• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình Sao Nghiệt Ngã​





Thay đổi thái độ




Uyển Nhã trợn to mắt nhìn nam nhân trước mặt, cô rõ ràng thấy được hàng lông mi cong vút khẽ nhắm lại, sống mũi cao thẳng tắp áp sát bờ má cô, chiếc lưỡi của hắn không an phận mà luồn vào khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi của cô mà đùa nghịch.

Uyển Nhã lúc này đầu óc mơ hồ, kháng cự không nổi nụ hôn này.

Hắn mỗi lúc càng điên cuồng hơn, dường như dư vị mật ngọt ở trong miệng cô khiến hắn say dại, lưu luyến không muốn rời.

Mãi cho đến khi cảm thấy cô đã không thể thở được nữa, hắn mới tiếc nuối mà rời đi, ánh nhìn có chút phức tạp.

Uyển Nhã độ mắt mơ màng, 2 gò má ửng hồng nhìn hắn đến ngây dại. Cô lúc này lại bày ra vẻ mặt như vậy thật sự là muốn thử thách sự kiên nhẫn của hắn mà.

Thiếu Hạo cảm nhận được người đang nóng dần, cổ họng đã trở nên khô khan, hắn chỉ sợ nhìn cô thêm lúc nữa liền có thể muốn cô ngay lúc này, vì vậy hắn liền quay phắt mặt đi, lùi lại về ghế ngồi rồi lái xe đi thẳng.

Không gian vì nụ hôn vừa rồi liền trở nên bình lặng, không ai nói với ai câu gì ngoài tiếng ê a của đứa bé suốt cả dọc đường đi.

———/-/-/-/-/———

Xe đi thẳng vào trong sân biệt thự nhà hắn. Dì Phùng nghe tiếng động từ trong nhà trở ra liền thấy cô bế Bảo Bảo đi vào:

– Uyển Nhã, sao con về sớm vậy?

Cô nhìn bà ái ngại chỉ gật đầu 1 cái. Dì Phùng có chút hơi khó hiểu lại liền thấy hắn từ sau bước vào, lướt qua cô và bà đi thẳng lên lầu.

– Uyển Nhã, Thiếu Hạo đến đón con sao?

Cô nghe vậy chỉ biết gượng gạo lấy 1 nụ cười rồi lúng túng nói:

– Thật ra…bọn con…gặp chút chuyện…nên anh ấy…mới đưa con về.

Dì Phùng trong lòng khẽ cười thầm rồi vỗ vai cô 1 cái:

– Dù sao nó cũng chịu đưa con về, dì thấy 2 đứa đã có chút tiến triển tốt rồi đấy.

Uyển Nhã nghe vậy bỗng chốc gương mặt đỏ bừng, cô lại nghĩ đến nụ hôn lúc nãy của hắn thật sự khiến tim cô đập nhanh dữ dội. Hắn rốt cuộc đối với cô là như thế nào, đến giờ vẫn là 1 dấu chấm hỏi.

Dì Phùng lại thấy cô ngây người như vậy liền đưa tay ra đón lấy Bảo Bảo rồi nói:

– Đi cả ngày về chắc mệt rồi, để dì bế Bảo Bảo, con mau lên tầng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.

Uyển Nhã khẽ gật đầu mỉm cười với bà 1 cái:

– Cảm ơn dì!

———/-/-/-/-/——–

Trong 1 căn phòng rộng lớn, xa hoa và hiện đại, cửa sổ sát đấy hướng thẳng ra ngoài tạo nên 1 không gian dễ chịu.

Tiếng nước chảy róc rách từ trong nhà tắm truyền ra, nam nhân trong đấy thể hình cường tráng, gương mặt từ góc nghiêng nhìn đến thấy rõ được sống mũi cao thẳng tắp, từng đường nét hài hoà tạo nên 1 bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ, dưới làn nước đang xối xả chảy xuống như vậy lại càng khiến hắn trở nên quyến rũ mê hồn.

Hắn ngửa mặt lên để cho nước dội thẳng vào như muốn thức tỉnh đầu óc mình. Hắn thật sự đến bây giờ cảm thấy còn khó hiểu với nụ hôn ấy, chỉ là ngay lúc đó ở cô lại toát ra sự mê hoặc khiến hắn không thể cưỡng lại được mà chủ động tiến sát gần. Có lẽ 1 phần vì hôm qua đã xảy ra quan hệ, bỗng chốc hắn lại đối với cô có 1 chút thay đổi. Nghĩ vậy, hắn đưa tay ra khoá nước lại với lấy chiếc khăn lau khô rồi đứng nhìn trước tấm gương, đôi mắt chợt sâu thẳm:

– Giang Uyển Nhã, rốt cuộc cô là người như thế nào?

——–/-/-/-/-/——–

Uyển Nhã sau khi trở về phòng tắm rửa, cô bây giờ đang nằm trên giường mà trằn trọc xoay người qua lại. Hình ảnh nụ hôn ấy cứ liên tục lặp lại trong đầu cô, không phải chiếm đoạt, cũng không phải ép buộc nụ hôn ấy từ mãnh liệt dần dần trở nên dịu dàng, cô cảm nhận được hắn khi ấy trở nên ấm áp lạ thường. Liệu có phải như dì Phùng nói, hắn đối với cô bây giờ không còn chán ghét như trước nữa.

Bỗng chốc cô ngồi bật dậy, bước xuống giường đi thẳng sang phòng hắn, cô muốn chắc chắn xem hắn thật có phải không còn nhìn cô chướng mắt nữa.

Uyển Nhã toan đưa tay lên gõ cửa thì cách cửa lại bật ra. Hắn đứng đấy chỉ với áo sơmi trắng, mái tóc còn ướt lại để rớt xuống vài giọt nước trông thu hút vô cùng.

Uyển Nhã khi nãy còn hùng hổ lắm nhưng thấy hắn không hiểu sao liền cảm thấy khó mở lời, khí thể tiêu tan, cô ngại ngùng nói:

– À…em chỉ định…gọi anh cùng…xuống ăn cơm thôi.

Hắn thấy cô như vậy, tiến sát lại gần, đôi mắt chợt nheo lại chuyển ánh nhìn dò xét lên gương mặt cô, bất giác lại hỏi:

– Là mùi gì?

Uyển Nhã không hiểu ý, liền ngây ngô ngước lên nhìn hắn:

– Sao?

Hắn lúc này gương mặt vẫn bình thản, lãnh đạm nói:

– Trên người cô, là dùng nước hoa mùi gì?

Uyển Nhã chợt ngây người, xong liền e ngại nói:

– À, là sữa tắm hoa bách hợp…em không dùng nước hoa.

Hắn nghe vậy gương mặt ra vẻ hiểu rồi đi qua cô, bỗng chốc đôi chân chợt dừng, hắn không quay người lại, chỉ nói 1 câu rồi đi thẳng xuống lầu:

– Không được đổi.

Uyển Nhã đứng đấy nhìn theo bóng lưng hắn khó hiểu rốt cuộc là hắn đang nói cái gì “không được đổi”. Cô khẽ nhún vai 1 cái rồi cũng đi xuống lầu.

Bữa cơm hôm nay yên lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng bát đua va chạm, hắn ngồi đấy với dáng vẻ lãnh đạm, bình thản, không nhanh cũng không vội từ từ mà dùng bữa, còn cô đối diện hắn lại có chút gượng gạo, chỉ cầm đôi đũa khảy khảy từng hạt cơm đưa lên miệng. Hắn không nói thì cô cũng đâu thể mở lời, có khi cứ im lặng ăn xong bữa cơm này còn tốt hơn là nói chuyện.

– Không ngon sao?

Câu hỏi cụt lủn của hắn làm động tác của cô cũng dừng lại, đôi mắt mở to nhìn sang hắn ngây người, lúc sau mới sực bừng tỉnh vội vàng nói:

– A, không phải…tại em cảm thấy…anh hôm nay hơi lạ.

Câu nói của cô khiến hắn sững lại 1 lúc rồi lại tiếp tục dùng bữa, lãnh đạm nói:

– Chuyện hồi chiều, quên đi.

– Sao….ah….

Uyển Nhã nghe vậy khẽ gật đầu 1 cái, trong lòng có chút buồn. Hắn là muốn bảo cô quên đi nụ hôn đó sao? Cô là đang hy vọng quá nhiều rồi thì phải.

Bỗng lúc này dì Phùng bế Bảo Bảo đi vào, hướng đến cô và hắn nói:

– Vương lão gia có dặn lát nữa ông ấy sẽ qua đây thăm Bảo Bảo.

Lời bà vừa dứt hắn liền bỏ đũa xuống, nhíu mày nhìn sang cô như kiểu cô là người làm việc này vậy. Uyển Nhã ngây ngô nhìn hắn chỉ biết lắc đầu 1 cái ý muốn nói cô cũng không biết chuyện này. Dì Phùng thấy 2 người bọn họ như vậy khẽ thở dài nói:

– Vương lão gia chỉ qua thăm đứa bé, 2 đứa làm gì mà như kiểu sắp có chuyện xảy ra vậy.

Lời bà vừa dứt liền nghe thấy tiếng xe đi vào trong sân. Uyển Nhã thấy vậy liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài, nhìn thấy ông cô khẽ cúi đầu chào:

– Ba.

– Ừ, cháu nội của ta đâu rồi.

Dì Phùng lúc này bế Bảo Bảo từ trong bếp đi ra đi đến chỗ ông, Thiếu Quang gương mặt vui vẻ đón lấy đứa bé cưng nựng:

– Ai da, cháu nội của ta mới mấy ngày không gặp mà lão già này đã thấy nhớ rồi. Uyển Nhã, con phải thường xuyên đưa Bảo Bảo về chơi với ta chứ.

Uyển Nhã nghe vậy mỉm cười gật đầu:

– Dạ, ba lại ghế ngồi đi.

Cô dìu ông đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống, Thiếu Hạo lúc này từ trong bếp đi ra, đến trước mặt ông:

– Ba đến có chuyện gì vậy?

– Cái thằng này, ta là đến thăm Bảo Bảo, bộ phải có chuyện ta mới được đến sao?

Hắn nghe vậy chỉ khẽ nhếch mép 1 cái, 2 tay đút túi đứng đấy nhìn ông:

– Ba muốn con có thể cho người đưa nó về, ba đâu cần phải cất công đến tận đây, hơn nữa lại vào tối muộn như này. Ba, con quá hiểu người rồi.

Bị hắn đoán được ý, ông có chút tức giận nhìn hắn rồi thở hắt:

– Được rồi, được rồi. Ta quả thật là có chuyện nhưng chính là vẫn đến thăm Bảo Bảo.

Uyển Nhã ngồi bên cạnh ông nghe vậy liền hỏi:

– Ba, là có chuyện gì ạ?

– Bộ trưởng Mạnh ngày mai tổ chức buổi tiệc nghe nói là mừng con gái ông ấy du học về nước. Ta muốn 2 đứa thay mặt ta đến đấy tham dự.

Cô nghe vậy trợn tròn mắ nhìn sang ông, lắp bắp:

– Ba…con cũng….phải đi sao?

– Phải đi. Hôn lễ của con tuy không mời ai nhưng dù sao con hiện tại là Vương Thiếu phu nhân, nên cùng Thiếu Hạo đi gặp gỡ mọi người 1 chút, trước sau gì cũng ta cũng sẽ phải giới thiệu đứa cháu nội của dòng họ Vương để mọi người biết đến.

– Ba…nhưng mà con…con….

Cô lắp bắp nhìn ông rồi lại nhìn sang hắn, mấy cái tiệc tùng của những người có chức có quyền này cô thật sự không thích hợp để đến, hơn nữa hắn chắc cũng không muốn đi cùng cô.

Thiếu Hạo dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô nhưng vẫn tỏ ra bình thản, hướng đến ông tiếp lời:

– Thời gian, địa điểm?

– 7h tối ngày mai tại biệt thự riêng của ông ấy.

– Mai con sẽ đến.

Dứt lời, hắn liền quay lưng bỏ lên lầu, ông là muốn cố tình muốn hắn và cô cùng đi vậy nên hắn có từ chối kiểu gì ông cũng sẽ có cách ép buộc hắn, không bằng cứ đáp ứng ông trước đã.

Uyển Nhã ngồi đấy nhìn theo bóng lưng hắn không khỏi ngỡ ngàng, hắn thật sự là để cô đi cùng sao?

——–/-/-/-/-/——-

Thiếu Quang ở lại chơi cùng với Bảo Bảo mãi cho đến khi đứa bé ngủ ông mới chịu rời đi.

Uyển Nhã ra ngoài tiễn ông rồi quay trở vào, cô muốn nói chuyện với hắn về buổi tiệc tối ngày mai. Cô thật sự cũng không muốn đến những nơi như vậy, bọn họ không phải là những người có chức có quyền thì cũng là tiểu thư, thiếu gia con nhà danh giá, quý tộc còn cô chỉ là 1 cô giá bình thường, tự cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Uyển Nhã đứng trước phòng hắn gõ cửa:

– Thiếu Hạo, em có chuyện muốn nói.

Bên trong không có tiếp đáp lại mà cánh cửa vẫn bất động như vậy, cô lại khẽ đưa tay lên gõ cửa lần nữa:

– Thiếu Hạo, anh có ở bên trong không?

Không gian vẫn cứ im ắng như vậy không 1 động tình gì, Uyển Nhã hít 1 hơi thật sâu rồi thở hắt ra:

– Thiếu Hạo, vậy em vào nhé.

Dứt lời, cô đưa tay lên vặn nắm cửa rồi đẩy ra, ai ngờ:

– Có chuyện gì?

Hắn từ thư phòng đi ra, lại thấy cô đang đứng trước cửa phòng khẽ nhíu mày nhìn.

Uyển Nhã bị giọng nói bất ngờ của hắn làm cho giật mình, bất giác quay người lại:

– A…anh ở bên đó sao? Em gọi cửa… không thấy anh trả lời…nên mới định…đi vào. Thiếu Hạo…em có chuyện muốn nói.

Hắn nghe vậy chỉ lướt qua cô rồi đẩy cánh cửa đi vào phòng:

– Tôi muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì để mai nói.

Uyển nhã thấy vậy vội vàng đi theo sau hắn gấp gáp nói:

– Thiếu Hạo, chỉ 1 chút thôi, không nất nhiều thời gian của anh đâu. Về chuyện buổi tiệc ngày mai, em biết anh đồng ý là vì ba vì vậy ngày mai em sẽ không cần đi phải không?

Cô vừa đi theo vừa vội nói, ai ngờ hắn bất chợt dừng chân quay người lại, Uyển Nhã không kịp phản ứng liền va vào ngực hắn.

Cô xấu hổ, lúng túng lùi lại vô tình vấp phải chiếc thảm chùi liền trượt chân cả người đổ ra đường sau. Hắn thấy vậy vội vàng đưa tay ra túm lấy tay cô kéo mạnh lại về phía mình nhưng có lẽ do dùng lực quá mạnh nên hắn cũng mất thăng bằng kéo theo cả cô ngã thẳng xuống giường.

Trong tình huống này, nghiễm nhiên theo đà này cô chắc chắn nằm trên người hắn rồi.

2 gương mặt chỉ cách nhau khoảng 1 gang tay, ở góc độ này cô có thể thấy rõ từng đường nét trên gương mặt hắn, đẹp đến độ ngây người. Uyển Nhã 2 má bỗng chốc trở nên đỏ ửng, luống cuống đứng dậy bất chợt liền bị 1 lực mạnh kéo lại khiến cô ngã xuống giường, hắn nhanh chóng lật người lại, đầu gối chống xuống giường kẹp chặt hông cô, áp sát mặt đối mặt, 1 tay giữ chặt tay cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, thanh âm trở nên khàn đục:

– Giang Uyển Nhã, cô là cố ý phải không?

Khoảng cách ở cự ly gần này cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng của hắn phả vào mặt, chẳng mấy chốc gương mặt nhỏ nhắn ấy đã trở nên đỏ hồng vì ngại ngùng, bối rối quay mặt sang hướng khác mà nói:

– Em không có cố ý…nhưng…Thiếu Hạo, anh có thể xuống khỏi người em được không? Gần như thế này…em cảm thấy…không được tự nhiên cho lắm.

Hắn nghe vậy đôi mắt chợt khoét sâu lên gương mặt cô, cô thật sự là suy nghĩ quá đơn giản hay là muốn “lạt mềm buộc chặt” đây? Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này cô đã thức tỉnh dục vọng của hắn chắc chắn là không thể thoát được. Bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành 1 đường cong hoàn mỹ, cổ họng đã bắt đầu khô khan:

– Cô ăn mặc như vậy, còn nói là không cố ý sao? Giang Uyển Nhã, cô thật là biết cách mê hoặc người.

Uyển Nhã nghe vậy khó hiểu, cô ăn mặc làm sao, khẽ quay mặt lại nhìn xuống thân thể mình, chiếc áo của bộ đồ ngủ có lẽ do cũ ngã lúc nãy đã bị tuột khuy, nghiêm nhiên bây giờ trước mặt hắn là 2 bầu ngực căng tròn, trắng nõn được che khuất bởi nội y màu hồng.

Uyển Nhã hốt hoảng đưa tay lên túm chặt cổ áo mình, ngại ngùng nói:

– Cái này…không phải…như vậy…là do…

– Dù là lý do gì đi nữa, thì cô cũng nên chịu trách nhiệm.

Câu nói cắt ngang của hắn làm cô khó hiểu, hắn nói vậy là ý gì?

– Thiếu Hạo, anh…

Nửa câu sau đã bị hắn nuốt trọn vào khoang miệng, cô sững sờ 1 hồi rồi liền vùng vằng đẩy hắn ra.

Thiếu Hạo giữ chặt 2 tay cô cố định trên đỉnh đầu, tay còn lại giữ lấy cằm co không cho cử động, hắn bắt đầu dùng lưỡi tách 2 cách đào mà đi vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô mà nếm từng dư vị ngọt.

Uyển Nhã lúc đầu có kháng cự nhưng sự dịu dàng trong nụ hôn của hắn lại khiến cô trở nên mơ hồ mà tiếp nhận.

Bàn tay hắn không an phận, bắt đầu luồn vào bên trong áo cô đi đến bầu ngực đẫy đà mà xoa bóp.

Nụ hôn nóng bỏng từ từ rời xuống cổ, xuống đến xương quai xanh mà lượn lờ.

Uyển Nhã lúc này đầu óc trở nên quay cuồng nhưng vẫn giữ lại chút nhận thức đưa tay lên chống ngực hắn, thở gấp mà nói:

– Thiếu Hạo…không được!

Hắn lúc này dục vọng trỗi dậy đâu quan tâm đến lời cô nói, bàn tay mạnh bạo xé toạc chiếc áo ngủ, nội y cũng được gỡ bỏ xuống. Nữ nhân dưới thân hắn lúc này xinh đẹp mỹ miều, mái tóc dài tung xoa trên chiếc ga giường, đôi mắt đã trở nên mơ màng, 2 má đỏ hồng vì ngại ngùng, bờ môi đỏ mọng đã có chút sưng vị nụ hôn mãnh liệt vừa rồi, thân thể trắng nõn nà cùng bầu ngực căng tròn, nhuỵ hồng hãnh diện ngẩng cao đầu.

Hắn cảm nhận được phía dưới của mình đang lớn dần lên, dục vọng vì thế kéo tới đỉnh điểm, hắn cúi xuống điên cuồng mà cắt mút 2 trái đào đỏ hồng.

Uyển Nhã vì hành động của bắt khẽ vặn mình, bất chợt lại rên lên 1 tiếng làm hắn kích thích.

Nhanh chóng trút bỏ hết những chướng ngại vậy trên người.

Uyển Nhã cảm nhận từng lớp nội y bị tháo bỏ, hơi lạnh lùa vào khiến cô rùng mình, bất giác lại thu người lại, thở gấp:

– Thiếu Hạo………ahh.

Lời chưa kịp nói hết, cô cảm nhận được 1 vật cương cứng đi vào. Uyển Nhã 1 chút đau đớn ngửa mặt ra sau, 2 tay bấu chặt ga giường đến nhăn nhúm.

Sự khít chặt của cô làm hắn hưng phấn mà vận động, khẽ cúi người xuống cắn nhẹ vào vành tai cô thì thầm:

– Uyển Nhã, gọi tên tôi!

Cô lúc này đầu óc đã trở nên mơ màng không còn nhận thức, chỉ biết thuận theo yêu cầu của hắn là lên tiếng, thanh âm ngọt ngào đến mê hoặc lòng người:

– Hạo….!

Nghe được câu trả lời vừa ý, hắn khẽ mỉm cười, động thân mạnh hơn. Động tác của hắn làm cô trở nên mê muội, 2 chân siết mạnh hông hắn, bờ môi cắn chặt để cố gắng không cho phát ra những âm thánh xấu hổ, 2 bàn tay nhỏ bé gòng lên túm lấy chiếc ga trải giường. Bàn tay hắn đưa lên túm lấy hông cô, động thân nhanh hơn, hơi thở gấp gáp:

– Uyển Nhã, thả lỏng ra.

Ánh trăng từ ngoài chiếu thẳng vào lớp kính cửa sổ, 2 thân thể loã lồ dây dưa quấn dính lấy nhau. Tiếng thờ dốc của nam nhân, những âm thanh ái muội của cô gái thi thoảng khẽ bật ra, cùng tiếng va chạm của 2 cơ thể tất cả tạo nên 1 cảnh xuân nóng bỏng để mê lòng người.

Đêm đấy, hắn mê muội mà quấn lấy thân thể cô không rời, không thể biết được hắn đã muốn cô bao nhiêu lần, chỉ biết lần cuối cùng khi hắn khẽ gầm lên 1 tiếng, phóng thứ nóng bỏng vào trong cô liền gục xuống giường ôm cô vào lòng, hương thơm ấy lại xông thẳng vào mũi đến dễ chịu, cả 2 đi sâu vào giấc ngủ.

——–/-/-/-/-/——-

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã bắt đầu lên cao chiếu sáng vạn vật. Qua lớp kính cửa sổ, nữ nhân nằm đấy với mái tóc dài tung xoá, gương mặt xinh đẹp với sống mũi cao thon gọn cùng bờ môi đỏ mọng, hàng mi cong vút khép chặt lại say sưa ngủ. Thân thể mỹ miều với làn da trắng nõn lấp ló sau tấm chăn mềm mại, 1 khung cảnh xinh đẹp đến mê muội.

Bỗng chốc cô khẽ cựa mình, đôi hàng mi bắt đầu động đậy rồi hé mở. Không gian này, đâu phải là phòng cô, Uyển Nhã khẽ nhíu mày, hình ảnh của trận kích tình đêm qua ùa về, gương mặt bỗng chốc trở nên đỏ bừng, cô bất giác lại ngồi bật dậy liền bắt gặp được cái nhìn của hắn ở chiếc ghế gần đó, vẫn quần tây và áo sơmi trắng, hắn vẫn đẹp đến thơ thẩn như vậy.

– Tỉnh?

Câu hỏi cụt lủn của hắn làm cô bừng tỉnh, lại nhìn xuống mình không 1 mảnh vải che thân, Uyển Nhã xấu hổ kéo chăn lên rồi lại nằm xuống chùm kín đầu.

Hành động ngớ ngẩn của cô lại lọt vào mắt hắn, bất giác hắn liền nở 1 nụ cười. Từ từ đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc giường lãnh đạm nói:

– Chiều nay ở nhà, tôi sẽ đón em.

(Đổi khẩu ngữ cho tình cảm nha ☺️)

Dứt lời hắn liền quay lưng trở ra, Uyển Nhã đến khi hiểu được lời hắn nói liền vội vàng ngồi dậy cũng là lúc chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự. Cô đành chỉ biết thở dài, lại nhìn xuống thân thể mình với đầy dấu vết đỏ tím ám muội mà hắn đã để lại liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, bất giác trên gương mặt lại khẽ mỉm cười.

———-/-/-/-/-/——–

Buổi chiều hôm ấy, khi cô đang ngồi trong sân liền thấy xe hắn trở về. Uyển Nhã có chút e ngại đi tới cạnh hắn, lúng túng nói:

– Thiếu Hạo…bữa tiệc tối nay…em có thể không đi được không? Nếu anh lo nghĩ đến ba…em sẽ nói với ông…là em cảm thấy mệt nên không thể đi được.

Hắn nghe vậy gương mặt vẫn tỏ ra bình thản, lãnh đạm nói:

– Không liên quan đến ba tôi, tôi là cần 1 nữ nhân đi cùng, nếu em không thích vậy để tôi tìm người khác.

Dứt lời hắn liền quay lưng định trở vào xe liền cảm nhận được 1 lực giữ tà áo hắn lại, đôi chân bỗng dừng bước.

Uyển Nhã thấy vậy mới buông tay ra, có chút ngượng ngùng nói:

– Em đi.

Hắn nghe vậy không nói gì chỉ lãnh đạm trở vào xe, Uyển Nhã cũng theo sau ngồi vào.

Xe đi đến 1 trung tâm mua sắm hạng nhất toạ lạc giữ trung tâm thành phố. Uyển Nhã bước xuống xe không khỏi kinh ngạc với thiết kế sang trọng của toà nhà.

Cô từng bước theo sau hắn đi vào, nhân viên ở bên trong đứng dàn thành 2 hàng chạy dài khẽ cúi đầu chào:

– Vương tổng.

Uyển Nhã cũng lấy làm khiếp sợ với khí thế hùng hồn như vậy.

Hắn tiến tới chiếc ghế sofa gần đấy mà ngồi xuống, 2 tay đút túi, lưng dựa thành ghế, chân vắt chéo, dáng vẻ cao cao tại thượng đủ để chấn áp tất cả, lãnh đạm nói:

– Giúp cô ấy 1 chút.

Đoàn nhân viên khẽ gật đầu nhận lệnh rồi đẩy cô vào trong phòng trang điểm.

Sau gần 2 tiếng đồng hồ vật lộn với đủ các quy trình, Uyển Nhã bước ra trong sự trầm trồ khen ngợi của mọi người.

Hắn nhìn sang cô có 1 chút sững sờ rồi liền mỉm cười hài lòng đứng dậy tiến lại gần cô khẽ đưa khửu tay ra.

Uyển Nhã thấy vậy ngỡ ngàng 1 lúc rồi cũng khoác tay hắn, cả 2 thân ảnh đẹp đẽ bước đi trong sự ái mộ của bao ánh nhìn.

———/-/-/-/-/——–

Xe dừng trước cổng của căn biệt thự nguy nga tráng lệ, ánh đèn vàng giăng kín khắp cả khuôn viên rộng lớn, thảm đỏ trài dài xuyên suốt từ cổng vào sâu bên trong.

Cô cùng hắn bước xuống xe trong bao con mắt kinh ngạc của khách dự tiệc.

Hắn vẫn 1 thân tây trang màu đen sang trọng, đôi giày da đắt tiền bóng loáng dẫm lên tấm thảm đỏ, gương mặt đẹp tựa điêu khắc, hàng lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng tắp cùng bờ môi gợi cảm tạo nên 1 vẻ đẹp không thể hoàn hảo hơn. Đặc biệt đôi mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm lại khiến hắn trở nên thu hút vô cùng.

Nữ nhân bên cạnh hắn khoác trên mình y phục dạ hội màu trắng. Chiếc váy được thiết kế cup ngực khoe lên vòng 1 đẫy đà cùng cặp xương quai xanh quyến rũ, phần thân váy được may bằng lông thú màu trắng cao cấp ôm sát hông khẽ thấy được bờ eo thon gọn cùng vòng 3 căng tròn. Chân váy được xẻ tà 1 bên lên tới ngang đùi làm lộ đôi chân thon dài, trắng nõn. Đuôi váy được thiết kế trải dài xoè rộng trên thảm đỏ. Gương mặt được trang điểm khá kỹ nhưng theo tone nhẹ nhàng giúp cô xinh đẹp dịu dàng mà vẫn không kém phần sang trọng quý phái. Mái tóc được đánh rối rồi búi cao lên, thả rơi vài sợi làm thấy được xương cánh bướm tuyệt mỹ.

Đôi nam nữ ấy trong mắt mọi người là trai tài gái sắc không ai thay thế được.

Uyển Nhã có chút lo lắng siết chặt cánh tay hắn, Thiếu Hạo thấy vậy lại lên tiếng chấn an cô:

– Không cần phải gượng gạo như vậy, cứ tỏ ra bình thường là được.

Tuy hắn đã nói như vậy nhưng cô thật sự không thể nào mà bình thường được, buổi tiệc này toàn những nhân vật có địa vị và tiếng tăm trong xã hội, còn cô lại chỉ là 1 người bình thường nếu không muốn nói là quá đỗi bình thường.

Cả 2 đi vào bên trong, không gian ở đây càng khiến cô choáng ngợp hơn. Khuôn viên rộng lớn với hàng trăm cây quý hiếm, hồ bơi với màu nước xanh trong nằm ngay giữa khuôn viên lộng lẫy, quan khách đứng xung quanh với những y phục đắt tiền xa hoa, cô cảm thân bản thân thật quá nhỏ bé.

Hắn đưa cô đến 1 chiếc bàn trống gần đấy rồi nói:

– Đợi tôi ở đây.

Uyển Nhã nghe vậy chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng hắn. Có lẽ hắn đang đến chào hỏi vị Bộ trưởng, người tổ chức bữa tiệc hôm nay, bên cạnh ông là 1 người con gái vô cùng xinh đẹp chắc là chủ nhân của bữa tiệc này.

Ở khoảng cách này, thêm sự ồn ào náo nhiệt cô không thể nghe được họ đang nói gì chỉ thấy cô gái ấy liên tục cười nói rồi chạm vào người hắn, Uyển Nhã trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, cô thật sự không muốn thấy hắn quá thân mật với người phụ nữ khác như vậy.

Lúc đấy, 1 nhân viên phục vụ bưng 1 khay đồ uống đi đến cô lịch sự mời:

– Tiểu thư, cô dùng gì?

Uyển Nhã nghe vậy chỉ thờ ơ gật đầu 1 cái rồi đưa tay lên lấy đại 1 ly, tầm mắt vẫn nhìn về hướng của hắn.

Bỗng 1 thanh âm vang lên làm chuyển hướng tầm nhìn của cô:

– Uyển Nhã!

Cô khẽ quay người lại về hướng phát ra âm thanh, 1 chút ngạc nhiên rồi bật thốt lên:

– Thiên Ân!



Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK