• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhớ anh không?"

Bùi Y mím môi, nghiêng đầu sang một bên, im lặng từ chối trả lời.

Trong chuyện trên giường, cô cũng không biết hai người như vậy có tính là hòa hợp không. Bình thường Thẩm Yến Lẫm răm rắp nghe lời cô, nhưng trong chuyện này thì cố chấp đến kỳ lạ. Cũng không phải là anh không thèm để ý đến cảm nhận của cô, ngược lại trải nghiệm của cô và anh rõ ràng hết sức tốt đẹp. Chỉ là với thể lực của cô, muốn phối hợp lâu dài với anh quả thực lực bất tòng tâm.

Hơn nữa hình như anh cũng hoàn toàn không cần cô phối hợp. Anh trang bị kiến thức phong phú, vận dụng thực chiến thuận buồm xuôi gió, có trăm cách khác nhau đùa bỡn cô, yêu cầu đối với cô cực kỳ cơ bản cũng cực kỳ chấp nhất: Nhớ anh không? Yêu anh không? Nhớ bao nhiêu? Yêu bao nhiêu?

Thẩm Yến Lẫm rất ít khi được thật sự toại nguyện, mỗi lần Bùi Y đều im lặng trốn tránh. Lần duy nhất cô trả lời đúng trọng tâm là một lần hai người ra ngoài chơi, ở lại trong nhà dân.

Khi đó bọn họ vừa mới bên nhau không lâu, cũng đã lâu không gặp, anh không khống chế được sức lực làm cô mạnh bạo. Giữa chừng cô liên tục bảo anh dừng lại, trong mắt rơm rớm ánh lệ, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. Anh hận không thể khảm cô vào trong thân thể, ngày càng bắt nạt cô táo tợn hơn, còn có thể phân tâm ra hỏi đi hỏi lại: "Nhớ anh không?"

Người dưới thân bị anh ép cho không còn cách nào, cuối cùng khàn giọng run run đáp: "Nhớ... Nhớ anh... Rất nhớ..."

Ngày đó lúc kết thúc, Bùi Y cuộn mình trên giường thật lâu không để ý đến anh. Thẩm Yến Lẫm muộn màng nhận ra mình hơi quá đáng, ôm cô lại dỗ dành, cộng thêm sám hối cam đoan, rốt cuộc người trong ngực mới từ trong chăn quay đầu lại, nhỏ giọng xác nhận với anh: "Không tiếp tục hỏi nữa?"

Thẩm Yến Lẫm lại gần, giữ cằm cô hôn cô, chân thành gật đầu: "Ừm."

Về sau sự thật chứng minh, lời của đàn ông trên giường nghe thôi là được rồi. Anh không chỉ càng không ngừng hỏi, mà mánh khóe đối phó với sự im lặng của cô cũng ngày càng nhiều.

"Nói chuyện."

Bùi Y đang nghiêng đầu thất thần, đột nhiên bị đâm đến rên khẽ một tiếng. Khuôn mặt anh rất gần, hô hấp hòa cùng hơi thở của cô, nóng rực và dồn dập quẩn quanh, kích thích một cơn tình triều mới.

"Suy nghĩ gì thế?"

Ý thức của Bùi Y vừa mới tập trung lại sắp tan rã, mỏi mệt đưa tay ôm cổ anh, ý định lấy tiến làm lùi.

"Em đang suy nghĩ... sau này mỗi ngày gặp mặt... anh sẽ còn hỏi vấn đề này không?"

Cuối cùng nụ hôn cô chủ động dâng hiến đã gạt chuyện này sang một bên. Lúc kết thúc, cô mệt đến không còn sức mở mắt. Người đàn ông sau khi thỏa mãn vẫn còn có sức đi làm bữa khuya cho cô.

Bùi Y tắm xong che kín chăn mỏng nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ. Thẩm Yến Lẫm đi vào trèo lên giường. Sau khi thân thể thỏa mãn lại bắt đầu mưu cầu đi sâu giao lưu tâm hồn.

"Y Y." Anh ôm eo cô từ đằng sau, vừa dựa vào cọ cổ cô, vừa tách ngón tay cô dụi vào lòng bàn tay: "Chúng ta vẫn chưa nói chuyện gì."

"..." Bùi Y không muốn quan tâm đến anh. Muốn nói chuyện với cô như vậy thì nói từ lúc vừa vào nhà đi, bản thân thoải mái xong rồi lại lôi cô đi làm Platon¹.

(1) Platon là một nhà triết học phương Tây. Thuật ngữ "Tình yêu Platon" nghĩa là một loại tình cảm tinh thần giữa người với người, hướng tới khai thông tư tưởng, bài xích nhục dục.

"Anh có mấy ngày nghỉ, thứ năm tới nhận chức."

"Ừ."

"Em nghỉ phép được không, chúng ta đi chơi."

"Không được."

"Vậy cuối tuần này chúng ta ra ngoài đi."

"Không đi."

Anh gật đầu, thấu hiểu lòng người: "Chắc chắn là em quá nhớ anh, muốn ở riêng với anh, hưởng thụ thế giới hai người."

Bùi Y: "..."

Thẩm Yến Lẫm cắn tai cô, mặt người dạ thú dỗ dành: "Cục cưng, sau này thời gian chúng ta ở bên nhau còn nhiều, em không cần nóng vội nhất thời."

Bùi Y: "..."

"Hơn nữa anh cũng vì suy xét cho em." Tay anh nắm vai cô, lật cô quay lại đối diện với mình, chậm rãi vuốt tóc trên trán cô, giọng nói trầm thấp đàng hoàng nghiêm túc: "Thân thể nhỏ này của em khả năng không chịu được anh hai ngày."

Bùi Y: "..."

Lời này đối với Bùi Y mà nói đến độ người chết cũng phải xốc ván quan tài bò dậy phỉ nhổ một miếng. Cô cong gối đạp vào đùi anh một cái. Anh cười trầm, thuận tiện kéo cô vào trong ngực, cánh tay siết chặt. Thật lâu sau, anh thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy.

"Sau này mỗi ngày đều được gặp em rồi, Y Y."

Bùi Y bị người này trêu đùa một trận tỉnh táo hơn nửa, gối lên cánh tay anh, yên lặng thả lỏng.

"Anh tưởng tượng rất nhiều về cuộc sống sau này của chúng ta, em có từng nghĩ không?"

"Không có."

Thẩm Yến Lẫm không thèm để ý đến phản ứng của cô, tiếp tục lẩm bẩm nói: "Anh định cuối tuần đi xem nhà."

Bùi Y sững lại, mở mắt ra.

Ngón tay anh quấn lấy đuôi tóc cô, thì thầm linh tinh một mình: "Anh thích ngôi nhà có vườn hoa, sau này nuôi thú cưng, rủ bạn bè cái gì cũng tiện. Nếu em cảm thấy không ở nội thành đi đi về về quá phiền phức, vậy thì mua nhà trệt ở gần đây có được không?"

Bùi Y ngẩn ngơ nhìn cổ áo anh, hồi lâu mới nói khẽ: "Nhà trọ hiện tại rất thuận tiện, em cũng quen rồi, có thể ở tạm trước."

Cằm anh chậm rãi cọ trán cô: "Ừ... Tiện nhưng mà quá nhỏ. Hai người sống với nhau sẽ phát sinh ra rất nhiều thứ. Anh thấy chẳng phải hồi trước em còn thích nướng bánh sao? Phòng bếp hiện giờ quá nhỏ, không có chỗ để lò nướng của em, anh cũng còn chưa từng ăn bánh ga-tô em tự làm đâu."

Trong bóng tối, Thẩm Yến Lẫm không nhìn thấy nét mặt của người trong lòng cứng đờ: "Quên mất cách làm từ lâu rồi... Anh muốn xem nhà thì đi đi, trang trí chắc cũng phải rất lâu."

"Anh định xem nhà hoàn thiện nội thất, có thể nhanh chóng dọn vào. Em có yêu cầu đặc biệt gì về trang trí không, chuyện này nghe em."

Bùi Y ngập ngừng: "Thực ra em cũng không có."

Thẩm Yến Lẫm hôn lên đầu cô. Ngón tay thon dài chầm chậm lùa vào trong tóc hơi ẩm của anh, khuôn mặt thanh tú trong bóng tối hơi thất thần.

Lời của anh có thể khiến cô tạm thời được trấn an, nhưng hoàn toàn không đủ để lấp đầy chỗ trống to lớn cằn cỗi trong nội tâm cô.

Hôn nhân là chuyện của hai gia đình. Điều cô lo lắng không chỉ là gia đình anh.

***

Buổi sáng chủ nhật hôm đó, hai người đi chùa.

Là Thẩm Yến Lẫm đề nghị. Trước giờ Bùi Y không biết anh tin những thứ này, thấy anh thông thạo nhận hương, cúi người thành kính vái còn có phần ngạc nhiên.

Thẩm Yến Lẫm ra hiệu cô cũng châm một bó, cô cười lắc đầu. Sau khi thắp hương xong ra ngoài thường có bán đồ lưu niệm ở cổng. Thẩm Yến Lẫm xếp hàng mua hai chiếc bùa hộ mệnh. Bùi Y nhận lấy, bên trên viết là bình an.

Cô đặt trong lòng bàn tay nhéo nhéo, mãi đến khi ra cửa Phật thanh tịnh mới hỏi anh: "Anh cầu cái gì?"

Trong núi sương nặng, anh cầm tay cô nhét vào trong túi áo khoác của mình, thản nhiên nói: "Anh tới trả lễ."

Bùi Y nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ngẩn ra, hết sức bất ngờ: "Anh từng đến khi nào?"

Thẩm Yến Lẫm liếc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, như cười như không: "Em nói xem?"

Mỗi lần anh đến đều là vì gặp cô. Có thể làm anh bớt ra nửa ngày trong thời gian ở chung hiếm hoi như vậy để đến bái kiến thần minh, còn có thể là chuyện gì?

Bùi Y cong khóe miệng: "Đã sắp ba năm rồi anh mới nhớ ra trả? Muộn quá đấy."

Thẩm Yến Lẫm cầm bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, cười tủm tỉm nói hươu nói vượn: "Phật Tổ là trí giả trí tuệ lớn lao, sẽ không trách cứ sự sớm muộn của người phàm chúng ta, chỉ xem lòng thành."

Bùi Y trêu chọc: "Vậy vừa rồi anh nên dập đầu đi lên từ bậc thang thứ nhất, đấy mới gọi là thành ý."

"Những cái em nói đều là hình thức bề ngoài." Hai người đi đến một đầu cầu dây xuống núi. Thẩm Yến Lẫm đưa tay quàng vai cô theo thói quen, nửa ôm cô, dường như cô rời khỏi sự bảo vệ của anh thì sẽ khó đi nửa bước: "Anh đã dẫn em tới cho Phật Tổ xem rồi, còn chưa đủ thành tâm?"

Cầu gỗ trước mặt lung la lung lay. Dưới nụ cười lơ đãng của Bùi Y, trong đôi mắt thanh mảnh thoáng qua vẻ u ám khó hiểu. Cô không đáp lời, cúi đầu thận trọng cất bước. Lúc cẩn thận đi hết đoạn đường này, cô lắc đá sỏi trong giày ra. Rõ ràng chỉ là hành động nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi làm điều đó với khuôn mặt mềm mại trắng trẻo của cô thì rất giống như đang làm nũng vì mệt.

Thẩm Yến Lẫm liếc mắt nhìn động tác nhỏ của cô, trong lòng cũng rõ hôm nay dỗ cô đi được nửa đoạn đường núi này đã là giới hạn thể lực của cô, mỉm cười đánh giá: "Thể lực quá kém."

Anh ngồi xuống trước người cô, nghiêm mặt: "Ban đêm phải tăng cường rèn luyện."

Bùi Y đánh vào vai anh một cái, nghe lời này giữa ban ngày ban mặt không khỏi có phần nóng tai.

Mặt trời chiều ló ra từ sau rặng mây. Ánh nắng xuyên qua khẽ lá rừng già chiếu lên khuôn mặt hai người. Bùi Y nhắm mắt lại, đôi má được sưởi ấm dễ chịu. Hương vị dịu dàng an yên trong hơi thở của anh khiến cô chợt có phần trầm mê.

Sẽ tốt thôi... Xem này... Tất cả sẽ tốt thôi... Cô ngẩn ngơ nghĩ.

Cô siết chặt cánh tay, ôm lấy người trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK