Chương 5: Gạo Trắng.
Vừa đi vào trong sân, Cố Vân Đông chợt nghe từ trong phòng truyền đến giọng nói mang theo một tia nghi hoặc: "Mẹ, đại tỷ hình như không giống với lúc trước, trước kia đại tỷ luôn khóc, còn đặc biệt sợ đau, hiện tại giống như thoáng cái liền, liền, liền đặc biệt nam tử hán rồi."
Cố Vân Đông, "..." Không biết nói chuyện sao? Cái gì gọi là đặc biệt nam tử hán?
Bất quá cô cùng Cố Vân Đông trước kia tính cách xác thực rất khác nhau, vẫn phải đưa ra một cái cớ hợp lý để giải thích một chút.
Chỉ là không đợi đến lúc cô nghĩ ra được, giọng Cố Vân Thư lại vang lên: "Nhất định là vì ông bà nội đuổi chúng ta đi, làm cho đại tỷ bị kích thích lớn. Cha lại không ở đây, cho nên tỷ tỷ cảm thấy mình phải bảo vệ chiếu cố chúng ta, đại tỷ quá không dễ dàng. Mẹ, mẹ nói xem có biện pháp nào, để cho con thoáng cái liền lớn lên, sau đó biến thành lao động mạnh trong nhà. Như vậy, đại tỷ cũng không cần giả trang thành người đặc biệt đàn ông như vậy, con hiện tại thật vô dụng."
Dương thị nghiêng đầu qua, nghe cũng không hiểu lắm: "Mẹ trưởng thành, cao như vậy."
Cố Vân Đông tâm tình phức tạp, đứa bé này tuổi còn nhỏ như vậy, ngược lại rất biết quan tâm.
Bất quá nghe tiếng nói của nó, vẫn có thể đoán được cổ họng của nó không có vấn đề quá lớn đấy. Xem ra Cố Đại Hà tuy đã nắm vào cổ của nó tạo thành dấu vết nhìn thấy mà giật mình, nhưng không thật sự làm bị thương.
Cố Vân Đông nâng thứ trong tay lên, bước chân nặng hơn một chút, giọng nói bên trong lập tức dừng lại.
Cô đẩy cửa ra, liền thấy Cố Vân Đông dang hai tay ngăn ở trước mặt Dương thị cùng Cố Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, một bộ đề phòng.
Nhìn thấy là cô, lập tức thở phảo một hơi, trên mặt nở nụ cười thật tươi: "Đại tỷ trở về rồi." Ánh mắt nhìn qua, nhìn thấy có đồ trong tay cô, đôi mắt to sáng ngay lập tức phát ra ánh sáng: "Tìm được đồ ăn rồi sao?"
"Ừ." Cố Vân Đông đem túi vải để trên mặt đất: "Tỷ đi phòng bếp nhìn xem có nước hay không."
Cô quay người lại đi ra ngoài rồi, nơi này nhất định là không có nước, bất quá là cô đang giả vờ giả vịt, đi phòng bếp tìm cái bình, lấy ra nước khoáng trong không gian đổ vào, lúc này mới một lần nữa trở lại gian phòng.
Trong phòng Cố Vân Thư cũng đã mở to hai mắt mà nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn gạo trắng trong túi, giọng cũng cà lăm rồi: "Đại, đại tỷ, tỷ tìm được nó từ nơi này sao? Thật nhiều, thật trắng ah."
Nó chưa bao giờ thấy loại gạo nào trắng và to như vậy, mỗi hạt đều trong suốt, nhìn ngon hơn loại gạo đắt nhất trong tiệm gạo của thị trấn.
Cố Vân Thư nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
“Tỷ tìm thấy nó dưới gầm giường trong một căn phòng của gia đình bên cạnh đấy.” Cố Vân Đông nói.
Cố Vân Thư ngẩn người, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "Đệ đã biết, vậy người nhà khẳng định giống như nhị thẩm, vụng trộm đem đồ ăn giấu đi, lúc chạy nạn đã quên mang đi." Nói xong còn rất dùng sức mà gật đầu.
Trước kia lúc chuẩn bị rời thôn, nhị thẩm vụng trộm lấy ra hai túi khoai lang lớn dưới gầm giường, chuẩn bị lặng lẽ cất giấu mang đi, đó là khoai lang bà ta âm thầm giữ lại cho phòng mình ăn nhiều năm như vậy. Không nghĩ tới bị bà nội thấy được, ở trong nhà mắng to nhị thẩm là bạch nhãn lang, toàn bộ Cố gia cũng biết chuyện này.
Hôm nay nghe nói gạo này là từ dưới giường tìm được, Cố Vân Thư lập tức tìm được cách giải thích hợp lý.
Cố Vân Đông cảm giác mình căn bản cũng không cần phải nói dối, thằng bé cũng có thể thay cô tìm được lời nói.
Vì vậy cô gật gật đầu: "Chắc là vậy." Nói xong quay người đóng cửa lại, nhen nhóm lại ngọn lửa trước đó.
Sau khi cho nước vào cái hũ, Cố Vân Đông định nấu chút cháo uống.
Cả nhà đều đói bụng rất lâu rồi, bụng trống rỗng đấy, chỉ có thể ăn chút đồ ăn nấu mềm.
Cô cho vào một nắm to, Cố Vân Thư lập tức đau lòng: "Đại tỷ, ít một chút ít một chút, đệ kỳ thật không quá đói, đệ có thể ăn ít một chút đấy."
"Đệ không phải muốn lớn lên thật nhanh sao? Không ăn nhiều lên, làm thế nào mà lớn lên được?"
Cố Vân Thư ngẩn người, lập tức xoắn xuýt rồi, nó muốn nhanh lớn lên, nhưng lương thực của bọn họ không nhiều lắm, hiện tại ăn nhiều rồi, sau đó phải làm sao bây giờ?
Thằng bé đang loay xoay khó xử, Cố Vân Đông đã tay chân lanh lẹ mà nấu cháo rồi.