Tác: Trương Minh Hiếu
Tuổi: 14 tuổi rưỡi
Ngày hôm sau, Tiểu Minh quyết tâm đi kiếm hồn hoàn, bởi vì hắn không muốn để việc này lâu sinh ra nguy cơ. Hắn cùng Tiểu Bạch và Manh Manh tới khu rừng hồn thú sau khi thảo luận và bàn luận xong vấn đề.
Hắn nói với hai nàng rằng: các ngươi có muốn về thăm nhà sẵn tiện săn bắt vài hồn thú không?.
Các nàng trả lời:” về nhà ta rất muốn, săn bắt hồn thú ta càng muốn nữa a, nghĩ tới đó thôi mà chúng ta cảm thấy rất vui sướng!”.
Tiểu Minh nói:” vậy chúng ta cùng đi!”.
Hắn không rũ Vũ Mi, Nguyệt Nga và Nam Phong bởi vì hắn lo cho an nguy của ba người bọn họ với lại nhiều người đi cùng sẽ rất bất lợi cho hắn. Còn hai nàng Manh Manh và Tiểu Bạch khỏi nói hắn chỉ phán một câu:” quá là cực kỳ bá đạo. Đem hai nàng đi là để hai nàng vui chơi, thăm lại nhà. Còn Ly Ly? Vì hắn muốn nàng rèn luyện tính người đàn dần bỏ đi một ít tính thú bởi vì sau nay nàng sẽ làm thê tử của hắn.
Tiểu Minh lấy cánh cổng dịch chuyển ra, cầm tay các nàng tiến vào phía cửa, cũng như mọi lần, hắn dịch chuyển đến lối vào khu rừng tinh đấu sâm la.
Hắn nhìn các nàng nói:” sao nào các ngươi về thăm nhà có vui không, có thấy hạnh phúc hay cảm động gì không”.
Tiểu Bạch nói:” ta cảm thấy rất sảng khoái một chút cảm giác nhớ nhà, mặc dù trong khu rừng này ta tàn sát rất nhiều hồn thú!”.
Manh Manh nói:” Oa nơi đây thật là đẹp và dày đặt mùi thức ăn nha”.
Tiểu Minh nghe nàng nói như nàng mới đến đây lần đầu liền hỏi:” ngươi mơi đến đây lần đầu sao? Nơi này không phải là nhà của ngươi sao?”.
Manh manh ngật đầu nói:” vâng, đây là nơi lần đầu ta đặt chân và nơi đây không phải là nhà của ta!”.
Tiểu Minh bất ngờ nói:” vậy muooj đến từ đâu?”.
Tiểu Bạch nói:” muội đến từ một nơi toàn là màu xanh, nơi muội ở hầu như không có con người, xung quanh nơi muội ở có các người tai dài nhọn có cánh, có những con thú còn mạnh hơn ở đây nhiều cũng có, có một làm một con người đeo rất nhiều pháp khí muội đoán là thần khí tự xưng là: ta là Đại Nhất Nhân còn nói với cha ta rằng ta là người mạnh nhất ở thế giới loài người này ngươi hãy mau chịu quy phục làm tọa kỵ cho ta, cha muội như không quan tâm lấy chân trước quào nhẹ hìu à tên đó như thân thể như không còn. Muội nghĩ:” chắc là tên nhân tộc đó ba hoa”. Sau khi giết được tên nhân tộc đó cha muội lấy rất nhiều rất nhiều vũ khi nha! Cha cho muội vài món đồ chơi, muội cầm mấy món đồ chơi đó săn mấy con thú kết quả là trong 1 tháng muội chỉ nằm một chỗ mà ăn thôi, giá như muội có thể trở về nhà cùng huynh. Còn nữa sinh vật mạnh nhất ở trong khu rừng đó là cha muội đó nha!”
Tiểu Minh hỏi:” muội có biết nơi đó là nơi nào”.
Manh Manh cố gắng suy nghĩ, khoảng chừng 10 phút sau nàng như nhớ ra nhưng có vẻ không chắc chắn nói: “ ta hình như nghe cha ta nói nơi đó là Bát Hoang Ngục Thú”.
Tiểu Minh nói:” vậy à, thế sao muội lại đến được thế giới này”.
Manh Manh xấu hổ nó:” ta ta một lần nghịch ngốc, chỉ là ta thấy cha ta và các đồng bọn cứ thay nhau đập quá cái gì đó mà ta không thấy ta tò mò lại hỏi:” các người làm gì đó?”.
Bọn họ nói:”chúng ta đang phá kết giới, ngươi còn nhỏ chưa đủ mạnh nên đứng coi thôi tuyệt đối không lại gần”.
Ta tức giận vì bọn họ bảo ta yếu trong khi đó cha ta là sinh vật mạnh nhất trong khu rừng này ta liền xông tới. Ta đột nhiên không ngừng lại như họ mà lại xông thẳng ra ngoài, ta đi vào nhưng không được, ta cứ đập và đập không được, ta không thấy bọn họ đâu nữa. Đột nhiên một mũi tên đâm vào tim ta, ta chảy máu và nhất xỉu. Khi ta tỉnh dậy ta liền thành chủng tộc lang thần ta thật không hiểu nổi tại sao nữa?”.
Tiểu Minh bất ngờ nói:” ngươi cũng là xuyên không sao?”.
Manh Manh ngốc nghếch hỏi:” xuyên không là gì?”.
Tiểu Minh nói:” xuyên không là xuyên qua thế giới khác hay chỉ xuyên linh hồn hay trí nhớ, muội vì một lý do nào đó mà tới một thế giới khác thế giới của muội. Xuyên không có tỉ lệ là một phần một trăm ngàn còn tỉ lệ quay về có thể nói là âm vô cùng, bởi vì muội không thể phá quy luật của tự nhiên, thời không, thời gian mà muội phải tuân theo nó, nó muốn cho muội quay về thì muội liền quay về, nó không muốn tức là muội không được quay về, nếu muội cứ cố ý phá vỡ thời không mà quay về muội sẽ phải trả giá một cái giá vô cùng là đắc đánh đổi tức cả gì muội đang có.!”
Manh Manh ngồi xuống mặt buồn khóc:” hu hu vậy là muội không thể nào quay về được hu hu”.
Tiểu Minh an ủi nói:” muội đừng khóc, mặc dù bây giờ ta chưa có cách để quay về thế giới của ta nhưng một ngày nào đó ta sẽ có cách đưa muội về và ta nữa nên muội đừng khóc nữa”.
Manh Manh mắt đọng lại nước mắt miệng tươi cười lúc này trong rất manh manh và xinh nói:” thật chứ ca”.
Tiểu Minh đắng nói:” cái này cái này ta cũng không chắc là tìm ra được nhưng ta chắc chắn ta sẽ luôn tìm kiếm đường về vì vậy muội cùng ca tìm kiếm đường về nhé”.
Manh Manh nói:” vâng”.
Tiểu Bạch giận manh manh nói:” muội muội và tướng công thật là xấu, mặc kệ sự hiện diện của ta nha”.
Tiểu Minh cười nói:” ta xin lỗi”.
Tiểu Bạch nói:” có cần muội và Tiểu Bạch trợ giúp không?”.
Tiểu Minh nói:” không cần! Ta phải vận động gân cốt, dạo này ta thấy ta lười biến lăm rồi!.
Tiểu Bạch và Manh Manh nói:” vậy thì đi thôi!”.
Tiến vào trong, Tiểu Minh thấy tất cả hồn thú khu ngoài quỳ lạy như khóc lóc. Tiếng gầm gú từng con hồn thú như đau đớn. Tiểu Minh bất ngờ và có chút ấy nấy hỏi Tiểu Bạch:” Các hồn thú ở đây đang làm gì vậy?”.
Tiểu Bạch nói:” các hồn thú ở đây nói là xin tha mạng cho chính tôi, người muốn gì chúng tôi đều cho, hôm trước người tàn sát hồn thú trong vòng một tháng chúng ta không còn nhiều nữa hãy tha mạng cho chúng tôi hu hu”.
Tiểu Minh thấy mình có lỗi liền xin Tiểu Bạch nói với các hồn thú rằng: ta xin lỗi các ngươi, hôm nay ta chỉ đến bắt hồn thú nào tà ác dám uy hiến các ngươi mà thôi”.
Các hồn thú như tìm được lối thoát liền gầm gú như đang vui mình từng con từng con lấy tay, đuôi của mình nắm tay Tiểu Minh kéo cùng một hướng. Tiểu Minh hỏi Tiểu Bạch: “ các hồn thú đang làm gì thế”.
Tiểu Bạch nói:” bọn họ nói có một con hồn thú 50 vạn năm rất là ác đang nằm sâu trong cái hang động kia hắn thường dùng cái gì đó bắt hết tất cả con đầu đàn của chúng hồn thú để lấy thân thể của hồn thú đó làm khôi lỗi cho hắn điều khiển.
Tiểu Minh liền đi theo sự chỉ dẫn của muôn hồn thú tới hang động đó. Nhìn bề ngoài hang động cao 4 m, tiến trước cửa hang động nhìn vào rất là sâu không thấy nghõ cụt”. Hang động chỉ dành cho 10 người bước vào”.
Tiểu Minh cùng Manh Manh và Tiểu Bạch tiến sâu vào hang động. Đi mãi đi mãi khoảng chừng ba mươi phút thì đột nhiên có hai con hồn thú khuyển lan lao lên hướng Tiểu Minh tấn công, hai con mắt của hai hồn thú này màu đỏ như điên cuồng.
“ răng rắc” x2Tiếng răng của hai con hồn thú này bị gãy.
“ răng rắc” x8
Tiếng của móng vuốt bốn chân bị gãy của hai hồn thú.
Hai hồn thú này không sợ liền dùng hai cái chân trước quất mạnh và Tiểu Minh.
“ Răng Rắc” x8 tiếng xương chân bị gãy
Bây giờ hai con hồn thú này vẫn không biết sợ chúng nó lếch như con sâu tiếng tới Tiểu Minh. Tiểu Minh thở dài nói:” các nàng muốn ăn hai con hồn thú này không?”.
Manh Manh và Tiểu Bạch nói:” thịt của hai con hồn thú này không ngon vẫn là nên chọn con khác”.
Tiểu Minh nói:” chắc là ta lấy bùa thanh tẩy từ hệ thống quá, à phải rồi ta còn có 0 tích phân lấy bằng niềm tim à?. Vẫn là nên đánh ngất bọn chúng”.
Tiểu Minh và các nàng tiến vào sâu hơn với tốc độ nhanh chóng, cứ gặp hồn thú nào liền 3 giây đánh ngất. Tiến tới sâu trong ngõ cụt, Tiểu Minh thấy ở đây có bốn con hồn thú mười vạn năm và một con hồn thú hai mươi năm đứng tránh giữa 3 con hồn thú 10 vạn năm. Bỗng từ đâu một giọng nói xuất hiện:” nhân tộc ngươi vẫn nên là làm khôi lõi cho ta đi”.
Tiểu Minh hỏi:” ngươi là ai”.
Bỗng nhiên một con bướm nhiều màu sắc xuất bay ra từ hồn thú hai mươi vạn năm nói:” ta được mọi người gọi với cái tên là:” Linh Tâm Não”.
Tiểu Minh nói:” ngươi mau đầu hàng làm hồn hoàn của ta đi”.
Linh Tâm Não nói:” ngươi mơ à”. Nói xong ba tên hồn thú mười vạn năm xong lên lao tới cắn vào Tiểu Minh, vết cắn của ba con hồn thú cắm vào lớp ngoài da của Tiểu Minh.
Linh Tâm Não giọng nói bất ngờ:” hoá ra ngươi mạnh về thể lực nhưng không sao, ta có cách”.
“ Khống Linh Não”.
Tiểu Minh mặc kệ cứ đập ba con hồn thú 10 bạn năm, lúc này ba con hồn thú mười vạn năm đang nằm ở dưới đất như là sắp chết.
Linh Tâm Não nói:” không thể nào, ngươi lại kháng được, đến cả Miêu Thần còn bị ta kiểm soát được”.
Tiểu Minh nói:” ngươi đang thi triển chiêu thức gì lên người ta vậy?”.
Linh Tâm Não nói:” ngươi không cảm nhận gì hết luôn à?.
Tiểu Minh nói:” không”.
Linh Tâm Não nói:” vậy thì “ Linh Tâm Não”.
Tiểu Minh nói:” ta đã bảo rồi không có tắc dụng đâu”.
Linh Tâm Não:” ha ha, ta đã bảo nhắm vào ngươi đâu ha ha”.
Tiểu Minh lo sợ quay mặt nói:” lẽ nào nhắm vào các nàng, không!”.
Danh Sách Chương: