Chương 3: Mẹ Đói.
Khi Cố Vân Đông tỉnh lại lần nữa, cô đang ở trên lưng Dương thị, bên tai truyền đến tiếng thở dốc hồng hộc của bà ấy đi đường.
Dương thị rất gầy yếu, Cố Vân Đông cảm giác rất rõ ràng bả vai run run đấy, giống như nó sẽ bị nghiền nát nếu không cẩn thận vậy
"Đông Đông, Đông Đông, con đã tỉnh?" Đại khái là cảm giác được động tĩnh, Dương thị có chút nghiêng đầu, tràn đầy mừng rỡ mở miệng.
Cố Vân Đông lúc này mới phát hiện trước người Dương thị còn treo móc một cái giỏ, ở bên trong ba lô là tiểu nữ hài vẫn ngủ vô tri vô giác như trước, hiện tại còn chưa tỉnh lại.
Cố Vân Thư cũng nghe thấy, vội vàng ngẩng đầu lên, "Đại tỷ, tỷ đã tỉnh? Tỷ kiên trì thêm một chút, chúng ta lập tức tới nơi rồi."
"Chúng ta đi đâu?" Cố Vân Đông khàn giọng hỏi.
Con đường bọn họ đi có chút nhỏ hẹp, trên đường cũng không có người nào, lúc này sắc trời đã tối, phải tìm một chỗ qua đêm mới được.
"Chúng ta đi trở về, quay trở lại cái thôn mà chúng ta đã ở đêm hôm qua, chỗ kia cách gần hơn một chút." Cố Vân Thư ngẩng đầu, lau mặt, cố gắng nở nụ cười. Quyết định này là hắn đưa ra, trong lòng kỳ thật luôn thấp thỏm không yên, cũng không biết đúng hay không.
Dù sao so với việc đi về phía trước không biết phương hướng, hắn chỉ có thể trở lại nơi có thể nhận ra, đại tỷ cần nghỉ ngơi, trong lòng hắn cũng rất sợ.
Cố Vân Đông lúc này mới phát hiện trên cổ của thằng bé có một vết hằn dài, phối hợp với cái đầu có chút lớn kia, nhìn thấy đặc biệt giật mình.
Sắc mặt cô khẽ biến, hơi trầm xuống, "Cố Đại Hà đâu rồi?"
"Ông ta đoạt bạc của đại tỷ, bỏ chạy rồi." Cố Vân Thư rốt cục vẫn không thể nhịn được, dáng tươi cười duy trì không nổi, cúi đầu xuống lau đi một hàng nước mắt, "Vân Thư vô dụng, không bảo vệ tốt cho đại tỷ, cũng không giữ được bạc, thực xin lỗi."
Cố Vân Đông muốn gọi thằng bé, không cho phép khóc, cô ở tận thế một năm, đã sớm hiểu rõ nước mắt là thứ vô dụng nhất. Bạc không còn thì không còn, khóc thì làm được cái gì, quay đầu lại nếu có cơ hội sẽ bắt hắn trả lại gấp mười gấp trăm lần, có gì to tát đâu?
Nhưng cô rất nhanh đã kịp phản ứng, ở đây không phải tận thế, Cố Vân Thư cũng không phải là người xa lạ, là đệ đệ của cô.
Nhưng cô cũng sẽ không an ủi mọi người,
Có thể nàng cũng sẽ không an ủi người, cũng may bên tai rất nhanh đã truyền đến giọng Dương thị: "A Thư không khóc, là nhị thúc của con xấu, sau này chúng ta cũng không để ý, không để ý đến hắn nữa, mẹ thương con."
Cố Vân Thư được an ủi rồi, hắn dùng lực hít hít cái mũi: "Con không khóc, con là người đàn ông duy nhất ở đây rồi, con không khóc." Nói xong, ôm ôm túi khoai tây trong ngực, ưỡn bộ ngực nhỏ.
Cố Vân Đông, ". . ."
Cũng may rất nhanh bọn họ đã đặt chân đến thôn, thôn này im ắng đấy, có vẻ như đã không có người nào rồi, mọi người chết thì đã chết, bỏ đi thì cũng đã bỏ đi, đều đang tìm kiếm một nơi khác có thể sinh tồn.
Cố Vân Thư vốn muốn đến gian phòng mà ngày hôm qua bọn họ đã ở kia, bị Cố Vân Đông ngăn lại. Cuối cùng bọn họ chọn một căn nhà ở xa trung tâm thôn một chút, nơi ở cũng không lớn, ở khu vực vắng vẻ yên tĩnh sẽ tốt hơn, bên cạnh chỉ có hai hộ gia đình.
Đến trong phòng, Dương thị liền cẩn thận từng li từng tí đem Cố Vân Đông đỡ xuống.
Sức lực của Cố Vân Đông đang dần dần khôi phục, chỉ là trước đó bị đánh vào đầu, còn có chút choáng váng.
Cố Vân Thư cẩn thận đem túi khoai tây đặt ở trước mặt cô, ngẩng đầu nói ra, "Đại tỷ, tỷ cứ nghỉ ngơi trước, đệ đi tìm chút củi lửa."
Nó hiểu chuyện vô cùng, lúc nói chuyện với Cố Vân Đông còn cố gắng mỉm cười, không để cô lo lắng.
Nói xong cũng quay người đi tìm kho củi rồi, Cố Vân Đông nhìn theo bóng lưng thằng bé, thân hình nhỏ bé cùng với cái đầu lớn như vậy còn lo lắng cái đầu kia bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.
Một lúc sau, thằng bé bưng hai bó củi nhỏ đi vào, còn gọi Dương thị: "Mẹ, giúp con đem cửa sổ đóng lại."
"Tốt lắm." Dương thị đang cầm bình trúc đút nước cho Cố Vân, tiểu cô nương vô thức mà nuốt lấy, rốt cuộc cũng có chút phản ứng rồi.
Đợi đến lúc cửa sổ đã đóng chặt, Cố Vân Thư mới bắt đầu động thủ nướng khoai tây.
Cố Vân Đông trơ mắt ếch nhìn nó lấy từ trong bao vải ra. . . Hai củ khoai tây khô quắt bé xíu, thập phần quý trọng mà bắt đầu xâu chuỗi lại và đặt trên củi và quay trên đống lửa, đợi đến lúc chín rồi, liền đưa cho cô một củ.
Một củ khác, nó cẩn thận lột vỏ, đưa đến trong miệng Cố Vân.
Sau đó, liền đem lửa dập tắt.
Cố Vân Đông nhìn củ khoai tây nhỏ trong tay, lại nhìn Cố Vân Thư cùng Dương thị rõ ràng không có ý định ăn: "Còn của hai người thì sao?"
"Đại tỷ, tỷ ăn đi, đệ không đói bụng." Nói thì nói như thế, ánh mắt lại không khống chế nổi mà nhìn lên củ khoai tây, lập tức lại cúi đầu.
Dương thị biểu hiện trực tiếp hơn, bà dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, ". . . Mẹ đói."