Chương 2: Bạc.
Cố Vân Đông đối với Nhị thúc này một chút hảo cảm cũng không có, lúc trước hắn và Cố Đại Giang cùng nhau dẫn dắt giặc cỏ rời đi cũng chỉ có hắn trở về, điều này không khỏi làm cho cô nghĩ nhiều, đem chuyện Cố Đại Giang mất tích cùng hắn liên hệ cùng một chỗ.
Cố Đại Hà chạy đến bên người Cố Vân Đông, không nói hai lời liền ngồi xổm người xuống kéo ống tay áo của cô.
"Ông làm gì vậy? ?" Cố Vân Đông thoáng cái đã có thêm chút sức lực, đem tay rút trở về.
"Dù sao mày cũng sắp chết rồi, cha mày để lại tiền cho mày cũng đừng lãng phí, Nhị thúc giúp mày cầm lấy đi hiếu kính ông bà nội." Cố Đại Hà lại nhấc lên tảng đá bên cạnh đánh tới đầu cô, Cố Vân Đông chỉ kịp 'Cmn' một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
"Đại tỷ! !" Cố Vân Thư hét lên một tiếng, bổ nhào qua điên cuồng đánh Cố Đại Hà.
Dương thị cũng kịp phản ứng, buông giỏ liền đi lên cào hắn.
Cố Đại Hà bị hai người cuốn lấy phải lui về phía sau hai bước, rốt cuộc không kiên nhẫn nữa bắt được Cố Vân Thư, một tay bóp ở cổ hắn, quát lên với Dương thị đang muốn nhào qua cắn mình: "Đứng lại, tới nữa tôi sẽ bóp chết con của cô."
Dương thị liền dừng lại, do do dự dự không dám lên trước, nhìn con rai lại nhìn con gái đang hôn mê, đột nhiên quỳ xuống trước Cố Đại Hà: “Nhị thúc thằng bé, van cầu, van cầu anh, buông A Thư ra, nó đau, nó đau đấy."
Cố Vân Thư bị bóp cổ làm cả khuôn mặt đều chuyển sang tím rồi, con mắt càng thêm đỏ ngầu, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh chỉ là không chịu rơi xuống, hắn không quan tâm, điên cuồng mà giãy giụa: "Mẹ đừng như bậy..., đừng quỳ. Ông ta không phải người, ông ta là súc sinh, ông ta đánh tỷ tỷ, muốn giết chết chúng ta, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ông."
Cố Đại Hà căn bản mặc kệ thằng bé mắng cái gì, không có Dương thị vướng bận, hắn một lần nữa đi đến bên người Cố Vân Đông, giật xuống tay áo của cô. Hắn biết đại ca vụng trộm cho cô cháu gái này chút bạc phòng thân, hắn vô tình thấy được Cố Vân Đông đem bạc khâu ở trong tay áo, cho nên hắn mới có thể đi mà quay lại trở về đấy.
Dù sao ở thế đạo này, cả nhà bọn họ khẳng định không sống được vài ngày đấy, nếu để cho số bạc này chôn cùng bọn họ, còn không bằng để cho hắn cầm đi đây này.
Cố Đại Hà yên tâm thoải mái vô cùng, mở tay áo ra, quả nhiên thấy một lượng bạc vụn. Vị đại ca này của hắn còn có tâm nhãn đấy, rõ ràng vụng trộm cất dấu nhiều tiền như vậy.
Lấy được bạc, Cố Đại Hà thả Cố Vân Thư ra, Dương thị bước lên phía trước đem người tiếp được, tránh cho đầu hắn đầu vào trên tảng đá, "A Thư, mẹ ở đây, không đau ah."
Cố Vân Thư thiếu chút nữa tắc thở, sau khi được tự do, nó rốt cuộc cũng bắt đầu thở hổn hển.
Cố Đại Hà đứng lên lườm bọn họ, cười đến đắc ý, "Các người đừng trách tôi, là ông bà nội các người quyết định đem các người đuổi đi đấy, tôi là tiểu bối, chỉ có thể nghe bọn hắn đấy."
Nói xong hừ cười một tiếng, đi nhanh về phía phương hướng của ông Cố.
Ông Cố thấy con thứ hai rời đi, giờ phút này thấy hắn một lần nữa trở về, có chút cau mày, hỏi, "Anh đi làm cái gì rồi hả?"
Cố Đại Hà cũng không gạt ông ta: "Trên người nha đầu kia còn cất giấu bạc đấy, con lấy tới cho cha mẹ dùng."
Bước chân ông Cố dừng lại: "Bọn hắn chỉ có một chút lương thực như vậy, anh lại còn đi..."
"Làm sao lại không thể đi." Ông ta còn chưa nói hết câu, Triệu thị liền không nhịn được mắng: "Tôi đã nói lão đại không thành thật một chút rồi, có bạc lại không hiếu kính hai người già chúng ta, còn lén lút cho con dâu con gái đấy. Cái đồ không có lương tâm kia, chúng ta vất vất vả vả đem hắn nuôi lớn như vậy, lại muôi ra kẻ đáng kinh bỉ như vậy, sớm biết vậy nên đánh chết hắn rồi. Lão nhị lấy bạc thì làm sao vậy? Dù sao cho bọn họ cũng không dùng được, đừng để cuối cùng rơi vào tay người khác, còn không bằng cho chúng ta."
Cố lão đầu há to miệng, hồi lâu mới giận dữ nói, "Cũng là số mệnh bọn họ không tốt." Xem như chấp nhận những gì Triệu thị nói.
Cố Đại Hà liền yên tâm thoải mái mà cất kỹ bạc, "Mẹ, bạc này con cất dùm mẹ, con tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, không dễ làm mất."
Triệu thị liếc mắt nhìn hắn, không nói gì. Cái thế đạo này bà ta cũng không muốn vì hơn mười văn tiền mà làm cho con trai mất hứng, vạn nhất chọc giận nó, nó vứt bỏ bà ta, bà ta cũng sống không nổi. Bà ta cho rằng tiền không nhiều lắm, cũng tuỳ ý hắn rồi.