• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Sau một đêm hoan lạc với anh, cô ngủ đến gần trưa mới dậy.

Cô mở mắt nhìn bên cạnh đã không thấy anh đâu, nghĩ chắc là anh đi làm rồi. Mà cũng may anh đi làm nếu không chắc cô ngại không dám dậy.

Cô định xuống giường nhưng cả người đau nhức, đặc biệt là vùng giữa hai chân, cô phải vịn tay vào tủ mới có thể đứng dậy.

Cô đồng ý cho anh làm không phải để anh hành hạ cơ thể nhỏ bé của cô như này.

Nhìn bản thân trong gương, chi chít những dấu hôn do Tiêu Dạ Tĩnh để lại. Cái này mà để người ngoài nhìn thấy, cô chắc chỉ có nước chui đầu xuống đất.

Anh cũng thật là, tự nhiên nổi lên thú tính, lợi dụng lúc cô đang say. Mà cô cũng chẳng hiểu sao lúc đấy bản thân lại đồng ý nữa.

Cô vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ mới rồi xuống nhà. Cô phải bám vào cầu thang, đi khập khiễng.

Lúc này mùi đồ ăn ở bếp bay ra, lan tỏa khắp ngôi nhà. Cô nhòm ngó xem trong bếp là ai, phát hiện ra là anh cô xoay người định lên phòng thì anh gọi lại.

" Nếu đã dậy rồi thì mau vào ăn sáng đi."

" Em...tí ăn cũng được..." Cô ấp úng nói.

Cô đang muốn chuồn đi, anh liền tắt bếp rồi túm cô lại.

" Em muốn đi đâu đây ?" Anh hỏi.

" Em...lên phòng thôi...anh mau thả em ra đi..." Cô giãy giụa muốn thoát.

Thật ra là chuyện hôm qua làm cô hơi ngượng, không dám nhìn anh.

" Em hôm nay làm sao vậy hả ?" Anh nhìn cô hỏi.

" Hả ? Em...em thì làm sao được chứ ?" Cô nhìn anh rồi cúi đầu xuống, gương mặt hơi ửng đỏ.

" Vậy thì vào ăn sáng đi." Anh kéo cô vào bàn, ấn cô ngồi xuống.

Cô cũng không nói gì, chỉ im lặng mà ăn sáng. Ăn xong, cô ra phòng khách ngồi xem ti vi. Anh bảo chị Phương giúp anh dọn rồi ra ôm cô vào lòng.

" Anh làm gì vậy ?" Cô thắc mắc hỏi.

" Ôm vợ của anh, không được sao ?" Anh ngang ngược nói.

Thấy cô chẳng lên tiếng, anh lúc này mới chậm rãi mở lời.

" Anh làm gì sai khiến em giận sao ?"

" Khô...không có..."

" Thế tại sao em không muốn cùng anh ăn sáng ?" Giọng của anh rất nhẹ nhàng mà bảo.

Cô cảm thấy cứ như này cũng không được nên đành nói thật.

" Thì...là tại em ngại chuyện tối qua...em sợ anh lấy nó ra trêu em."

" Anh không chọc em đâu, hơn nữa nếu có chọc anh sẽ chọc chỗ khác." Anh nói với cô bằng giọng xấu xa.

" Anh...sao anh kì vậy hả..." Cô đỏ mặt nói.

" Rồi, anh không trêu em nữa." Anh hôn lên má của cô.

****

Buổi chiều trên đường phố Yên Thành, Tiêu Dạ Tĩnh một thân sơ mi trắng...hai tay khoanh trước ngực, dáng đứng biếng nhác dựa vào xe. Ánh mắt dịu dàng nhìn thân ảnh bận rộn cách đó không xa...Đường Tử Tranh mặc một chiếc đầm xòe màu trắng, mái tóc được tết gọn gàng, tóc mây khẽ bay hai bên tai...càng làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo. Một cô gái xinh đẹp đang chăm chú cho những chú chim bồ câu ăn gây ấn tượng mạnh với những người đi qua.

Bỗng ánh mắt dịu dàng của anh trở nên lạnh lùng, sắc bén, đôi chân dài sải bước nhanh về phía của cô. Tử Tranh đang mải cho chim bồ câu ăn, ngẩng mặt lên thì thấy có một người đàn ông cao lớn đang nhìn chằm chằm vào mình, còn mỉm cười với cô.

Bị vẻ đẹp vừa ngọt ngào lại nhẹ nhàng trước mắt thu hút, chàng trai đưa tay về phía cô.

" Xin lỗi, ta có thể làm quen với em được không ?"

Tử Tranh nhìn người đàn ông trước mặt, nụ cười của anh ta rất đẹp. Tử Tranh cười đáp lại lịch sử giơ tay ra bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo vào lòng, chưa kịp để cô hiểu thì Tiêu Dạ Tĩnh đã nói.

" Xin hỏi, anh tìm vợ tôi có chuyện gì không ?"

Hỏi thẳng trọng tâm, khiến đối phương ngớ người, có ngốc đến mấy cũng hiểu là anh đang tuyên bố chủ quyền. Gương mặt tuy không biểu hiện cảm xúc nhưng ánh mát lạnh lùng như dao muốn găm vào người ta cùng với hơi thở tản ra sự nguy hiểm.

" Thật xin lỗi...tại tôi thấy cô ấy đẹp quá...không biết là cô ấy đã kết hôn..."

Người đàn ông cười cười rồi tạm biệt và rời đi. Cô nhìn theo bóng của người đàn ông mà không để ý rằng khuôn mặt của anh đã đen hơn đít nồi.

Cô quay lại thì thấy gương mặt đen hơn Bao Công của anh, cô thầm nghĩ trông đầu " Thôi! Toang rồi, mải ngắm trai đẹp mà lơ anh."

Cô nở ra một nụ cười thật tươi nhằm lấy lòng của anh.

" Dạ Tĩnh ah...chúng ta..."

Chẳng nghe cô nói hết câu, Tiêu Dạ Tĩnh đã bế cô lên.

" Dạ Tĩnh...anh mau thả em xuống...anh làm cái gì vậy..."

" Đưa em trở về nhà." Câu trả lời rất dứt khoát.

" Nhưng...anh nói là đưa em đi chơi mà..."

" Chơi như vậy là đủ rồi."

Anh đặt cô lên xe, lái một mạch về nhà.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK