôm qua cô mơ mơ màng màng muốn gọi điện tới cho anh, hỏi anh rốt cuộc vì sao lại muốn lên giường với người phụ nữ khác, thế nên không nhịn được mới gọi cho anh nhưng lại không nhớ, sau đó liền ngủ mất. Nhìn nhật ký cuộc gọi, vậy mà lại gọi từ tối hôm qua tới bây giờ mà đối phương vẫn chưa cúp máy.

Khương Thủy Lê có chút lo lắng, không biết sao lại không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh, hiện giờ thật không biết phải làm gì, đối phương còn chưa có cúp máy đâu.

Cô gọi một tiếng: “Cố Thanh Châu?”

Cố Thanh Châu ở đầu bên kia có vẻ cũng ngủ rồi, nhưng nghe thấy cô gọi, mơ mơ màng màng đáp lại: “Hửm?”

Khương Thủy Lê sợ hãi hỏi: “Ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh sao?”

Cố Thanh Châu: “Ừ, ngày hôm qua em gọi điện thoại cho tôi, mắng tôi một trận, nói tôi không biết xấu hổ, tìm một người phụ nữ ngực lớn lên giường, ngực em không lớn sao?”

Khương Thủy Lê: “...” Sao cô lại có thể làm ra loại chuyện này chứ?

Khương Thủy Lê liếc nhìn bình rượu trên mặt đất, ngày hôm qua cô ở trong phòng uống rượu vang đỏ, uống tới cạn bình, thế nên không kiểm soát được bản thân.

Cô đã gọi điện thoại cho anh, cô có hơi sợ hãi.

Cố Thanh Châu ở đầu dây bên kia vậy mà lại nói chuyện với cô cả đêm.

“Em xin lỗi, ngày hôm qua em không cố ý, ngày hôm qua anh...”

“Không có, Khương Thủy Lê, bị em phá hủy rồi, Khương Thủy Lê, em không thích tôi, em quấy rầy tôi làm gì? Nếu như không phải do em thì tối hôm qua tôi cũng có con rồi.”

Khương Thủy Lê bị những lời này chọc tức tới bật cười, anh vội vã như vậy, cho rằng mình là tay súng thiện xạ chắc.

Khương Thủy Lê sợ hãi trực tiếp cúp điện thoại, cô rửa mặt xong liền trở về.

Tưởng Khanh gửi tin nhắn cho cô, nói sẽ đưa cô về.

Cả đêm hôm qua mọi tâm tư của cô đều dồn hết lên người Cố Thanh Châu, không có để ý tới Tưởng Khanh, thật ra hình như cô... Không có thích Tưởng Khanh tới vậy.

Cô cho rằng việc mình thích anh ấy là bởi vì đã có chấp niệm ngay từ đầu, nhưng mà sau khi có được thì lại không còn cảm thấy khó chịu như trước, cho dù biết anh ấy ở Giản Mínhthì cô cũng sẽ không uống rượu điên cuồng như vậy.

Nhưng khi Cố Thanh Châu muốn ở bên người phụ nữ khác, cô như muốn nổ tung vậy.

Khương Thủy Lê thu dọn xong đồ đạc, muốn cùng trở về với Tưởng Khanh, trên đường trở về, Khương Thủy Lê nhìn Tưởng Khanh nói:

“Chúng ta chia tay đi.”

Tưởng Khanh nghe cô nói vậy liền ngạc nhiên một hồi lâu, anh ấy gật đầu nói:

“Được.”

Khương Thủy Lê nhìn thấy anh ấy như vậy cũng bình tĩnh lại:

“Người mà em thích có lẽ là Cố Thanh Châu, em vẫn luôn cho rằng mình thích anh, nhưng nhiều năm như vậy rồi, anh ấy đã sớm chiếm đoạt lấy em.”

Chiếm đoạt ở trong cuộc sống hàng ngày, đều có hình bóng Cố Thanh Châu.

Tưởng Khanh biết, ngay từ đầu đã biết.

“Anh biết, không thể giấu việc mình thích một người. Ngày hôm qua em cứ mãi nhìn về phía cậu ấy.”

Khương Thủy Lê cũng không nhận ra được hóa ra cô lại như vậy.

Hiện giờ Khương Thủy Lê muốn theo đuổi Cố Thanh Châu lại từ đầu, nhưng có vẻ hơi khó khăn.

Cô gửi tin nhắn cho Cố Thanh Châu, hỏi anh:【 Em có chuyện muốn nói với anh. Có thể dành thời gian gặp nhau được không? 】【 Hai chúng ta cũng đã chia tay, em hẹn gặp tôi làm gì? Muốn quay lại sao? Không có khả năng đó đâu, hiện giờ giá trị con người tôi rất tốt, có đầy phụ nữ đang theo đuổi tôi, tôi sẽ từ từ lựa chọn, tôi cũng sẽ không quay lại với người phụ nữ đã từng coi tôi trở thành kẻ thế thân đâu! 】Khương Thủy Lê cũng không ngờ được anh lại trả lời nhanh như vậy, còn dứt khoát như thế, thoạt nhìn thật sự rất khó để quay lại với nhau mà.

Cô vẫn cố nhắn tiếp: 【 Gặp nhau một lần thôi cũng không được sao? 】【 Để tôi xem lại đã, lịch trình gần đây của tôi bận lắm. Nếu em muống gặp tôi thì đợi ba năm sau đi. 】Khương Thủy Lê: “...”

Cô không muốn quay lại với anh nữa! Không muốn!...【 Tác giả có chuyện nói: Cầu chuyện bên lề của heo heo:

Khương Thủy Lê uống say xong gọi điện thoại cho Cố Thanh Châu.

Cố Thanh Châu ở đầu dây bên kia vẫn luôn đợi cô gọi mình, cuối cùng cũng thấy cô gọi tới, còn chưa đợi bên kia nói gì, anh đã trực tiếp nói: “Khương Thủy Lê? Gọi cho tôi làm gì? Muốn quay lại á? Không có khả năng.”

Khương Thủy Lê: “Em...”

“Em cái gì mà em, không có khả năng chính là không có khả năng! Trừ khi em nói em rất yêu tôi, nói một vạn lần thì tôi sẽ suy xét quay lại với em.”

Khương Thủy Lê: “Em... Cố Thanh Châu anh là một tên siêu ngốc. ‘Cố Thanh Châu: “Em mới là đồ ngốc!”

Khương Thủy Lê: “Cố Thanh Châu, em thích đồ ngốc.”

Cố Thanh Châu: “Tôi là đồ ngốc.”

Khương Thủy Lê: “...” 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK