Thông Thiên Sứ Giả: Như vậy đi, Tiên Tôn, không phải ngài thích đánh cờ a? Ngày khác ta sẽ đưa cho ngài một bộ kỳ phổ, cam đoan ngài có thể chơi cho Thủy Đức Tinh Quân đến độ trầm cảm!
Hỏa Đức Tinh Quân: Ta kháo, kỳ phổ ngưu như vậy? Tốt tốt tốt, đổi, ta đổi!
"Hỏa Đức Tinh Quân đã gửi 【Kim Sang Dược】cho Thông Thiên Sứ Giả
Sau khi lấy Kim Sang Dược ra, một cái bình máu nhỏ liền hiện lên trong tay Tần Dật.
Nhưng là vấn đề mới lại nối gót mà tới.
Vết thương của nữ tử là ở trên ngực, muốn bôi thuốc, nhất định phải cởi quần áo......
Nhưng Tần Dật không cảm thấy đó là cái vấn đề.
"Trong mắt bác sĩ, không phân biệt nam nữ, vị mỹ nữ này, đắc tội......"
Nói xong câu nói này, Tần Dật cũng không có biểu cảm như bác sĩ sản phụ khoa, mà là cười đến độ có bao nhiêu hèn mọn liền có bấy nhiêu hèn mọn.
Bàn tay run rẩy kéo khóa quần áo nữ tử, Tần Dật có chút thẹn thùng......
Bôi xong thuốc, Tần Dật nhanh đi tắm nước lạnh để cho mình tỉnh táo lại.
Tắm rửa xong, bọc lấy áo choàng tắm vừa ra cửa, môt con dao găm liền nằm ngang cổ hắn.
Nữ tử một mặt sương lạnh, bá khí ầm ầm, cũng là bởi vì thụ thương mà vẫn có chút tái nhợt.
"Đại mỹ nữ, cô cứ như vậy đối đãi ân nhân cứu mạng của mình?!" Tần Dật không sợ chút nào, cười nói.
Dạ Oanh âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi thay quần áo cho ta?!"
"Đúng a, sao thế?"
"Vậy ngươi cũng nhìn qua thân thể của ta!"
Dạ Oanh nắm thật chặt dao găm, mũi nhọn suýt nữa cắt rách làn da Tần Dật.
Tần Dật cười khổ, "Không có a, ta không thấy gì cả."
Dạ Oanh: "Ngươi đã cởi cả áo ngực của ta, còn nói không thấy?!"
Tần Dật khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ấp úng, "Ta ~ Ta nói không thấy chính là không thấy ~ Ta chính là nhắm mắt cởi a, chính là nhắm mắt lại......"
"Nói bậy, ngươi có thấy nốt ruồi đen trên ngực ta không?"
"Xả con bê, rõ ràng là nốt ruồi son a, ách......"
Tần Dật muốn che lại miệng của mình thì đã trễ, "Dạ Oanh trên mặt đã bốc lên sát khí."
"Được rồi được rồi, ta có xem ta có xem a!"
Tần Dật ngả bài, một mặt u oán nói: "Ngực cô tổn thương rất nghiêm trọng, gần như thương tổn tới tâm mạch, nhìn cách ăn mặc của cô mà nói cũng không thích hợp đi bệnh viện, cho nên ta chỉ có thể đưa cô đến khách sạn!"
Ta cởi quần áo cô ra chỉ là vì lòng hảo tâm, cũng thuận tiện bôi thuốc luôn!
"Lại nói, ta đường đường là một thiếu niên huyết khí phương cương, phong độ đẹp trai, dáng dấp cũng đẹp mắt, tự nhiên sẽ nhắm hai mắt, bất quá ta cũng không có làm chuyện gì hạ lưu a?!"
Nghe Tần Dật nói vậy, Dạ Oanh buông dao găm xuống.
"Nếu không phải ngươi đã cứu ta, ta đã sớm móc mắt ngươi rồi!" Dạ Oanh lạnh lùng nói.
Tần Dật tức giận cười, "Ha ha, hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú...... Đúng rồi, cô đến cùng là ai? Vì cái gì người kia sẽ truy sát......"
"Phanh!"
Tần Dật lời còn chưa nói hết lời, liền bị Dạ Oanh trực tiếp dùng chân đạp mạnh vào cửa phòng tắm.
Âm thanh va chạm kịch liệt sau lưng khiến Tần Dật kém chút ngất đi, quay đầu nhìn đôi chân dài đặt ở trên bả vai mình, Tần Dật nổi giận, "Cô có bị bệnh không, coi như ta xem thân thể của cô, cũng là vì cứu cô a, cô cứ như vậy đối đãi ân nhân cứu mạng của mình?!!"
Dạ Oanh một mặt băng lãnh, tóc dài phất phới, toàn thân tản mát ra khí tức ngự tỷ!
"Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu không ta giết ngươi!"
"Ha ha, cô cho rằng cô thật sự có thể đánh thắng được ta?"
Dạ Oanh ngây dại, nàng buông đôi chân dài ra, nắm chặt cổ áo Tần Dật, hai khuôn mặt cách nhau trong gang tấc, Tần Dật cảm giác mình chỉ cần hơi nhướn cổ một chút, liền có thể đích thân hôn lên môi đỏ kiều diễm ướt át kia!
Dạ Oanh nhìn chằm chằm con ngươi Tần Dật, giống như là thẩm vấn viên, chất vấn: "Người kia là sát thủ nổi danh quốc tế, ngươi thế mà lại có thể đánh thắng được...... Nói, ngươi đến cùng là ai?!"
Bị đối phương chất vấn tâm hồn, Tần Dật dở khóc dở cười, sau đó trịnh trọng cất cao giọng nói:
"Tần Dật
Sinh viên năm ba khoa quản lý đại học Giang Nam
Phú nhị đại
Điện thoại iPhone 6S
Giới tính nam, yêu thích nữ, sở trường một tay lái Ferrari
Giới thiệu thêm: Do quá đẹp trai nên luôn bị các ngự tỷ liếc mắt đưa tình!"
Dạ Oanh đôi mi thanh tú nhíu nhíu, hai bên má cơ kịch liệt rung động, "Tần Dật đúng không, đừng có làm trò trước mặt ta, người bình thường có thể có được thân thủ như ngươi?!"
"Ta thật là người bình thường a! Nếu cô muốn nói ta có siêu năng lực gì, đó chính là......"
"Có tiền."
Tần Dật dáng vẻ chững chạc đàng hoàng nói.
Dạ Oanh buông cổ áo Tần Dật ra, kiểm tra một hồi miệng vết thương của mình, ngắn ngủi mười mấy phút, thế mà đã khép lại.
Hiển nhiên Tần Dật không phải người bình thường, loại linh đan diệu dược này nhất định đến từ Hoa Hạ cổ võ thế gia hoặc là trong môn phái ẩn thế.
Tuy nhiên Dạ oanh cũng có tiếp tục hỏi, bởi vì nàng rõ ràng, hỏi cũng hỏi không ra lời nói thật.