• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Ngủ một giấc cũng hơn 6h sáng, anh cũng dần thức dậy. Cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn của người con gái đang úp mặt vào lồng ngực mình. Khung cảnh thật yên bình.

Đang cảm nhận được sự bình yên thì nghe tiếng gõ cửa, anh nhẹ nhàng đỡ đầu cô đặt xuống gối rồi bước ra mở cửa.

Là Quân Thần và Lan Khuynh.

Anh bảo 2 người vào phòng ngồi, rồi nói chuyện được một hồi. Khi Lan Khuynh hỏi tại sao giờ này rồi mà Tử Tranh còn ngủ thì anh mới chợt nhớ ra việc mình chưa làm.

" 2 người ngồi đây chờ tôi chút." Nói rồi anh đi về phía giường ngủ, nhẹ nhàng bế cô lên và đi vào phía phòng tắm.

Quân Thần và Lan Khuynh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi đó chờ.

Trong nhà tắm, Tiêu Dạ Tĩnh đặt cô ngồi lên thành bồn tắm. Lúc ấy cô cũng tỉnh rồi nên có thể tự ngồi vững, anh lấy kem đánh răng cho mình và cô. 2 người cùng đánh răng rồi anh ra ngoài lấy 2 bộ quần áo cho anh và cô.

Anh thay cho cô trước, dù cô muốn từ chối nhưng không thể vì cô vẫn đang rất mệt. Thay cho cô xong thì anh tự thay cho mình, cô ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, anh thấy vậy thì cười nhẹ. Cầm tay cô đặt lên bụng mình, không ngại mà nói.

" Sao lại phải quay sang chỗ khác, còn cái gì của anh mà em chưa thấy."

Cơ bụng sáu múi rắn chắc của anh sờ vào rất thích tay. Cô không trả lời mà vô thức cứ sờ vào mãi không chịu buông ra.

" Này, em mà không dừng lại cho anh cài nút áo là anh ăn em tiếp đấy." Anh nhìn cô bằng ánh mắt vừa ấm áp vừa buồn cười.

Nghe xong câu này, cô như lấy lại thần trí, vội rụt tay khỏi bụng anh.

" Em…xin lỗi…tại…tại sờ nó…thích quá…" Cô lắp bắp nói, 2 vành tai ửng đỏ nhìn trông rất buồn cười.

Anh cười phá lên rồi bế cô ra khỏi phòng tắm, nụ cười vẫn hiện trên môi.

“Nhìn em mắc cười quá.” Anh vừa cười vừa nói với Quân Thần và Lan Khuynh, khiến 2 người họ đứng hình mất mấy giây.

Nhìn thấy 2 khuôn mặt đang kiểu không hiểu chuyện gì cô liền nói.

" Anh mau thôi đi, Lan Khuynh và Quân Thần còn ở đó kìa."

" Này Tử Tranh, cô không cần bận tâm đến bọn tôi đâu." Quân Thần cười nói.

" Cứ xem bọn tớ như bóng đèn là được." Lan Khuynh hùa theo.

" Được rồi, mau đi theo tôi." Anh bế cô đi ra cửa, lạnh lùng nói với Quân Thần và Lan Khuynh. Vào thang máy chọn tầng 6.

Bốn người cùng đến một căn phòng có đầy phóng viên.

" Cô Định Chi, người đàn ông nằm trên giường cạnh cô là ai vậy?" Giọng một phóng viên hỏi.

" Là Tiêu Tổng, Tiêu Dạ Tĩnh." Giọng Định Chi vang lên.

Anh bế cô đứng ở một góc, chờ đợi thời cơ để xuất hiện. Quân Thần và Lan Khuynh chen vào đám phóng viên để hóng chuyện, sẵn mở đường cho anh và cô.

" Sao lại là Tiêu Tổng, đúng là ngài ấy đến đây nhưng đi cùng Tiêu thiếu phu nhân mà?" Lại một giọng nói vang lên.

Mọi việc đều được ghi lại mà còn đang livestream nên có rất nhiều người chứng kiến, có người tin kẻ không.

" Tối hôm qua, anh ấy nói với tôi là thật ra anh ấy không yêu người phụ nữ đó, từ trước đến nay đều là giả vờ. Người anh ấy luôn yêu là tôi." Định Chi dùng gương mặt hạnh phúc nói.

" Ồ vậy à, cô chắc chắn người đàn ông nằm đó là Tiêu Dạ Tĩnh?" Tiêu Dạ Tĩnh đứng ở ngoài cửa nói vọng vào.

" Tôi chắc chắn." Định Chi vội trả lời.

Tử Tranh bảo Tiêu Dạ Tĩnh bỏ mình xuống. Lan Khuynh vội chạy lại đỡ cô, 2 cô gái cùng chen qua đám phóng viên. Quân Thần nhanh tay mở đường cho 2 người.

" Chồng của tôi đang nằm trên giường cùng cô? Cô chắc chứ?" Tử Tranh đứng trước mặt Định Chi hỏi.

" Chị Tử Tranh, em xin lỗi. Anh ấy yêu em chứ không yêu chị, chị buông tha cho anh ấy đi. Anh ấy đã ngủ cùng em rồi." Định Chi vội nói.

" Ồ, nếu thật sự mọi việc là như cô nói thì không khéo tôi cũng làm theo thật…chỉ là, cô đợi tôi chút." Nói rồi cô quay sang đám phóng viên, vừa quay sang thôi đã gặp ngay mấy câu hỏi dồn dập của đám phóng viên.

" Tiêu thiếu phu nhân, cô nghĩ sao về chuyện Tiêu Tổng nói không yêu cô?"

" Bịa đặt." Cô dứt khoát nói.

" Mọi người vẫn đang livestream chứ?" Cô lại hỏi.

" Vâng, chúng tôi vẫn đang live."

" Được." Cô quay sang chiếc giường Định Chi đang ngồi.

" Chị Tử Tranh…em…" Cô ta vừa định nói thì Tử Tranh lên tiếng.

" Suỵt, ông xã." Cô gọi anh.

Anh từ ngoài bước vào, đến đứng cạnh cô.

" Anh đây vợ yêu." Anh nhẹ nhàng nói với cô.

" Tiêu Tổng ở đậy vậy ai nằm đấy." Giọng một cô phóng viên hỏi.

" Đúng vậy, ai nằm đấy?" Mọi người hùa theo.

" Chuyện…chuyện này…tôi…" Định Chi lắp bắp.

" Mới sáng ra có cái gì mà ồn ào vậy?" Người đàn ông đang nằm trên giường lên tiếng.

Mọi người có mặt đều kinh ngạc một phen, là Lục Nhiếp. Hắn là một tên ăn chơi có tiếng ở Yên Thành.

" Lục thiếu sao anh lại ở đây cùng cô Định Chi?" Một người nào đó hỏi.

" Để tôi kể mọi người nghe. Tôi hôm qua sau khi tham gia tiệc của Trạch gia xong thì tôi về phòng, phòng của tôi là 425. Vừa đi ngang phòng này thì cô Định đây kéo tôi vào phòng, lúc tôi không biết chuyện gì đang xảy ra thì cô ta bảo muốn tôi thỏa mãn cô ta. Tôi đương nhiên đồng ý, cô ta nói với tôi là đã cho người hạ thuốc Tiêu Tổng đây rồi bảo người đó đem Tiêu Tổng lên phòng này. Nhưng khi cô ta lên đây thì không thấy ai, cô ta còn nói là đã gọi phóng viên đến sớm để chứng kiến cô ta với Tiêu Tổng. Cô ta muốn phá vỡ hạnh phúc của vợ chồng Tiêu Tổng, cô ta muốn làm Tiêu thiếu phu nhân để có tiền tiêu không hết." Nói rồi Lục Nhiếp yên lặng.

" Vậy là cô Định Chi đây muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình Tiêu Tổng à?" Lại một người lên tiếng.

" Vì không dụ dỗ được Tiêu Tổng nên cô Định đã tùy tiện hy sinh lần đầu của mình cho người đàn ông xa lạ?" Tiếng một người đàn ông hỏi.

" Tôi…tôi…" Định Chi lắp bắp.

" Hy sinh lần đầu?" Lục Nhiếp khó hiểu nói.

" Ý của Lục thiếu là sao?" Ai đó lại hỏi.

" Cô ta đúng là tiểu thư nhà quyền quý nhưng nếu nói là lần đầu thì tôi hoàn toàn phủ nhận. Đem qua cô ta nói với tôi là kĩ thuật của tôi tốt hơn nhưng người đàn ông ngủ cùng cô ta trước đây." Lục Nhiếp điềm đạm nói.

" Đây là sự thật sao cô Định?"

" Không…không…đừng tin anh ta…" Định Chi hét lên.

" Tiêu Tổng ngài nghĩ sao về chuyện này?" Bỗng một phóng viên hỏi anh.

" Định gia cũng được xem là bạn của Tiêu gia chúng tôi, tôi nghĩ nên để cha mẹ tôi giải quyết chuyện này." Nói rồi anh lấy điện thoại ra và gọi cho Tiêu lão gia. Anh bật loa ngoài cho mọi người cùng nghe.

" Cha, người có coi livestream đúng không?"

" Đúng ta, mẹ và bà con vẫn đang xem."

" Người thấy nên xử lí Định gia như nào?"

" Đương nhiên là triệt để hạ bệ rồi." Bà nội của Tiêu Dạ Tĩnh lên tiếng.

" Con hiểu ý của bà con chứ." Tiêu lão gia nói.

" Vâng." Nói rồi anh cúp máy.

Anh quay sang chiếc camera đang livestream.

" Đến lúc hủy hoại Định gia rồi." Nói rồi anh bế Tử Tranh lên và bước ra ngoài cùng Quân Thần và Lan Khuynh.

Bỏ lại đám phóng viên và Định Chi đang khóc lóc thảm thiết. Lục Nhiếp cũng rời khỏi giường cùng chiếc chăn và bộ quần áo. Mặc quần áo xong thì bước ra ngoài và đi hiên ngang như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, cũng không ai ngăn cản anh ta. Đám phóng viên thấy không còn chuyện gì để hóng thì cũng rời đi, để một mình Định Chi ngồi trên giường.

" Tiêu Dạ Tĩnh, anh dám đối xử với tôi và Định gia như vậy, tôi chắc chắn không bỏ qua cho anh và con ả đó." Định Chi tự nhủ.

****

Bỏ mặc mọi chuyện lùm xùm ở căn phòng ấy. Anh bế cô đi ăn sáng dù sao sáng giờ cũng chưa ăn gì…

4 người cùng nhau ăn sáng nhưng cũng không ai nói với nhau câu nào chỉ tập trung ăn.

Ăn xong thì cùng ra biển chơi, sau khi thay quần áo thì Quân Thần và Lan Khuynh xuống biển chơi trước. Anh và cô ngồi nói chuyện với nhau, được một lúc thì cô bảo anh xuống biển để nhặt ốc và nghêu cùng Quân Thần và Lan Khuynh để tối nay nướng. Anh không đồng ý nhưng nghe cô nói miết thì cũng phải đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK