Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, mọi người đang đứng thành một hàng ngang trong rất là ngay ngắn nghiêm túc. Đàm Hoa Liên nói: “ Các ngươi bây giờ hãy xuất hồn hoàn ra đi để ta có thể sắp xếp đội hình và giúp các ngươi mạnh lên.”

Từng người từng người một lần lượt xuất võ hồn ra, Tiểu Minh triệu hồi võ hồn Thánh Long Thể trên tay hắn lúc này được bao bọc bởi vẫy rồng, phần trên tay xuất hiện một cái đầu hình rồng hai bộ râu hướng về phía sau trong rất là ngầu và đáng sợ. Đàm Liên Hoa bất ngờ nói: “ Đây, đây là võ hồn thuộc loại nào? Sao ta chưa từng nhìn thấy và nghe thấy và biết được trong những năm sống của ta?. Hắn có song sinh võ hồn à, lần trước cũng là võ hồn thuộc chủng tộc rồng lần này vẫn vậy chẳng lẽ ngươi có liên quan đến tộc rồng?”.”.

Tiểu Minh nói: “ Cái này ta cũng không biết, người có thể đợi một chút không, một chút nữa ta liền sẽ đưa ra đáp án. Còn về việc ta có song sinh võ hồn thì người sai rồi! Ta chỉ có một võ hồn mà thôi!”.

Đàm Liên Hoa suy nghĩ trong đấu: “ Hắn không biết thì làm sao đưa ra đáp án được?. Nhưng biết đâu hắn sẽ có thể, hắn quả là một người thần bí khó lường và nhiều bí mật chưa được sáng toả. Thôi đành vậy phải chờ hắn thôi!”. Nghĩ xong nàng ta nhìn Tiểu Minh nói: “ Được, ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ ta sẽ chờ. Dù sao ta cũng muốn biết võ hồn này thuộc loại nào? Lúc thì dung hợp vào cơ thể ngươi lúc thì làm vũ khí haiz thật sự là ta không biết võ hồn của ngươi thuộc loại nào nữa. À mà khoan đã ta vừa mới nói cái gì có liên quan đến học hồn của ngươi ấy. À đúng rồi đoạn này chính là đoạn này, lúc thì võ hồn dung hợp vào cơ thể lúc thì làm vũ khí ta chắc chắn võ hồn này của ngươi thuộc võ loại tự do hay bán thú khí.”.

Tiểu Minh nói: “ Đã có đáp án vậy ta không cần suy nghĩ nữa!. Võ hồn thuộc loại tự do có gì khác biệt với các võ hồn thuộc các loại khác?”.

Đàm Liên Hoa nói: “ Võ hồn của ngươi có thể biến đổi thành loại nào cũng được và võ hồn tự do thì ngươi là người duy nhất có được!”.

Cả sau người còn lại đều mắt sáng ồ lên nói: “ Cái gì, chỉ duy nhất một mình Tiểu Minh có vậy thì đội ta có một người độc nhất với nhị rồi thật là hãnh diện quá đi. Ước gì ta cũng có võ hồn giống như Tiểu Minh”.

Đàm Liên Hoa nói: “ ngươi quá mạnh rồi vì vậy ngươi hãy làm cách mà thường ngày ngươi tu luyện để thăng cấp nhanh, ngươi về sức mạnh vượt trội nhưng về cấp độ thì lại yếu so với cách lớp trên ta. Ngươi mau nhanh chóng tu luyện đi!.”

Tiểu Minh nói: “ Ta có cách tu luyện hơi bị đặc biệt nha! Tới lúc ta sử dụng cách đó mong mọi người và cô đừng gọi ta hay dụng đến ta!”.

Đàm Liên Hoa nói: “ Ngươi làm gì cũng được miễn làm sao lên 1 cấp trong một tuần này!. Tất nhiên ngươi cũng không được làm những chuyện ảnh hưởng đến lớp!”,

Tiểu Minh nói: “ Vâng! Học trò đã hiểu!”. Nói xong hắn lặng lẽ tiến chỗ cái bàn, gôm vài lá trong lúc hắn đi tới cái bàn xếp lại thành một cái gối. Hắn đặt gối lá xuống bàn xong hắn lại leo lên bàn tựa dâuf vào chiếc gối lá và nhắm mắt lại.”

Mọi người trừ Manh Manh nhìn thấy như vậy đều xì xào bàn tán. Cũng phải thôi nhìn thấy cảnh này đối với một người nhiều thành tích, mạnh mẽ, nổi tiếng thì ai cũng phải xì xào bàn tán tầm thôi!”.

Đàm Liên Hoa nói to: “ Các ngươi im lặng, tới đây được rồi mau quay lại chủ đề. Tới lượt ngươi phóng thích võ hồn ra đó Quyền Ngọc Minh.”.

Quyền Ngọc Minh phóng thích võ hồn ra, như cũ sau lưng hắn là đôi cánh màu trắng đang rộng ra, đôi chân hắn trong như chân đại bàng.

Đàm Liên Hoa nói: “ ngươi sẽ bay trên không một tiếng kể từ bây giờ xong liền ta cho ngươi nghỉ, ngày mai làm tiếp. Mục đích của việc tập luyện này đó là giúp ngươi linh hoạt hơn trong việc bay và áp sát đô đối thủ. Ngươi đã hiểu?”.

Quyền Ngọc Minh nói: “ vâng học trò đã hiểu “.

Đàm Liên Hoa nói: “ Đã hiểu thì liền thực hiện “.

Nói xong, hắn bắt đầu vỗ vỗ cánh bay lên trời.

Kế tiếp là Trư Bao Bao, hắn phóng thích võ hồn của mình ra. Lúc này trên tay hắn đang cầm hai cái bánh bao màu trắng và xanh. Hắn lúc này đang ở mức hồn sĩ cấp 9.

Đàm Liên Hoa nhìn hắn nói: “ Ngươi mập thế này trong đấu đội địch tấn công ngươi! Ngươi làm cách nào để né tránh?”.

Trư Bao Bao suy nghĩ khoảng hai ba phút sau từ từ lắp bắp nói: “ Ta... Ta... Sẽ...”. Chưa nói hết câu Đàm Liên Hoa nói: “. Ngươi sẽ đứng đó chờ bị loại chưa gì!”.

Trường Bao Bao không đam ngước mặt lên nói: “ Vâng “.

Đàm Liên Hoa nói: “ Ngươi có muốn khắc phục cái khuyết điểm này của ngươi không?”.

Trư Bao bao như có hy vọng nói: “ Vâng, học trò rất rất là muốn khắc phục khuyết điểm này của học trò để không làm gánh nặng cho đồng đội.”

Đàm Liên Hoa nói: “ Ngươi nghĩ như vậy liền tốt, bây giờ ngươi liền chạy 10 vòng quanh sân này!”.

Trư Bao Bao như thất vọng nhưng một lúc sau hắn nghĩ tới cái gì đó làm động lực cho hắn liền phấn khởi, quyết tâm chạy.

Người tiếp theo đó là Kình Bạch Liên, nàng đứng trong tư thế sợ hãi nhút nhát từ từ chậm rãi xuất võ hồn của mình ra. Võ hồn của nàng là một cây kiếm màu đỏ, nhìn các phần trên cây kiếm rất bóng loáng và nhọn, sắt, thỉnh thoảng ta có thể cảm nhận được mùi sát khí nồng nặc ghe rợn phát ra từ thanh kiếm kia!.

Đàm Liên Hoa nói: “ Ngươi vì sao mà khi không đeo mắt kiến lại nhút nhát, hiền lành mà khi cởi mắc kiến ra lại hung tợn độc ác. Trong hình dạng đó ngươi vẫn còn giữ được lý trí không?”.

Kình Bạch Liên giọng rung rung nói: “ Ta Ta vẫn còn tỉnh táo và đủ nhận biết được khi trong hình dạng kia nhưng ta không thể kiểm soát cơn thèm máy của ta!”.

Đàm Liên Hoa nói: “ Tại sao ngươi lại bị như thế “.

Kình Bạch Liên đột nhiên thở dốc khuôn mặt sợ hãi, thứ nước vàng chảy ra từ phía hạ thể nàng, nàng bỗng nhiên khóc lên.

Đàm Liên Hoa thấy vậy liền cảm thấy mình có lỗi liền không hỏi nữa. Đàm Liên Hoa để nàng ở đó để an tĩnh tinh thần lại. Mười lăm phút sau, nàng ta tình trạng vẫn như cũ. Đàm Liên Hoa lo sợ liền dùng chim bồ câu gửi đến hướng phòng hiệu trưởng.

Chưa tới năm phút, Tuyết Nhi bà ngoại của Tiểu Minh liền xuất hiện trước tất cả mọi người. Khuôn mặt lúc này của Tuyết Nhi khi nhìn Kình Bạch Liên rất nhăn nhó, lo sợ. Một lúc kiểm tra tình trạng Tuyết Nhi nói: “ Tiểu nữ này tinh thần bị kích động quá mức, ta e là tình trạng này sẽ kéo dài ba ngày, nếu bị như vậy trong bay ngày nàng ta sẽ trở thành người thực vật. Nhưng các ngươi yên tâm, ta có cách chữa trị có thể rút ngắn tình trạng này xuống đến một ngày. Mà các ngươi làm gì để cho Tiểu Nữ này kích động như vậy?.”

Đàm Liên Hoa cúi ngầm mặt xuống hướng đất nói: “ Là do ta hỏi những câu làm nàng kích động!”.

Tuyết Nhi hỏi lại: “ Thế ngươi đã hỏi câu gì khiến nàng ta lại bị kích động mạnh như thế”.

Đàm Liên Hoa nói: “ Ta chỉ hỏi nàng ta rằng: “ Tại sao nàng ta khi đeo mắt kính thì hiền lành, tốt bụng mà khi gởi mắc kính ra thì lại hung tợn khát máu. Những điều đó nguyên nhân là do đâu mà thôi. Ta không ngờ khiến nàng lại bị như vậy. Ta thật là không nên hỏi nàng như vậy từ đầu”.

Tuyết Nhi nói: “ Ngươi không biết nên ngươi không có tội với lại là tội cũng do ta mà ra!”.

Đàm Liên Hoa nói: “ Tại sao? Lại là do ngài gây ra “.

Tuyết Nhi nói: “ Chuyện là 10 năm trước đây ta đã gặp Kình Bạch Liên ở khu vực tế đàn. Nàng ta lúc đó còn là một tiểu sơ sinh được đặt trên một cái măm. Ta thấy thương cho nàng liền đem nàng về võ quán ta nuôi dậy. Ta nhờ các đệ tự dãy dỗ cho nàng, ai mà ngờ được vàở đúng ngày thức tỉnh võ hồn cho nàng ta thì nàng ta lại trở nên hung dữ tàng sát hết đồ đệ của ta cũng là những người thân nhất của nàng. Sau khi ta về lại võ quán của ta tất cả mọi người đều vắng tanh, ta nghe những người còn sót lại bảo thế. Mọi người đợi nàng ta bình phục liền nhốt nàng ta vào ngục tối không thấy ánh sáng trong 1 tháng. Cũng trong thời gian đó ta đưa nàng ra khỏi ngục tù và tinh thần, tâm trạng của nàng đã hết sức là tuyệt vọng, nàng ta như khát máu bổ thẳng những đường kiếm nhằm để cho các vết máu của ta phung trào ra. Đương nhiên với cấp bậc hồn đấu la như ta sẽ dễ dành chiến thắng. Ta dùng phong ấn của ta lên cái mắt kiếng của ta hay đeo và gỡ trồng ra và đưa nó cho nàng đeo và dặn một lời khuyên cho nàng rằng: “ ngươi không được bỏ mắt kiến ra vào lúc sáng chỉ được mở ra vào lúc khuya và rạng sáng. Thế là ta đem nàng về ngôi trường này nhằm để quan sát và cải tạo lại nàng.”

Mọi ngươi và Đàm Liên Hoa nói: “ Vậy sao, chín ta thật không ngờ hiệu trưởng lại giấu chúng ta chuyện lớn như vậy. Thật là không ngờ không ngờ tới nha!.

Đàm Liên Hoa nói: “ Bây giờ quay lại chủ đề chính! Bây giờ tới ngươi đó Lưu Giang Hiệp”.

Lưu Giang Hiệp xuất võ hồn của mình ra. Hắn lúc này đôi chân đang mang một kiện khí giày sấm sét.

Đàm Liên Hoa nói: “ Ngươi bây giờ hãy luyện tập về sức mạnh cơ bắp. Ngay tại đây hãy hít đất 100 lần”.

Lưu Giang hiệp lúc này người đang chảy mồ hôi vì hắn lúc này chạy đi chạy lại trong sân trường. Hắn liền hít đất 100 cái.

Tiếp theo đó là Trẩu An Bình, hắn phóng thích võ hồn của mình ra.

Đàm Liên Hoa nói: “ Ngươi hãy luyện tập cách kiềm chế cơn giận, liều của mình “.

Tới lượt Manh Manh thì mọi người không thấy nàng ở đâu?. Mọi người đặt câu hỏi: “ Đang trong luyện tập mà nàng ta có thể đi đâu được?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK