Hắn lúc này linh hồn còn đang đâu đó ở chốn thiên đàn. “ Bốp”. Phượng Tiên Mây cầm đầu kiếm gõ vào đầu Tiểu Minh một cái thật mạnh bằng cán kiếm. Tiểu Minh hắn lúc này, cũng chả cảm thấy gì vì hắn đang ở trên chốn thiên đàn hay hắn thật sự không cảm thấy gì?. “ Bốp, Bốp “ những tiếng ấy cứ nhanh chóng phát ra từ cán kiếm. Phượng Tiên Mây nàng ta liên tục gõ vào đầu Tiểu Minh bằng cán kiếm. Nàng ta một hồi thấy không tác dụng liền tức giận, không khí bỗng nhiên nóng lên, nàng ta quăng thanh kiếm một bên.” Tượng Đạp Trụ” nàng ta hét lên bỗng nhiên cơ chân nổi lên quanh chân phải của nàng ta có một vật trắng như nhà với đang bay xung quanh, nàng ta lấy chân trái trụ thật mạnh khiến mặt đất ngay tại chân trái lúng xuống. “ hey “ nàng ta đạp chân trái rồi bay lên cao 3 m rồi dùng chân phải đạp thật mạnh vào đỉnh đầu của Tiểu Minh.
Các đại tỷ và Phượng Vĩ Linh đều hồn phi phách tán, che mặt lại tim đập thình thịch người đều chảy mồ hôi rất nhiều, mỗi người ai nấy đều nuốt một ngụm nước miếng. Sau vài phút, mọi người từ từ đưa bàn tay của mình dần dần đưa ra khỏi tầm mắt. Lúc này, phong cảnh nơi đây toàn bụi bậm, ngay tại giường nằm của Tiểu Minh thì tan tành, gối, nệm, mềm đều rách nát các đồ xung quanh thì đều tan tành, dể lại nơi đây là một cái hố.
Các vị đại tỷ đều vui vẻ cười nói: “ Ha ha, tên đó đã chết chúng ta không cần bảo vệ nữa. Đi nào! Đi thôi các tỷ muội cùng quẩy nào! Tối nay mướn các anh zai ngon lành quẩy thôi ha ha. “.
Phượng Vĩ Linh đen mặt lại nói:” Các ngươi sao mà độc ác quá vậy!”
Danh Sách Chương: