• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thủy Lê vào phòng thì muốn tắm rửa ngay, Cố Thanh Châu cũng vào tắm chung, phòng của anh có phòng tắm riêng nên rất thuận tiện, hai người đều đi vào, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người ra, sau khi cởi xong, Cố Thanh Châu mở vòi hoa sen rồi xối lên trên người cả hai.

Khương Thủy Lê nghĩ đến một chuyện, cô bắt lấy gương mặt của Cố Thanh Châu, hôn một cái lên cánh môi anh, giọng điệu nũng nịu hỏi anh:

“Cố Thanh Châu, anh thích em từ khi nào hả? Rất lâu trước đây sao?”

Thật ra, có lẽ Cố Thanh Châu đã thích cô từ rất lâu rồi, chắc chắn còn lâu hơn cô tưởng, bởi vì Cố Thanh Châu từng nói, nếu anh không thích cô thì có thể đã đề nghị chia tay, trước đây ngay lúc hai người nói muốn thử ở bên nhau, có lẽ chỉ nghĩ là mấy tháng, nhưng mà sau này Cố Thanh Châu không có nói không hợp muốn chia tay, cho nên vẫn luôn rất thích hợp hoặc là đã thích cô từ rất sớm.

Cố Thanh Châu nghe nói như thế cẩn thận nhớ lại, sao trước đây anh lại thích Khương Thủy Lê nhỉ.

Không thể nhớ được, trước đây cảm thấy ngọt ngào, bây giờ cảm thấy rất tức giận.

Anh chú ý đến Khương Thủy Lê, là sau khi Khương Thủy Lê truyền máu cho anh, anh cảm thấy, trời ơi, trên thế giới này có người yêu anh như vậy sao?

Cho nên từ đó trở đi anh chú ý tới Khương Thủy Lê hơn, Khương Thủy Lê kém anh một khóa, nhưng muốn chú ý đến cô cũng không phải không thể, bởi vì lớp của hai người chính là tầng trên tầng dưới.

Thỉnh thoảng anh sẽ đi xuống, nhìn Khương Thủy Lê, tuy rằng lần trước Khương Thủy Lê truyền máu nhầm, không có cách nào theo đuổi nam thần, nhưng không sao cả, cô vẫn có thể âm thầm thích nam thần.

Cho dù âm thầm thích một người, không theo đuổi anh ấy, cũng không ở bên cạnh anh ấy giống như bao người khác, quan tâm anh ấy là được rồi.

Nghĩ như vậy, Khương Thủy Lê lập tức tràn đầy sức sống.

Mấy ngày nữa là tiệc tối Tết Nguyên Đán của trường, mỗi lớp đều phải có tiết mục, lớp của Tưởng Khanh diễn một vở kịch, anh ấy sẽ biểu diễn, đến lúc đó nhất định sẽ có người tặng hoa, Khương Thủy Lê cũng muốn tặng hoa cho Tưởng Khanh.

Nhưng hỏi ra mới biết một bó hoa cần khoảng 200 tệ, lúc đó tiền ăn một tuần của cô cũng chỉ vài trăm tệ, số tiền dư ra phải dành dụm để mua dụng cụ vẽ tranh.

Gia đình cô vô cùng hỗn loạn, mỗi khi bố mẹ đưa tiền sinh hoạt cho cô, họ đều nói:

“Chi tiêu phải tiết kiệm, bố/mẹ kiếm tiền không dễ dàng, bây giờ không chỉ nuôi một mình con, còn phải nuôi em trai của con nữa.”

Mỗi lần đều nói như thế, để Khương Thủy Lê không có cách nào xin thêm tiền nữa, chỉ lấy tiền sinh hoạt theo tiêu chuẩn, tự mình tiết kiệm, nếu muốn tặng hoa thì phải ăn uống dè sẻn mới có thể.

Khương Thủy Lê cảm thấy không quan trọng, chỉ cần có thể tặng hoa cho nam thần thì mọi thứ đều không thành vấn đề, mỗi bữa cô chỉ ăn bánh hoặc sandwich.

Bạn thân của cô thấy mỗi bữa Khương Thủy Lê chỉ gặm như vậy, thật sự không chịu nổi:

“Cậu có cần phải như vậy không? Vì tặng hoa cho nam thần mà mỗi bữa cậu đều không ăn không uống?”

Khương Thủy Lê:

“Đúng vậy, tớ muốn tặng hoa cho nam thần, đó là lần đầu tiên nam thần biểu diễn trên sân khấu, tớ phải tặng hoa cho anh ấy!”

Bạn thân của cô đành hết cách với cô, đàn ông còn quan trọng hơn thân thể của mình, Cố Thanh Châu đúng lúc xuất hiện, nghe thấy những lời này.

Sao lại có người phụ nữ yêu anh đến như vậy, để tặng hoa cho anh còn ăn uống chắt chiu.

Cô quả thật là một đầu heo.

Khương Thủy Lê, người này thật sự thích anh không chút kiêng dè nào.

Trước đây Cố Thanh Châu không để ý tới Khương Thủy Lê, nhưng kể từ lần đó, cứ liên tục nghĩ đến Khương Thủy Lê, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Khương Thủy Lê.

Anh cùng Tưởng Khanh biểu diễn một vở kịch, anh cũng có tham gia vào tiệc tối Tết Nguyên Đán hôm đó.

Khương Thủy Lê đang nghĩ đợi kết thúc sẽ tặng hoa cho Tưởng Khanh, đến lúc đó chắc sẽ có rất nhiều người tặng hoa cho Tưởng Khanh, khi đó cô sẽ trà trộn vào, nhiều người như vậy cũng không ai biết là cô tặng hoa, cô đã dự định như thế, trong lòng còn đắc ý.

Nhưng cô không ngờ rằng sau khi kết thúc, cô muốn lên sân khấu, kết quả là nhìn thấy Giản Mính đã tặng rồi, Khương Thủy Lê cảm thấy mình thật sự vô dụng.

Vốn dĩ chuẩn bị tặng cho Tưởng Khanh, nhưng trong giây phút nhìn thấy bạn gái của anh cũng đi lên đã bị dọa sợ, không dám tặng nữa, trực tiếp đưa hoa cho Cố Thanh Châu ở bên cạnh, sợ bị Giản Mính nhìn thấy.

Cô nói câu: “Giúp tôi một chút.”

Cố Thanh Châu cũng hiếm khi không từ chối cô.

Khương Thủy Lê đưa hoa cho anh, không phải tặng hoa cho anh, mà muốn để anh cầm giúp mình một chút, bởi vì cảm xúc bây giờ của cô có chút rối loạn. Có hơi căng thẳng, để anh giúp mình cầm mà thôi.

Thật không ngờ Cố Thanh Châu hiểu lầm là tặng cho anh, nói câu:

“Cảm ơn.”

Khương Thủy Lê: “?”

Khương Thủy Lê nghe vậy vừa định nói với anh lời này, thật ra không phải tặng cho anh, chẳng qua là nhờ anh cầm giúp mình một chút mà thôi, kết quả giây tiếp theo anh nói:

“Tôi rất thích.”

Khương Thủy Lê: “...”

Cố Thanh Châu nghĩ đến cô gái này vì để tặng hoa cho anh, đã gặm bánh bao suốt một tuần, vì vậy đã nói câu:

“Tôi mời em ăn lẩu?”

Khương Thủy Lê vốn dĩ muốn lấy hoa về, dù sao cô ăn bánh bao một tuần mới mua được hoa, không thể tặng ra ngoài, cầm về còn có thể tắm nước hoa hồng.

Nhưng nghe thấy lời này của Cố Thanh Châu cô lập tức kích động, lẩu, cô đã rất lâu không ăn lẩu, đặc biệt là thịt, thật thèm mùi vị của thịt!

Bây giờ nghe thấy từ “lẩu”, hai mắt sáng lên, kích động vỗ vai Cố Thanh Châu nói:

“Đúng vậy, Cố Thanh Châu, hoa này là tôi tặng cho anh, vừa nãy anh biểu diễn thật đỉnh, tôi nhìn cũng cảm động rơi nước mắt! Khi nào chúng ta đi ăn lẩu? Bây giờ sao?”

Cố Thanh Châu đưa Khương Thủy Lê đi ra ngoài ăn lẩu, tìm quán lẩu gần trường học, hôm nay là Tết Nguyên Đán, cho nên mọi người có thể tự do ra vào, Khương Thủy Lê gấp không thể chờ nổi muốn cùng Cố Thanh Châu đến quán lẩu gọi một ít thịt, Cố Thanh Châu cứ như vậy nhìn Khương Thủy Lê ăn không có một chút hình tượng nào.

Anh đột nhiên nghĩ đến một câu nói: Nếu một người phụ nữ ăn uống một cách không kiêng nể gì ở trước mặt bạn, không có chút hình tượng nào, điều đó có nghĩa là cô ấy đã xem bạn như bạn trai của cô ấy.

Có lẽ vậy.

Khương Thủy Lê quả thật ăn quá sảng khoái, rất lâu không có ăn đã nghiền như vậy, cô cực kỳ vui vẻ, quyết định sau này sẽ không bao giờ ăn uống tiết kiệm vì đàn ông nữa, vẫn là thịt ăn ngon.

Thậm chí bởi vì bữa lẩu này, mà Khương Thủy Lê nhìn Cố Thanh Châu thuận mắt hơn không ít.

Sau khi Cố Thanh Châu trở về, vẫn luôn suy nghĩ chuyện Khương Thủy Lê thích mình.

Vài ngày sau, anh phát hiện Khương Thủy Lê đã yêu anh đến điên dại.

Bình thường tầng trên tầng dưới đều sẽ có nhà vệ sinh, nhưng Khương Thủy Lê lại đi lên nhà vệ sinh tầng này của anh, hơn nữa mỗi lần còn lén lút nhìn trộm anh, luôn nhìn chằm chằm vào anh.

Trước đây anh không để ý, nhưng bây giờ chú ý thấy, Khương Thủy Lê đều sẽ chạy lên sau giờ học, giả vờ đi vệ sinh, cố ý nhìn anh.

Cố Thanh Châu phát hiện mỗi tiết học cô đều như thế, cứ nhìn chằm chằm vào anh, giống như một tên háo sắc, làm cho anh ngại ngùng.

Hôm nay Tưởng Khanh đưa cho anh một quả lê, nói với anh:

“Thanh Châu, ăn lê không?”

Phản ứng đầu tiên của Cố Thanh Châu:

“Cái gì? Khương Thủy Lê? Cô ấy tìm tôi? Cô ấy đang ở đâu?”

Tưởng Khanh: “...

Tôi hỏi cậu có ăn lê không?”

Cố Thanh Châu: “Khương Thủy Lê tìm tôi sao?”

Tưởng Khanh: “...”

Cố Thanh Châu cứ bị chính mình tra tấn như vậy, cả một tuần liền không thể tập trung, cũng không biết từ lúc nào lại nảy sinh hứng thú với cô gái này, ánh mắt dõi theo cô, nhưng bây giờ trong mắt đều là cô, điều nghĩ đến cũng đều là cô.

Cố Thanh Châu thực sự không còn cách nào khác, trực tiếp đổ Khương Thủy Lê.

Từ lần trước sau khi Khương Thủy Lê xác định mối quan hệ giữa nam thần và Giản Mính, đã định âm thầm thích là được rồi, kết quả Cố Thanh Châu chạy tới nói với cô muốn thử xem, ma xui quỷ khiến cô lại đồng ý.

Tim Cố Thanh Châu đập hơi nhanh:

“Đồng ý rồi! Cô ấy gấp không chờ nổi mà đồng ý rồi.”

Cố Thanh Châu đến tìm Khương Thủy Lê nói muốn thử, ngoài miệng thì nói như vậy thôi, khi đó đã nảy sinh tình cảm với Khương Thủy Lê, nếu không sẽ không có khả năng anh nói ra lời kết giao với cô.

Sau này, vẫn cứ luôn thích nhỉ, anh cảm thấy, Khương Thủy Lê là cô gái đáng yêu nhất mà anh từng gặp....【Câu chuyện bên lề của heo heo:

Sự bá đạo của đứa bé.

Cố Thanh Châu phát hiện, khẩu phần ăn gần đây của bé Cố vô cùng lớn, khi uống sữa, cũng không biết có phải cố ý khiêu khích anh hay không, một tay nắm một bên đầu vú của Khương Thủy Lê, bên kia thì mút sữa.

Rất rõ ràng là không cho anh ăn, còn khiêu khích anh, để anh biết mẹ là của mình.

Cố Thanh Châu nhìn thấy cảnh này rất tức giận, hất tay nó ra.

Kết quả bé Cố lại tức giận nắm lấy bên vú kia của Khương Thủy Lê, nói cho anh biết, mẹ là của con.

Cố Thanh Châu: “Bắt đầu từ ngày mai cai sữa mẹ, uống sữa bột.”

Khương Thủy Lê: “...”

Buổi tối đi ngủ Cố Thanh Châu thấy Khương Thủy Lê dỗ đứa nhỏ quay trở lại, nói với Khương Thủy Lê:

“Khương Thủy Lê, em cũng lại đây đút sữa cho anh đi, anh cũng là một bé con lớn!”

Khương Thủy Lê: “...”]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK