Xế chiều hôm đó Bùi Y trở lại công ty, mọi thứ vẫn như bình thường. Đồng nghiệp gặp cô gật đầu thân thiện. Dì lao công nói để lại bát canh nấm tuyết cho cô. Cô gái trước sân khấu cười tủm tỉm tới bảo cô: "Chị Bùi Y, đến ký nhận! Có một bó hoa to của chị đấy!"
Trịnh Du Nhiên học truyền thông ra khái quát tình huống này là "để đạn bay một lúc¹". Từ lan truyền đến bùng nổ, mọi tin tức đều cần một thời kỳ lên men bất kể dài hay ngắn, bất kể là lời đồn hay là sự thật.
(1) Một ngôn ngữ mạng, có nghĩa là mọi việc chờ thêm một khoảng thời gian rồi mới kết luận, đồng thời mong muốn sự việc sẽ xảy ra như bản thân suy nghĩ, có một phần ý nghĩa là bày mưu tính kế.
Đang là thời gian buổi chiều buồn ngủ, khu vực làm việc mở ra bí mật không thể che giấu, hai dãy hai bên đều lập tức lên tinh thần, nháy mắt ra hiệu, ồn ào nhốn nháo: "Tiểu Liêu, hoa gì thế?"
Bùi Y vừa cởi áo khoác ngồi xuống lại đứng lên.
Tiểu Liêu cong môi cười: "Không để ý. Anh trai tặng hoa quá đẹp trai, chỉ mải nhìn người thôi."
Lần này trong văn phòng càng bùng nổ.
"Uầy uầy uầy! Chị Y, anh trai nhà chị nghỉ phép sao?"
"Mau! Đi! Mọi người xếp thành hàng theo sát tôi cùng đi chiêm ngưỡng!"
"Không phải anh trai cố ý xin nghỉ bay đến chứ! Rốt cuộc anh trai như vậy tìm ở đâu!"
Người tổ khác cũng ló đầu nhìn sang. Bùi Y cười bất đắc dĩ, làm động tác tay im lặng.
Cô và Tiểu Liêu đằng sau đi ra ngoài, gặp phải tân tổng giám đốc ôm máy tính từ văn phòng sếp Ngụy đi ra.
Nét mặt Bùi Y lãnh đạm, muốn coi như không nhìn thấy. Đối phương lại không cho cô như ý, còn cách mấy bước đã cười nhẹ dừng lại, bày ra vẻ mặt mừng rỡ như xa cách lâu ngày gặp lại, giọng điệu thân thiết không thiếu phần dí dỏm: "A Y, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi! Sao cậu lại không hề thay đổi một chút nào, muốn xinh đẹp đến bao giờ đây!"
Bùi Y bất đắc dĩ dừng bước, đối phó qua loa: "Cậu cũng vậy."
Tiểu Liêu vừa đi vừa quay lại nhìn hai người, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên: "Hai người quen biết? Vậy em đi trước, chị Bùi Y nói chuyện xong thì mau lại đây nha!"
Sở Kiều khéo hiểu lòng người cười một tiếng: "Hai người còn có việc? Vậy cậu mau đi đi, hai chúng ta cũng không vội, hôm nào ôn lại chuyện cũ cũng được. Dù sao sau này thời gian gặp mặt còn rất nhiều, đúng không A Y?"
Từ khu làm việc đến sân khấu có một đoạn hành lang dài. Bùi Y đứng ở chỗ rẽ điều chỉnh lại sắc mặt rồi mới đi ra.
Anh trai tặng hoa đã đợi hồi lâu, đang cúi đầu chỉnh một cành bạch đàn cắm không cân đối lắm. Bước chân Bùi Y vốn đã nhẹ, đặt xuống thảm dưới đất càng không có chút âm thanh. Cô đến gần đối phương, định ngó đầu nhìn kỹ động tác của anh. Chân còn chưa đứng vững, người đàn ông trước mặt như mọc mắt sau lưng, đột nhiên giơ tay giữ cằm cô chuẩn xác, ngậm cười quay người lại, cánh tay cầm bó hoa ôm lấy cô, cúi đầu lại gần: "Làm gì thế? Đánh lén à?"
Tiểu Liêu ở sân khấu đằng xa lén nghển cổ, đang thời khắc mấu chốt, người đàn ông cầm hoa thành thạo che lại động tác của mình. Cô ấy tức đến giậm chân, trái tim thiếu nữ rạo rực không yên.
Một cái hôn thoang thoảng mùi thuốc lá bất ngờ rơi trên môi, bàn tay ấm áp sạch sẽ xoa nhẹ từ quai hàm đến tai, cọ xát ngắn ngủi mà mập mờ. Bùi Y đỏ mặt, đè thấp giọng, cuống quýt đẩy anh: "Có người... Có camera!"
Người nào đó rõ ràng đã là kẻ tái phạm làm chuyện mờ ám này ở nơi công cộng, nhưng vẫn thích thú với phản ứng bối rối của cô.
Thẩm Yến Lẫm nhét hoa vào trong ngực cô, xoa đầu cô khẽ giọng trêu: "Bạn trai em quan sát rồi, góc độ này không có, sẽ không lưu lại án tích cho em, yên tâm đi."
Bùi Y không làm gì được anh, cúi đầu nhìn bó hoa màu trắng trong ngực. Mắt thẩm mỹ của anh luôn rất tốt, lại hiểu rõ sở thích của cô. Mỗi đồ vật to nhỏ anh tặng đều vừa ý cô. Hồi bọn họ mới ở bên nhau, cô sẽ còn lễ phép phản hồi vài câu. Sau này cô khen chán rồi cũng lười khách sáo với anh nữa, mỗi lần nhận được, nét mặt đều nhàn nhạt, nhìn không ra thích hay không. Thẩm Yến Lẫm cũng không để ý bởi vì mỗi lần thấy đồ cô mặc, đồ cô dùng một nửa đều là anh tặng, điều này còn khiến anh thỏa mãn hơn một trăm câu khen ngợi. Khi anh thấy cô mặc áo ngủ anh mua, quấn chăn anh mua, cầm cốc anh mua uống trà dưỡng sinh anh mua... Loại cảm giác chân thật đang nuôi bạn gái của anh cực kỳ mãnh liệt.
Nhưng bởi vì phần lớn thời gian Thẩm Yến Lẫm đều đang "nuôi ảo", cho nên mỗi lần gặp Bùi Y đều trở thành hiện trường đòi nợ cỡ lớn cả gốc lẫn lãi của anh.
Quả thực Bùi Y không chịu được anh hai ngày. Không chỉ là thân thể mà còn cả tâm lý.
Lúc trước, ngày thứ hai sau khi bọn họ xác định quan hệ, Thẩm Yến Lẫm bay về Giang Thành. Khoảng thời gian đó vướng phải vụ trọng án, lúc gặp lại đã tới Giáng Sinh. Có lẽ là vì hai người họ không giống những cặp đôi khác, không có nhiều cơ hội gặp mặt để có thể tìm hiểu và hâm nóng tuần tự từng bước, cũng có lẽ là anh đã theo đuổi cô ba năm, anh không còn kiên nhẫn tiếp tục kiềm chế bản thân chờ đợi cô dần dần đi sâu tìm hiểu anh sau đó thân thuộc anh nữa. Khi phần mãnh liệt và nhiệt huyết trong bản chất Thẩm Yến Lẫm thẳng thắn bộc lộ trước mặt Bùi Y không hề trải qua sự chuyển giao, cô từng có suy nghĩ lùi bước. Bắt đầu từ nụ hôn kịch liệt, áp bức và kéo dài trên cầu vào đêm Giáng Sinh ấy.
Cô rất kháng cự loại chuyện thân mật ở nơi công cộng này. Hôm đó cô làm thế nào cũng không đẩy được anh ra. Anh ép cô lên cầu, một tay ôm lưng cô, một tay giữ đầu cô, cúi người đè trọng lượng của mình xuống, lực giữa răng môi hoàn toàn khác với sự cẩn thận dịu dàng lần trước, mãnh liệt đến dường như muốn chôn vùi cả người cô.
Bùi Y bị ép ngẩng đầu hứng chịu sức lực của anh, hàng rào sau lưng cứng ngắc lạnh lẽo. Sau lưng chơi vơi mất trọng lực khiến cô cực kỳ không có cảm giác an toàn. Mặc dù không biết bao nhiêu lâu cho đến khi rốt cuộc anh dừng lại, cô thở gấp quay đầu nhìn thấy cánh tay anh vững chắc vắt ngang trên lan can sau lưng cô.
Trên đường về, sắc mặt Bùi Y không tốt, hồi lâu không nói gì. Cô nhất thời không thể chấp nhận được một người đàn ông vốn lịch thiệp hòa nhã, mọi chuyện đều sẽ tôn trọng trưng cầu ý kiến cô đột nhiên thay đổi như vậy. Điều này khiến cô có cảm giác khó chịu như khi một con thú hoang nằm im hồi lâu và cuối cùng bộc lộ bản tính sau khi tóm được con mồi.
Mà người trên ghế lái chuyên tâm lái xe, biết rõ cô không vui nhưng không vạch trần, cũng không hối hận. Anh vốn là người như vậy, từ lâu anh đã muốn cho cô biết anh là người như vậy.
Nếu như cuộc sống của mỗi người thể hiện được bằng hình thức biểu đồ, vậy của Thẩm Yến Lẫm chắc chắn là phiên bản đặc sắc. Quy hoạch nhân sinh của anh rõ ràng và trật tự, tạo thành từ rất nhiều mục tiêu to nhỏ mang tính giai đoạn. Bùi Y là một mục tiêu mới vào năm hai mươi lăm tuổi của anh, là một cột mốc màu đỏ quan trọng và khó khăn. Vì thế anh không ngừng kiên trì bỏ ra ba năm, cuối cùng đạt được mục tiêu. Bây giờ anh muốn tiếp tục thăng cấp mục tiêu này, đó chính là ổn định và củng cố mối quan hệ. Lúc cần thiết có thể áp dụng biện pháp pháp lý để tiến hành kéo dài sự bảo hộ.
Cho nên đầu tiên, đứng trước mục tiêu này, ưu tiên chấp hành hàng đầu là bọn họ phải hiểu nhau và chấp nhận bản chất của đối phương.
Mục tiêu trước anh mất ba năm, thực sự quá chậm. Anh đã hết kiên nhẫn, quan trọng hơn là anh cực kỳ khao khát xé bỏ ranh giới dừng lại ở quan hệ theo đuổi và mập mờ với cô.
Nếu như một người quyết tâm vô điều kiện trả giá rất lâu dưới tình huống không biết kết quả, vậy thì đến lúc thu hoạch, tất nhiên anh sẽ đòi lại hồi báo lớn để lấp đầy chỗ trống trong lòng giai đoạn trước. Đây không phải đúng hay sai, nên hay không nên, hợp lý hay không hợp lý, mà là bản tính chung của con người.
Nguyện vọng của Thẩm Yến Lẫm không phải là một nụ hôn hay là một cuộc hoan ái, mà là anh muốn Bùi Y nhanh chóng chấp nhận anh, anh muốn cô đáp lại tình cảm của anh.
Bùi Y buồn bực không nói gì đi thẳng lên tầng. Về đến nhà, cô lấy chăn của anh ném lên sô pha. Lúc quay người định đi bị anh chặn lại, kéo cô ngã ngồi vào lòng anh.
"Lần thứ hai gặp mặt đã muốn chiến tranh lạnh?" Anh ôm chặt cô, hôn sau tai cô, giọng nói ngậm cười, không nhìn thấy sắc mặt cô ngày càng xấu hơn.
Cô cảm thấy đây là chuyện rất nghiêm trọng, anh lại chỉ coi là cô thẹn thùng không vui mới giở tính trẻ con. Cô bực đến không biết làm sao mở miệng nói rõ ràng với anh.
Trái lại người phía sau ung dung nói thẳng vào chủ đề chính: "Có phải rất hoài niệm Thẩm Yến Lẫm lúc theo đuổi em không?
Bùi Y im lặng chốc lát, thành thật trả lời: "Phải."
"Bởi vì anh ta rất lễ độ, rất chừng mực, rất lịch thiệp, nắm tay em phải được sự cho phép của em, bất cẩn đụng vào chân em cũng phải giải thích với em... Tóm lại anh ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không màng sự kháng cự của em, dồn em trên cầu hôn dữ dội, đúng không?"
Bùi Y nhíu mày, không biết anh có ý gì.
"Xem ra lúc trước anh để lại cho em ấn tượng khá tốt."
Thẩm Yến Lẫm ôm chặt eo cô. Sau này Bùi Y nghĩ lại mới thấy lúc này rõ ràng là anh có chiến lược ngăn cô nổi giận từ trước. Anh hôn phần gáy trắng nõn của cô, tiếp tục khe khẽ nói: "Nhưng đừng hoài niệm nữa, không quay về được."
Bùi Y:???
Cô cảm thấy anh đang chơi cô.
Quả nhiên người trong lòng vùng khỏi cánh tay anh muốn đứng lên, may mà anh đã chuẩn bị trước, không chút hoang mang siết chặt cánh tay hơn, mỉm cười nhìn cô nổi nóng lại không làm được gì.
Cuối cùng cô lăn lộn mệt rồi, từ bỏ giãy giụa. Thẩm Yến Lẫm chăm chú nhìn bên mặt mềm mại im lặng tức tối kia ở khoảng cách gần, trong lòng cũng mềm nhũn.
Anh hôn lên gò má cô, cô vùng vằng quay mặt đi, im lặng đối kháng. Thẩm Yến Lẫm bật cười, gọi cô: "Y Y."
Cô không trả lời. Anh hôn cổ cô hết lần này đến lần khác, xưng hô cũng đổi hết cái này đến cái khác, dường như đang rất kiên nhẫn thử nghiệm và sàng lọc từng cái một.
"Em bé."
"Vợ."
"Em yêu."
"Bé ngoan."
"Bà xã."
"Cục cưng."
Bùi Y nghe mà phiền lòng, mím môi không nói lời nào. Cô không phải cô bé, cô biết chiến tranh lạnh không có ý nghĩa. Khi vấn đề xuất hiện giữa những cặp tình nhân, có thể hóa giải được thì hóa giải, không hóa giải được thì là nên kết thúc. Sau một lúc lâu, cô bình tĩnh lại, nói: "Anh có ý gì?"
Người phía sau thản nhiên nói: "Anh cảm thấy mọi thứ tối nay đều rất tốt, tại sao em không vui?"
Đột nhiên lại không cùng một tần sóng. Bùi Y hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh: "Em cảm thấy không tốt. Em cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, dáng vẻ lịch sự lễ độ trước đó đều là ngụy trang."
Thẩm Yến Lẫm cười nhẹ, thở dài một tiếng: "Ài, Y Y... Chúng ta quen biết hơn ba năm, sự hiểu biết của em về anh không phải chỉ dừng lại ở bề ngoài đó thôi chứ?"
Vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Y đờ ra giây lát, hồi lâu không trả lời.
Lần này không phải cô không muốn đáp lại. Cô cũng chợt sa vào trong câu hỏi của anh. Những cố chấp và mãnh liệt trong bản tính của anh là hôm nay mới lộ ra một góc của núi băng sao?
Đáp án hiển nhiên không phải.
Trong thời gian ba năm này thực ra có rất nhiều manh mối lộ ra. Ví dụ như lúc trước anh không màng sự từ chối của cô, kiên trì ba năm đi qua đi lại hai nơi; ví dụ như anh rất ít khi hỏi ý kiến của cô, tự ý sắp xếp tỉ mỉ mỗi một lần hẹn hò của bọn họ; ví dụ như trước giờ anh không quan tâm cô khước từ, tự ý mua thêm cho cô rất nhiều đồ sinh hoạt mà cô chưa từng nghĩ tới.
Những chuyện anh làm có thể nói là kiên định, cũng có thể gọi là cố chấp. Đứng ở lập trường của cô, có thể khen anh là quan tâm, cũng có thể trách anh là ngang ngược.
Vậy rốt cuộc cô ở lập trường nào đây?
Bùi Y chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, điều này khiến cô đột nhiên cảm thấy mơ hồ.
Thẩm Yến Lẫm xoay người trên đùi anh lại, nhìn sườn mặt cô, nghiêm túc nói: "Trước đó anh và em là người theo đuổi và người được theo đuổi, anh cố gắng muốn biểu hiện ra mặt tốt của anh. Bây giờ chúng ta là người yêu, anh muốn biểu hiện ra tất cả của anh."
"Anh đúng là một người rất ngang ngược, anh thích cảm giác khống chế. Nhưng anh muốn khống chế mối quan hệ này, không phải em."
Bùi Y ngước mắt nhìn anh.
Anh tiếp tục bình thản nói: "Anh hi vọng dưới sự khống chế của anh, quan hệ của chúng ta sẽ sâu sắc, vững chắc, vui vẻ hơn. Anh và em đều có thể thả lỏng hưởng thụ mối quan hệ này, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào."
Bùi Y im lặng. Cô không thể hiểu được tiêu chuẩn định nghĩa của anh, một lát sau, hỏi ngược lại: "Hành vi của anh tối hôm nay chẳng lẽ không phải đang khống chế em?"
Thẩm Yến Lẫm không hề ngập ngừng, vẻ mặt tỉnh bơ: "Nếu như em định nghĩa như thế, vậy thì sau này sẽ còn có rất nhiều."
Bùi Y nghe vậy nhíu mày. Anh lại tiếp tục ung dung bồi thêm một câu tìm đường chết: "Hơn nữa anh cũng không có ý định thay đổi."
"..."
Bùi Y không còn cách nào thấu hiểu anh, im lặng bẻ tay anh ra. Lần này trái lại anh buông lỏng, nhưng không đợi cô rời khỏi chân anh, anh lại nhanh chóng giữ eo cô, lấn người đè cô lên ghế sô pha.
Bùi Y giận thật sự, lần đầu tiên không nhịn được to tiếng trước mặt anh: "Thẩm Yến Lẫm! Anh có thôi đi không! Em không muốn..."
Thẩm Yến Lẫm khóa chặt bàn tay vùng vẫy cào loạn của cô, hôn lên một lần nữa.
Ở một mức độ nào đó, sự tức giận của cô tác thành cho anh. Anh không hề tốn sức len vào trong môi cô, ép cô đáp lại mình. Môi của cô có một vị ngọt nhẹ anh không miêu tả được, rất nhạt, giống trái cây, lại giống như hương hoa, rất giống mùi trên người cô. Đó là dấu ấn nhận thức của anh đối với cô từ khi quen biết cô đến nay, cũng là dấu ấn cảm giác trong hệ thần kinh của anh tương đương với thích.
Anh tham lam hôn sâu hơn. Anh thật sự thích cô điên cuồng, thích mọi thứ cả trong lẫn ngoài của cô, thích đến muốn đánh dấu sở hữu cô từ trong ra ngoài, thích đến muốn dâng lên cả hai bàn tay mình.
Anh rất muốn nụ hôn này mãi mãi đừng dừng lại. Mùi hương của cô ngập tràn giữa hơi thở anh, khiến người ta không thể ngừng lưu luyến như kẻ nghiện. Mãi đến khi trong hô hấp của cô âm ỉ kèm theo tiếng khóc, tóc dài xõa tung, môi lấp lánh ửng hồng, đôi mắt đen nhánh dập dềnh ánh nước, khiến người ta đau lòng thương yêu, cũng khiến người ta muốn làm nặng thêm.
Cuối cùng, anh ôm cô ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa lưng cô, kiềm chế cơn khô nóng sôi sục trong cơ thể, lúc nói chuyện giọng đầy dịu dàng, mặc dù lời nói ra chẳng hề dịu dàng:
"Y Y, anh thích em, anh muốn cơ thể thân mật với em. Dưới tiền đề không vi phạm pháp luật và đạo đức, anh rất muốn ép buộc em."
Bùi Y dựa vào vai anh, nhắm đôi mắt rã rời. Cô đã hoàn toàn từ bỏ giao lưu với anh. Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh làm rõ cảm xúc của mình trước, rồi quyết định có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không.
"Anh thích nhìn dáng vẻ em không phản kháng được anh, thích dáng vẻ em bị anh bắt nạt đến muốn khóc không được, thích nhìn em bị anh ép buộc tiếp nhận mọi thứ anh đưa cho em..." Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế sô pha, giọng nói trầm thấp hoảng hốt, cánh tay chầm chậm siết chặt: "Đây là do cá tính của anh, còn có một phần nguyên nhân là như vậy sẽ khiến anh cảm thấy anh đang chế ngự em, sẽ khiến anh cảm thấy trong mối quan hệ của chúng ta, anh cũng có một chút quyền chủ động."
Bùi Y không hiểu được logic thần kỳ của anh, lại bực bội giãy giụa nhưng bị anh giữ đầu, ôm chặt như gọng kìm.
"Anh cũng chỉ có thể chế ngự em như vậy. Về mặt tình cảm giữa chúng ta, là em đang chế ngự anh."
Cằm anh chống ở đỉnh đầu cô, cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói trầm ấm mang theo mấy phần cô đơn và hèn mọn khó mà phát hiện.
"Y Y, anh rất thích em. Nhưng mà em không thích anh."
Danh Sách Chương: