Tình Sao Nghiệt Ngã
Ba Bảo Bảo
Bà hướng mắt đến vị quản gia lịch sự cúi đầu chào rồi nói:
– Tôi muốn tìm gặp Vương lão gia.
– Cho hỏi, bà có chuyện gì?
– Ông chỉ cần bảo với ngài ấy, có muốn nhận cháu nội hay không?
Lời của bà khiến vị quản gia giật mình, ông sững người 1 lúc rồi cũng gật đầu chạy vào bên trong. 1 lúc sau, ông hớt hải quay ra mở cửa, mời mẹ con cô vào.
Để đi tới được nhà chính cũng phải qua 1 khuôn viên khá rộng với vô số những cây cảnh quý hiếm. Uyển Nhã với tâm trạng rối bời, bế Bảo Bảo trên tay, nhìn xuống bé con vẫn còn yên giấc ngủ. 2 má phúng phính, làn da trắng hồng, hàng mi cong vút cùng hương sữa thơm dịu bất giác lại làm cô mỉm cười. Mặc dù, đối với ba đứa bé, cô chẳng có 1 chút ấn tượng nhưng cảm giác Bảo Bảo có thể gặp được ba của nó trong lòng thực sự có 1 chút nhẹ nhõm.
Từng bước đi theo sự chỉ dẫn của vị quản gia, qua cánh cửa rồi đi tới phòng khách. Nội thất bên trong toàn là hàng thượng phẩm, ngôi nhà được thiết kế và bố trí theo phong cách hoàng gia cổ đại phương Tây.
– Vương lão gia, đây là người muốn gặp lão gia.
Trước mặt cô là 1 người đàn ông đã ngoài 60 tuổi, mái tóc đã phai màu bạc, gương mặt có thêm vài nếp nhăn nhưng làn da vẫn trắng hồng khoẻ mạnh. Khoác trên mình thân tây trang lịch lãm, nhìn ở ông vẫn có 1 khí thế đến bức người.
Ngồi bên cạnh ông là 1 người phụ nữ tuổi trung niên. Gương mặt được trang điểm khá kỹ, y phục trên người nhìn qua cũng biết toàn là hàng hiệu đắt tiền. Cả người bà toát lên vẻ ngạo mạn của dòng dõi quý tộc. Bị ánh nhìn dò xét từ bà, cô có chút luống cuống cúi đầu chào:
– Vương lão gia, Vương phu nhân.
Vương Thiếu Quang lúc này khẽ gật đầu rồi nói:
– 2 vị, mời ngồi.
Bà Dương đi đến kéo tay cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cũng chẳng vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:
– Vương lão gia, chắc vị quản gia lúc nãy cũng đã nói lại với ngài. Tôi cũng không muốn vòng vo nhiều. Đứa bé này chính là cháu nội của ngài.
– Ha…Cứ ai ôm 1 đứa bé đến đây, rồi lại nói là con cháu nhà họ Vương, là chúng tôi đều phải nhận sao?
Lâm Hiểu Nhan, ngồi đấy khẽ cười hắt 1 cái rồi lên giọng mỉa mai. Bà Dương nghe vậy vẫn tỏ ra bình thường lấy 1 tập hồ sơ trong túi ra đặt lên bàn:
– Vương phu nhân, tất nhiên tôi sẽ không vô duyên vô cớ mà đến đây. Tôi đã lấy máu và ADN của đứa bé đem đi xét nghiệm và xác định chắc chắn rằng đây chính là con trai của Vương Thiếu Hạo và là máu mủ của nhà bà.
Lâm Hiểu Nhan cầm lấy tập giấy lật qua lật lại rồi vứt lại lên bàn:
– Bản xét nghiệm này cũng có thể làm giả.
– Nếu các người không tin, có thể tự mình kiểm tra lại.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại của Vương Thiếu Quang vang lên, ông nghe máy 1 hồi rồi gật đầu tắt máy, đôi mắt có chút vui mừng hướng đến cô:
– Mau bế đứa bé đến cho ta xem.
Uyển Nhã ngây người 1 chút rồi cũng gật đầu đi đến bên cạnh rồi nhẹ nhàng đặt đứa bé vào vòng tay ông. Vương Thiếu Quang ôm đứa bé trong tay gương mặt không dấu khỏi sự vui mừng:
– Đứa bé này thật giống Hạo Nhi lúc nhỏ.
Lâm Hiểu Nhan nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn vào, bất giác lại nở 1 nụ cười rồi chớt nhớ ra gì đấy liền quay lại vẻ ban đầu:
– Thiếu Quang, ông đừng tin lời bọn họ nói. Đứa bé này làm sao có thể là con của Hạo Nhi được.
– Hiểu Nhan, ta đã cho người điều tra kỹ càng rồi. Đứa bé này đích thị là máu mủ của dòng họ Vương.
– Thiếu Quang, ông chắc chứ?
Ông không trả lời chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé trên tay. Lâm Hiểu Nhan nghe vậy trong lòng cũng vui mừng không kém nhưng lại không ra mặt, liền nhìn sang cô, ánh mắt trở nên sắc lạnh:
– Thời gian qua tại sao các người không xuất hiện mà bây giờ lại mới đến đây? Rốt cuộc là có ý đồ gì?
Mẹ cô định toan nói gì đó thì liền bị Vương Thiếu Quang cắt ngang:
– Vì bọn họ bây giờ mới biết ba đứa bé là ai.
– Ý ông là sao Thiếu Quang?
Ông không trực tiếp trả lời bà liền nhìn sang cô mỉm cười:
– Con là Giang Uyển Nhã?
Cô chỉ khẽ gật đầu 1 cái, trong lòng vẫn thắc mắc tại sao ông lại biết được thì ông lại tiếp lời:
– Vất vả cho con rồi, cũng tại thằng con ngỗ ngược của ta đã khiến con chịu khổ. Yên tâm, ta sẽ dạy dỗ nó thay con.
Cô nghe vậy có chút ái ngại lắc đầu:
– Vương lão gia, thật ra chuyện này cũng là lỗi của con, không thể trách mình anh ấy được. Hôm đấy con cũng đã uống say đến mức không thể nhớ nổi gương mặt của anh ấy, có thể lúc đấy con đã có hành động gì không phải khiến anh ấy hiểu lầm mới xảy ra sự việc đáng tiếc ấy. Khi con biết mình mang thai Bảo Bảo, thật ra lúc đấy đã từng mang suy nghĩ vứt bỏ nó bởi vì đó là kết quả của 1 sự lỡ lầm đáng tiếc, hơn nữa lúc đấy con lại chẳng biết ba nó là ai nữa nhưng mà bất chợt con lại nghĩ cách làm ấy càng khiến bản thân trở nên xấu xa hơn khi chối bỏ 1 kết quả của sự sai lầm. Vì vậy, con đã xem như đây là món quà tinh thần ông trời đã ban tặng mà từng ngày yêu thương nó. Thời gian qua, con cũng không hề nghĩ đến chuyện ba đứa bé là ai vì thật ra 3 người chúng con 1 nhà vẫn luôn rất hạnh phúc, con vốn đã đem sự việc đêm ấy bỏ vào 1 góc khuất rồi. Chỉ là hôm nay, không biết bằng cách nào mẹ con có thể tìm ra được ba của Bảo Bảo và đưa con đến đây. Mẹ con cũng chỉ vì lo nghĩ cho con 1 mình nuôi Bảo Bảo sẽ vất vả, còn thật ra bà ấy cũng không có chút toan tính gì. Dù sao, nếu Bảo Bảo có ba thì sẽ tốt hơn nhưng nếu không thì con vẫn đủ khả năng để nuôi dạy nó thật tốt.
Vương Thiếu Quang nghe vậy có chút sững sờ, ông không nghĩ 1 cô gái trẻ như cô lại có thể ăn nói được đến như vậy. Bỗng lúc này Lâm Hiểu Nhan lên tiếng:
– Ha…Thì ra cũng là loại con gái hư hỏng, uống rượu rồi đi câu dẫn đàn ông. Hạo Nhi nhà chúng tôi chắc là bị cô bỏ thuốc rồi mới để xảy ra chuyện này. Bây giờ còn giả vờ sao? Nói đi, rốt cuộc các ngươi cần bao nhiêu tiền.
Lời nói của Lâm Hiểu Nhan khiến mẹ cô tức giận, bà Dương nãy giờ vẫn luôn nhẫn nhịn liền nói lớn:
– Tôi cứ nghĩ, Vương phu nhân phải là người đức cao vọng trọng, ai ngờ cũng chỉ nói chuyện như đám dân đen ngoài chợ vậy thôi sao? Bà nói con gái tôi hư hỏng, vậy con trai bà lợi dụng con gái người ta lúc không tỉnh táo thì chắc cũng là 1 tên không ra gì. Hôm nay chúng tôi đến đây không phải vì tiền, mà là đến với tư cách của 1 người mẹ muốn lấy lại công bằng cho con gái mình. Chuyện như vậy sảy ra là lỗi của 2 đứa, người lớn không thể can thiệp nhưng đến bây giờ kết quả của sai lầm ấy là sự có mặt của đứa bé. Tôi chỉ nghĩ, con bà nên có phần trách nhiệm với nó. Còn bà nghĩ chúng tôi là vì tiền, vậy xin phép, hãy coi như chúng tôi chưa từng đến đây. Uyển Nhã, bế Bảo Bảo, chúng ta về.
Dứt lời, bà liền đứng dậy, Lâm Hiểu Nhan thấy thế tức giận đến đỏ mặt, trước giờ chưa ai dám ở trước mặt bà mà ăn nói như vậy:
– Bà…bà….
– LÂM HIỂU NHAN, bà im ngay cho tôi!
Vương Thiếu Quang bực bội gắt lên, căt ngang lời nói ngấp ngửng của vợ mình, khiến Lâm Hiểu Nhan có chút e sợ. Tiếng nói của ông quá lớn khiến đứa bé giật mình khóc thét lên. Uyển Nhã hốt hoảng nhận lấy đứa bé rồi vỗ về.
Ông lúc này có chút bối rối đứng lên, mắt hướng về phía Dương Ánh Huyên:
– Bà Dương, thật xin lỗi. Tôi bây giờ sẽ gọi Thiếu Hạo về để nói chuyện với nó. Mong bà có thể nán lại.
——–/-/-/-/-/——-
Tại 1 căn phòng xa hoa, hình ảnh đôi nam nữ loã lồ quấn lấy. Tiếng thở dốc cùng những âm thanh ái muội vang lên, 1 trận kích tình mãnh liệt qua đi.
Nam nhân thở gấp ngã mạnh xuống giường, cùng lúc đấy chuông điện thoại vang lên, hắn đưa tay ra với lấy rồi bắt máy:
– ………
Đâu bên kia tức giận nói gì đó rồi liền tắt mắt, không kịp để cho hắn trả lời. Thiếu Hạo thở dài 1 cái rồi bước xuống giường với lấy chiếc áo choàng khóc vào, nữ nhân bên cạnh hắn thấy vậy liền vội vàng ngồi dậy 1 thân loã lồ đi tới bên cạnh kéo tay hắn:
– Thiếu Hạo, anh lại định để người ta 1 mình sao?
Hắn quay người lại, cúi cuống hôn lên má ả 1 cái rồi mỉm cười:
– Lily, ngoan. Lamborghini mẫu mới nhất năm nay, được không?
Ả ta nghe vậy, 2 mắt liền sáng lên lại giả vờ e ngại nhìn hắn:
– Thiếu Hạo, anh thật là…
– Được rồi, anh có việc cần phải đi, lát nữa sẽ có người đưa e về.
Dứt lời, hắn đi thẳng vào trong phòng tắm, 1 lúc sau trở ra đã là thân tây trang chững chạc, không còn dáng vẻ ong bướm mà thay vào đó là sát khí lạnh lùng đến rùng mình.
Lái xe trở về biệt thự của ba mình, hắn vẫn đang nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì mà qua điện thoại hắn nghe được sự tức giận dữ dội từ ông.
Bước vào nhà, hắn có chút dừng chân nhìn vài vị khách lạ, bỗng chốc tầm mắt lại dừng ở cô gái đang bế 1 đứa bé trên tay, đang quay người lại vạch áo cho nó bú làm hắn khẽ nhíu mày cảm thấy khó chịu. Gạt phắt đi sự bực bội, hắn từng bước lãnh đạm đi vào, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiểu Nhan:
– Ba, nhà có khách, gọi con về có chuyện gì?
Uyển Nhã theo phản xạ nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Đôi mắt màu hổ phách đấy khiến tim cô mỗi lúc một đập nhanh hơn, lồng ngực chợt nhói lên đau đớn, hô hấp mỗi lúc 1 khó khăn, hình ảnh của ngày hôm ấy ùa về, đôi mắt cô bỗng chốc đỏ ngàu, vòng tay bế Bảo Bảo lại càng siết chặt hơn. Tuy đối với nam nhân đêm đó cô không thể nhớ rõ ràng khuôn mặt nhưng đôi mắt màu hổ phách này thật sự muốn nói lên hắn chính là ba của Bảo Bảo.
Cảm nhận được ánh nhìn khác lạ của cô, hắn bất giác cũng chuyển tầm hướng sang. 2 người đối diện, 4 con mắt nhìn nhau, kẻ khó chịu, người tổn thương. Uyển Nhã bất chợt bị hắn bắt gặp liền bối rối cúi mặt xuống. Thấy Bảo Bảo đã ngủ say, cô cũng nhẹ nhàng đẩy nó ra rồi kéo áo xuống. Lúc này Vương Thiếu Quang mới lên tiếng:
– Thiếu Hạo, con không nhớ Giang Uyển Nhã – cô gái này sao?
Lời của ông lại càng làm hắn khó hiểu, đôi đồng tử nhìn cô lại càng xoáy sâu hơn. Hắn rốt cuộc chẳng thể nhớ nổi, phụ nữ liên quan đến hắn chỉ 1 nguyên do là làm tình nhân. Nữ nhân qua tay hắn rất nhiều không nhớ 1, 2 người là chuyện bình thường nhưng hắn khẳng định hắn không có hứng thú với 1 là có chồng, 2 là có con, vậy nghiễm nhiên cô không thể là tình nhân của hắn được nếu thế, tại sao ba hắn lại hỏi như vậy:
– Con có quen cô ta sao?
Lời của hắn khiến trong lòng cô bỗng có chút tổn thương, chính hắn đã lấy đi mất đời con gái của cô vậy mà 1 chút ký ức về cô hắn cũng chẳng thèm lưu giữ. Bà Dương nghe vậy thực sự tức giận nhưng giọng vẫn cố kìm nén:
– Vương Thiếu Hạo, cậu lấy đi cả đời con gái tôi, làm nó có bầu, khiến nó phải làm mẹ ở độ tuổi này mà cậu bây giờ lại có thể nói vậy sao?
Lời của bà làm hắn nhíu mày, có bầu, làm mẹ? Trước giờ đối với chuyện này hắn không cho phép mình để xảy ra sơ sót nào, nữ nhân bên cạnh hắn đều là người biết điều sẽ tự ý thức được việc nên làm.
– Vương Thiếu Hạo tôi phụ nữ không thiếu. Nếu ai cũng như mẹ con bà, đến đây ăn vạ như vậy thì nhà tôi chắc sẽ thành trại trẻ mất.
– Ba đã cho kiểm tra rồi, đứa bé đó đích thị là con của con.
Lời nói chen vào của Vương Thiếu Quang khiến hắn thật sự giật mình. Mẹ kiếp, hắn đến mặt cô còn không nhớ nổi, rốt cuộc làm sao có đứa bé này? Từ từ đứng dậy, 2 tay đút túi từng bước thong dong đi đến trước mắt mặt cô soi xét. Uyển Nhã có chút bối rối rồi cũng ngước mặt lên đối diện hắn. Khoảng cách gần như vậy, cô dường như có thể thấy rõ được nét mặt của hắn, gương mặt tuấn mỹ khí thế bức người khiến tim cô trở nên đập mạnh dữ dội.
Hắn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt trong veo ấy, không 1 chút giả dối cũng chẳng sợ hãi, lẽ nào lời ba hắn nói là thật. Lại nhìn xuống đứa bé trên tay cô bỗng chốc tâm tình khó chịu:
– Đưa bé này, tôi không biết cô dùng cách gì để có được. Nhưng nếu nó đúng là máu mủ của dòng họ Vương tôi tất nhiên sẽ không bội bạc. Nói, cô cần bao nhiêu tiền.
Lời hắn nói khiến cô khẽ cười hắt 1 cái. Ngày đấy, lấy đi đời cô hắn cũng dùng tiền để bù đắp, bây giờ lại cũng muốn dùng tiền để lấy đi Bảo Bảo của cô sao? Những tưởng có thể cho con cô 1 người ba sẽ tốt nhưng loại người chỉ biết dùng tiền để giải quyết, cô không muốn Bảo Bảo bị ảnh hưởng điều đấy. 2 tay bế bảo bảo siết chặt, cô từ từ đứng dậy:
– Thật xin lỗi, có lẽ chúng tôi đã nhầm rồi thì phải. Vương lão gia, Vương phu nhân, thất lễ rồi. Mẹ, chúng ta đi.
Lời dứt, cô cũng quay người bước qua hắn, phút chốc ấy hương thơm toả ra từ người cô khiến hắn cảm thấy quen thuộc. Mùi hương này hắn thực sự đã gặp qua.
Đợi khi mẹ con cô đi khuất, Vương Thiếu Quang tức giận đứng dậy:
– Thiếu Hạo, con tốt nhất nên đem cháu nội về đây cho ta.
– Con sẽ điều tra lại chuyện này. Nếu đúng, chỉ cần cho cô ta chút tiền, rồi đưa ra nước ngoài là được.
– Hưzz…Tiền, tiền. Mẹ con bà lúc nào cũng tiền. Ta không muốn cháu ta là kẻ không có mẹ. Ta muốn nó phải được đường đường chính chính đưa về đây.
– Ý ba là sao?
– Kết hôn với cô gái đấy.
Lời nói của ông khiến hắn và Lâm Hiểu Nhan sững người.
– Con không đồng ý.
Lâm Hiểu Nhan lúc này cũng xen vào:
– Phải đấy Thiếu Quang, làm sao có thể để Hạo Nhi lấy cô ta được. Tôi nhìn cũng biết được cô ta là loại con gái lẳng lơ, nếu không thì chuyện này đâu có xảy ra.
– Lý lịch cô ta, ta sẽ cho điều tra. Trước mắt, đưa đứa bé về đây.
– Con sẽ không lấy cô ta. Ba muốn thì tự đi mà lấy.
Hắn vẫn đứng đấy ngạo mạn nhìn ông, thanh âm kiên định vững vàng. Vương Thiếu Quang nghe vậy tức giận đến đỏ mặt:
– Mày…mày….
Lời chưa kịp ra hết, ông bỗng chốc nhăn mặt, bàn tay đưa lên túm lấy ngực áo mà thở dốc, người dần dần đổ xuống ghế, Lâm Hiểu Nhan thấy vậy hốt hoảng đi tới đỡ lấy:
– Thiếu Quang, Thiếu Quang, ông làm sao vậy?
Hắn lúc này có chút lo lắng chạy tới đỡ ông dìu về phòng, rồi gọi cho bác sĩ đến nhà thăm khám.
——–/-/-/-/-/——-
– Vương lão gia tuổi đã cao rồi, sức khoẻ có chút không được tốt. Vì vậy, không nên để ngài ấy tức giận quá độ sẽ dễ mắc bệnh nhồi máu cơ tim.
Hắn nghe vậy không nói gì chỉ gật đầu, vị bác sỹ ấy cũng cúi chào rồi ra về.
Lúc này, hắn mới quay sang Lâm Hiểu Nhan, nói với bà 1 câu rồi cũng bỏ đi:
– Mẹ chăm sóc ba, con về trước.
Lòng bà lúc này cũng rối như tơ vò, bà cũng không dám đối nghịch với ông nhưng cũng thương con không kém, hơn nữa bà cũng chẳng ưa cô vì ít ra muốn làm dâu họ Vương điều kiện đầu tiên cũng phải là môn đăng hộ đối mà nhìn cô thì lại chẳng có vẻ gì là tiểu thư đài các cả. Lâm Hiểu Nhan chỉ biết thở dài rồi quay về phòng.
Hắn lúc này lái xe về thẳng biệt thự riêng. Mang tâm trạng bực bội đi vào thư phòng đóng sập cửa lại, lấy chiếc điện thoại ra bấm 1 dãy số:
– Cho cậu 5 phút, ngay lập tức gửi cho mình thông tin về 1 người phụ nữ tên Giang Uyển Nhã.
– Thiếu Hạo, cậu có biết cái nước này có biết bao nhiêu người trùng tên không? Cũng phải cho mình 1 chút ít thông tin khác liên quan chứ.
– Độ tuổi khoảng 20, có 1 đứa con trai.
Hắn chẳng để cho bên kia kịp nói gì liền tắt máy, quăng chiếc điện thoại bên rồi ngồi xuống ghế, 2 tay đan vào nhau chống lên bàn, tầm mắt nhìn xoáy sâu vào chiếc laptop như chờ đợi điều gì đó.
Đúng 5 phút sau, trên màn hình laptop hiện lên 1 tệp tin gửi đến. Thao tác nhanh gọn, hắn loại bỏ hết những người không liên qua, cuối cùng dừng lại ở bức ảnh hồ sơ của 1 cô gái xinh đẹp:
– Là cô ta.
Đưa tay với lấy chiếc điện thoại, bấm lại dãy số quen thuộc ấy:
– Giang Uyển Nhã, 21 tuổi. Tốt nghiệp Đại Học Samson Quốc Gia.
– Cô ta hả. Đợi mình chút.
Qua điện thoại, nghe được tiếng gõ máy lạch cạch của đầu dây bên kia, 1 lúc sau liền cất giọng nói:
– Để xem, cô ta cũng khá là xinh đẹp. Học sinh ưu tú của trường, được mọi người để cử là “hoa khôi của cối A”. Ba mất sớm, mẹ cô ta – bà Dương Ánh Huyên có 1 cửa hàng kinh doanh nhỏ, gia đình cũng được xem là khả giả. Cô ta có người bạn thân là tiểu thư của Diệp Thị – Diệp Y Lam. Tính tình hiền lành, lương thiện, cũng không thấy có dính dáng gì đến người bạn trai nào nhưng vào đầu năm ngoái cô ta lại có bầu, đến cuối năm thì hạ sinh 1 bé trai đến bây giờ chắc cũng đã được 5 thánh tuổi nhưng trong giấy khai sinh không hề có tên bố. Chỉ là hình như hồ sơ của đứa bé này đã được đưa vào kho dữ liệu ADN quốc gia để phân tích, như vậy chẳng lẽ cô ta không biết ba đứa bé là ai nên mới tìm kiếm ADN trùng khớp với nó trong kho dữ liệu sao? Thiếu Hạo, có cần mình điều tra không?
Đầu bên kia sau 1 hồi lắng nghe, khẽ nhíu mày, đầu năm ngoái…chẳng lẽ là vào tối hôm đấy, là cái hôm mà hắn đã điên cuồng ham muốn 1 cô gái tới mức mất cảnh giác mà đã ngủ quên cho tới khi cảm nhận được mùi hương thơm xực vào mũi làm hắn thấy dễ chịu mà tỉnh dậy thì trời đã hửng sáng. Nhìn nữ nhân bên cạnh đang yên giấc ngủ với thân thể mỹ miều để lộ ra, hắn đã có 1 giây phút thẫn thờ nhưng rất nhanh sau đó liền quay lại vẻ lãnh đạm mà bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Đến khi quay trở ra chỉnh trang lại quần áo, hắn lướt nhìn nữ nhân ấy 1 cái, nhếch mép cười khinh bỉ rút ra 1 tập tiền quăng xuống rồi rời đi.
– Không cần điều tra nữa, đứa bé là con mình.
– OMG, Thiếu Hạo, cậu đang nói đùa mình sao?
– Là tối hôm sinh nhật cậu vào năm ngoái.
– Mẹ kiếp, là hôm cậu uống say và mất tính nguyên 1 đêm đó hả. Nhưng mà cũng tình cờ thật, trong đây có nói sau khi tốt nghiệp cô ta đã đăng ký vào Vương Thị để thực tập nhưng chắc có lẽ vì biết mình mang thai nên mới không đến thử việc.
Hắn nghe vậy bờ môi khẽ nhếch lên, là cố ý muốn tiếp cận hắn vậy mà còn ra vẻ thanh cao sao?
Đầu bên kia thấy hắn không có động tĩnh gì liền tiếp lời:
– Ông bà già biết chưa?
– Ông ấy muốn mình kết hôn.
– Thiếu Hạo, hôm nay là cậu muốn chơi sốc mình phải không? Chẳng phải cậu đã từng nói…
– Minh Nhật, mình đã nói chắc chắn mình sẽ làm. Mình sẽ để cho cô ta thấy mặt tối của cuộc hôn nhân này. Dám toan tính với Vương Thiên Hạo này chỉ có thể chọn 2 con đường: 1 là chết, 2 là SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!
Dứt lời, hắn tắt máy, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, đôi mắt màu hổ phách rực lên những tia đỏ, khoét sâu vào tấm ảnh nữ nhân trên màn hình:
– Giang Uyển Nhã, tôi sẽ khiến cô phải cầu xin tôi.
——–/-/-/-/-/——–
Ngày hôm sau, việc hắn đồng ý kết hôn thật sự khiến Vương Thiếu Quang và Lâm Hiểu Nhan sửng sốt. Ông quá hiểu tính hắn, làm sao có thể dễ dàng chấp thuận như vậy được. Nhưng dù là thế nào đi nữa, chuyện hắn đồng ý cũng là 1 việc tốt, ông dù sao đối với cô cũng là có thiện cảm.
Lập tức cho người đến nhà, đón mẹ con cô tới biệt thự. Ngay lúc này, trong căn phòng xa hoa và sang trọng, 5 con người, 1 đứa bé không gian trầm lặng đến vô vị, Vương Thiếu Hùng lúc này mới nhìn sang cô lên tiếng:
– Uyển Nhã, hôm nay ta cho người mời cháu đến đây là để nói chuyện của 2 đứa.
– Vương lão gia, thật ra con 1 mình nuôi Bảo Bảo vẫn rất tốt. Mọi chuyện, người có thể xem như chưa từng xảy ra.
– Uyển Nhã, con nghe ta nói đã. Ta bây giờ muốn 2 đứa kết hôn.
Lời của ông khiến cô chết sững. Ngay từ đầu vốn nghỉ chỉ là muốn cho Bảo Bảo có 1 người ba, nhưng nếu hắn đã không nhận vậy cô cũng có thể 1 mình đảm nhận được 2 thiên chức nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với hắn. Tâm trạng cô lúc này thật sự rối bời, không biết phải nên nói gì, bà Dương thấy vậy liền lên tiếng:
– Vương lão gia, kết hôn là chuyện cả đời, ngài cũng không cần vì sự việc này mà ép buộc chúng nó.
– Bà Dương, thật ra Thiếu Hạo nó cũng đã đồng ý rồi, chỉ chờ quyết định của Uyển Nhã thôi.
Cô nghe vậy liền chuyển tầm nhìn sang hắn ngỡ ngàng mà hắn lại chỉ khẽ cong bờ môi lên với ý cười đáp lại cô. Uyển Nhã 2 tay đan chặt vào nhau, hắn mới hôm qua còn không chấp nhận tại sao hôm nay lại trở mặt nhanh như vậy:
– Vương lão gia, chuyện này….
– Uyển Nhã, con hãy suy nghĩ kỹ đến Bảo Bảo. Chẳng nhẽ con muốn sau này nó lớn lên ba 1 nơi, mẹ 1 nơi sao? Lỗi là của 2 đứa, không nên để 1 đứa nhỏ phải chịu tổn thương và ta cũng không chấp nhận để cháu nội mình ở bên ngoài như vậy, hơn nữa Thiếu Hạo nó cũng đã đồng ý rồi.
Cô nghe vậy liền nhìn xuống Bảo Bảo trong lòng rồi lại nhìn sang mẹ mình, bà chỉ khẽ mỉm cười rồi đặt tay lên vai cô:
– Uyển Nhã, dù thế nào mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ con.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!