Đó là năm thứ hai họ ở bên nhau. Tình cảm phát triển ổn định, làm người ta cảm thấy đã đến thời cơ có thể tiến thêm một bước.
Lần này Bùi Y không im lặng quá lâu, hiếm khi cô quả quyết lên tiếng: "Em sẽ không về Giang Thành."
"Tại sao?" Thẩm Yến Lẫm nhìn chăm chú vào mắt cô.
Cô không trả lời thẳng: "Lần trước lúc em đi thăm bố em, em đã coi đó là lần cuối cùng em đi thăm ông ấy."
Thẩm Yến Lẫm hơi nhíu mày, không nói gì. Anh không hiểu rõ quá trình trưởng thành của cô, không có tư cách làm Chúa Cha khuyên cô. Hơn nữa, trong thâm tâm anh cũng không quan tâm cô đối xử với người nhà cô bằng thái độ gì. Anh chỉ hi vọng cô có thể xuất phát từ điều kiện khách quan của hai người họ, suy xét thay anh một lần, lùi bước một chút vì anh.
Người trong lòng tiếp tục chầm chậm nói khẽ: "Em biết, giữa em và anh nếu như nhất định phải có một người thay đổi, theo lý mà nói nên là em. Gia đình, mối quan hệ, công việc của anh... đều ở Giang Thành. Nhưng mà, em sẽ không trở về."
"Anh cũng đừng hỏi em tại sao."
Thẩm Yến Lẫm nghẹn lời, không phản bác được.
"Lúc anh mới bắt đầu theo đuổi em, em từng từ chối với lý do em sẽ không trở về Giang Thành rất nhiều lần." Cô bình tĩnh nhìn anh: "Lúc đó không phải anh ôm suy nghĩ chắc chắn sẽ thay đổi em nên mới tiếp tục kiên trì đấy chứ?"
Điều này thì anh không hề chần chừ: "Không phải."
Cuối cùng, cô giao quyền lựa chọn cho anh: "Bây giờ anh vẫn có thể lựa chọn, em không có ý ép anh đến Vạn Châu. Em có thể chấp nhận yêu xa, anh có thể lựa chọn từ bỏ mối quan hệ này."
Toàn bộ những lời xin cô suy nghĩ cho anh bị chặn trong miệng, nói thêm một câu nữa sẽ đều là trói buộc đạo đức. Thẩm Yến Lẫm không ngừng lắc đầu bất đắc dĩ. Hồi lâu sau, anh ôm lưng cô khẽ nói: "Được, không nói việc này nữa... Anh biết ý em rồi, việc còn lại anh sẽ cân nhắc giải quyết."
Trời sẩm tối.
Sau bữa ăn, Bùi Y rửa bát ở phòng bếp. Thẩm Yến Lẫm đứng ngoài ban công hút thuốc, càng hút càng hậm hực.
Anh hồi tưởng lại năm năm quen biết cô. Anh muốn nghe cô mở lòng giãi bày bản thân một lần khó như lên trời, cũng chỉ có lời từ chối anh là cô nói lưu loát nhất. Chuyện làm anh không vui hơn là bọn họ ở bên nhau đã sắp hai năm, tại sao lời từ bỏ vẫn sẽ nói ra nhẹ nhàng từ miệng cô như vậy?
Là vốn dĩ cô không hãm sâu trong mối quan hệ này như anh, chuẩn bị thoát ra bất cứ lúc nào, hay là cô chắc chắn anh sẽ bao dung chiều theo không hề có nguyên tắc? Lúc cô để anh quyết định có từ bỏ hay không, chẳng lẽ không có một giây đồng hồ không đành lòng hay không nỡ sao?
Người trong phòng bếp bê hoa quả đi ra, vẻ mặt như thường ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Thẩm Yến Lẫm nhìn sườn mặt trắng nõn phía xa phản chiếu trên kính, lần đầu tiên có cảm giác không muốn đối mặt với cô.
Anh hút hết điếu này đến điếu khác, gió lạnh lùa vào trong phổi. Khi hộp thuốc lá sắp thấy đáy, cô đến.
Cô đi tới, đóng cửa lại, nhẹ giọng hỏi anh: "Sao lâu vậy?"
Thẩm Yến Lẫm không quay lại: "Lạnh lắm, em vào trước đi."
Cô nhìn quanh một vòng, hình như ngửi thấy mùi: "Anh hút bao nhiêu rồi?"
Anh mím môi, trầm giọng nói: "Không nhiều... Không sao đâu."
"Anh làm ám mùi vào quần áo vừa phơi rồi."
"..."
Thẩm Yến Lẫm mượn bóng đêm che giấu khuôn mặt nặng nề, dập tắt thuốc lá trong tay, quay người đi vào phòng khách: "Đi vào đi."
Anh vươn tay kéo cửa, tay vừa chạm vào nắm cửa, chưa kịp dùng sức, một cục bông lớn màu trắng đột nhiên chen vào giữa anh và cửa, chui vào trong ngực anh như một con thỏ cỡ lớn.
Thẩm Yến Lẫm vô thức đưa tay đỡ eo cô, sau khi phản ứng kịp đã thấy cô ngoan ngoãn dựa vào người anh không nói lời nào, cơn giận tức khắc nguôi đi một nửa, xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Sao vậy?"
"Anh sao vậy?" Cô hỏi lại.
"Không sao cả."
"Vậy anh hết giận rồi à?" Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt mềm mại và xinh đẹp gần trong gang tấc.
Hóa ra còn biết anh đang giận. Thẩm Yến Lẫm cụp mắt nhìn cô, một lúc sau trầm giọng hỏi lại: "Tại sao anh giận?"
Cô im lặng, anh tiếp tục hỏi: "Tại sao biết rõ anh sẽ không vui nhưng em vẫn muốn nói những lời đó?"
"Em bảo anh lựa chọn, vậy là em hi vọng anh thoải mái từ bỏ em hay là muốn thấy anh buồn bực ở lại?"
Rõ ràng người trước mặt không chịu được cơn giận thật sự của anh, cúi đầu muốn thoát khỏi lồng ngực anh, bị anh chặn eo đè lại.
Giọng nói của anh trở nên nghiêm túc: "Y Y, nói chuyện."
Đây đã là tình hình nghiêm trọng nhất giữa hai người. Bùi Y trầm mặc, lặng lẽ thả lỏng tay khỏi vạt áo anh.
Thẩm Yến Lẫm là một người có khí chất rất thần kỳ. Bình thường có vẻ vừa lảm nhảm vừa buông tuồng, cũng bám dính và chiều chuộng cô, nhưng anh chưa bao giờ khiến người ta cảm thấy anh rất dễ tính. Ít nhất Bùi Y chưa bao giờ cho rằng như vậy.
Cô đã từng chọc giận anh hai lần, dáng vẻ anh trầm mặt khá đáng sợ. Mặc dù cô không sợ anh tức giận, nhưng cũng không muốn thấy anh tức giận, để mặc anh một mình bình tĩnh lại một lát thì sẽ chủ động xuống nước. Chuyện hai lần trước đại khái không nghiêm trọng bằng hôm nay, anh rất dính chiêu này của cô, rất vui vẻ nhường cô. Nhưng hôm nay anh vặn hỏi không tha, Bùi Y có phần luống cuống, không biết nên ứng đối như thế nào.
Giọng nói anh bình tĩnh: "Chúng ta đã ở bên nhau hai năm. Ở trong lòng em, mối quan hệ này vẫn đang ở giai đoạn có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ sao?"
"Không phải..." Bùi Y vô thức phủ nhận, nhưng ngoại trừ phủ nhận, nửa ngày cũng không nói ra được lời nào khác: "Em không biết..."
Thẩm Yến Lẫm im lặng nhìn cô, vẻ mặt tối tăm.
"Em không biết rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở đâu..." Cứ khi nào cô muốn bộc bạch bản thân thì sẽ căng thẳng đến nói năng lộn xộn. Nhất là hôm nay có sự không vui của anh chèn ép, cô càng nóng vội giải thích: "Lúc ấy em chỉ muốn nói rõ ràng với anh suy nghĩ của em... Trong mối quan hệ này anh vất vả hơn em, hi sinh hơn em rất nhiều. Em không chắc rốt cuộc anh muốn thế nào... Cuộc sống của anh ở Giang Thành, em không thể đòi hỏi anh vứt bỏ tất cả qua đây vì em... Nhưng chắc chắn em sẽ không trở về, cho dù anh không chấp nhận được muốn chia tay, em cũng sẽ không trở về... Em không muốn chia tay với anh, nhưng em cũng không biết giải quyết vấn đề này như thế nào. Không phải em không trân trọng mối quan hệ này, em rất trân..."
Bó buộc bên hông đột nhiên thả lỏng ra. Bùi Y còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đột nhiên mát lạnh, cả người bị đè lên cửa kính. Chớp mắt sau, nụ hôn của anh nặng nề áp xuống, chôn vùi những lời khẩn thiết, gian nan còn chưa kịp nói ra.
Đúng là anh hút rất nhiều thuốc. Đây là suy nghĩ duy nhất sót lại khi Bùi Y dần dần hít thở khó khăn, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Cô mơ mơ màng màng suy đoán tâm tư của anh lúc này, chợt lại bị động tác của anh quấy phá tan tành. Cái hôn không rõ là trừng phạt hay là lưu luyến này mãnh liệt kéo dài quá lâu, lâu đến nỗi không biết cửa đằng sau bị đẩy ra lúc nào. Người phía trước nửa ôm nửa đẩy cô lùi lại mấy bước, cuối cùng cô đột ngột mất trọng lượng, sa vào một khối mềm mại.
Bùi Y thở dốc rất khẽ, mở to mắt. Đập vào mắt là đèn treo sáng chói trên trần nhà phòng khách.
Người đàn ông chống cánh tay lên ghế sô pha, chăm chú nhìn cô. Đáy mắt đen nhánh có vẻ tối tăm dày đặc trắng trợn lộ ra, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Hai người im lặng nhìn nhau cách hơi thở nặng nề. Cả người Bùi Y bị bao phủ dưới khí chất áp bức của anh, căng thẳng đến ngưng thở, âm thầm cuộn tròn ngón tay.
Chốc lát, anh đè người lên một lần nữa. Lần này hôn lên cổ trắng trẻo của cô, răng cắn một miếng da thịt dịu dàng day nghiền, bàn tay hơi lạnh dò vào vạt áo ngủ của cô. Ngón tay Bùi Y vô thức moi ghế sô pha, hô hấp trở nên ngày càng hỗn loạn. Sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dày đặc. Lòng bàn tay thô ráp mơn trớn từng tấc một, lơ đãng làm nổi lên từng cơn run rẩy.
Bùi Y bị anh chọc ghẹo đến không chịu nổi, khó chịu rướn cổ. Nụ hôn của anh từ bên tai kéo xuống cằm rồi đến gáy, xương quai xanh, sau đó cắn cúc áo dưới cổ áo cô, ý đồ tiếp tục hướng xuống.
"Thẩm Yến Lẫm..."
Cô không nhịn được khẽ gọi. Âm cuối mềm mại run rẩy. Lông mi dài hắt bóng che khuất khóe mắt lấp lánh ướt át. Bất luận là thị giác hay là thính giác đều không giống như đang cự tuyệt.
Người trên thân dường như nhận được chỉ thị, động tác không còn thong dong kiềm chế. Bàn tay hơi dùng sức nâng lưng cô lên, cúi đầu hôn xuống.
***
Lúc kết thúc đã là rạng sáng, tạm thời chấm dứt với tiếng xin tha mang theo nức nở của người phụ nữ và sự kiềm chế của người đàn ông vẫn chưa thỏa mãn.
Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm trên giường. Bùi Y đi lên trước, co lại thành một cuộn nhỏ trên giường, bị Thẩm Yến Lẫm kéo cả người cả chăn vào trong ngực, kề trán quấn lấy hôn. Cho đến khi cô lầm bầm như lại sắp khóc, anh mới buông ra, vuốt lưng cô dỗ dành không động vào cô nữa, mau nghỉ ngơi đi.
Cô yên lặng nằm trong ngực anh, vừa mềm vừa ngoan. Anh vừa được thỏa mãn, đầu óc vẫn đang ở trạng thái phấn khích, không ngủ được, lại không dám quấy nhiễu cô. Chỉ có thể nương ánh trăng lọt qua màn cửa cẩn thận ngắm nhìn gương mặt trước mắt. Bàn tay thỉnh thoảng xoa eo cô. Nhìn mãi nhìn mãi, suýt nữa lại hôn lên. Cô tỉnh lại từ trong mơ màng, hình như không phải giấc mộng đẹp, nhăn cái mũi nhỏ, chen vào trong lòng anh, mặt vùi vào cổ anh, sau đó không động đậy nữa.
Thẩm Yến Lẫm khẽ giọng bật cười, cánh tay ôm chặt cô.
Ánh sáng tối tăm. Không khí yên tĩnh. Người trong lòng mềm mại dựa dẫm vào anh. Mùi hương ngọt thanh trên người thoang thoảng phả vào hơi thở của anh. Cảm giác thỏa mãn tột đỉnh đồng thời cả sinh lý và tâm lý này không thể nào miêu tả.
Mặc dù mấy tiếng trước, bản thân Thẩm Yến Lẫm cũng không nghĩ sự việc sẽ phát triển đến mức này.
Rõ ràng là lòng anh không tạp niệm, đang một mình phiền muộn. Lúc ép hỏi cô cũng chỉ muốn biết thái độ chân thật của cô đối với anh. Nhưng khi cô thật sự đứng trước mặt anh, gian nan và vội vàng giải thích với anh, nói với anh, cô cảm thấy anh rất vất vả; nói với anh, cô không muốn chia tay; nói với anh, cô rất trân trọng...
Khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn đè cô hôn mạnh bạo. Tất cả bực dọc không vui gì đó tan thành mây khói.
Không phải chỉ là yêu xa thôi sao? Cô không muốn về vậy thì anh đến là được. Công việc có thể thuyên chuyển, bạn bè có thể kết lại, gia đình anh sẽ đi thuyết phục... Mặc dù sẽ khó khăn, xử lý cũng rất phiền phức, nhưng từ giây phút cô đồng ý ở bên anh trở đi, trọng tâm cuộc sống của anh đã không ở Giang Thành từ lâu. Hai, ba ngày gặp mặt mỗi hai tháng đó mới là cuộc sống anh thật sự khát vọng.
Anh chưa bao giờ thiếu dũng khí lao về phía cô. Từ đầu đến cuối, điều anh muốn xác nhận đều là tấm lòng của cô.
Thẩm Yến Lẫm im lặng thở dài. Thật lâu sau, anh ôm chặt người trong ngực, cúi đầu thì thầm lên tiếng: "Y Y."
Cô vẫn chưa ngủ say, mơ mơ màng màng đáp lại theo bản năng: "Hửm?"
"Anh rất yêu em."
Trong góc nhìn anh không thấy, Bùi Y chậm rãi mở mắt, hồi lâu không lên tiếng.
Thẩm Yến Lẫm cũng biết mình sẽ không đợi được lời đáp lại tương đồng, tiếp tục kề sát tai cô, ảm đạm khẽ giọng như khẩn cầu, lại như mê hoặc: "Vĩnh viễn đừng rời bỏ anh."
Yên tĩnh rất lâu, cô nhẹ giọng đáp: "Được."
Cuối cùng anh cũng an tâm.
Danh Sách Chương: