Bình quân toàn bộ tổ chức đội bóng rổ là hơn chục nam tử vạm vỡ với chiều cao trung bình là 1m9 trở lên, tất cả đều bị Tần Dật đánh ngã xuống đất.
Nhóm học viên nam xung quanh nhao nhao vỗ tay tán hường, bởi vì đám nam sinh đội bóng rổ này không biết đã đội nón xanh cho bao nhiêu nam sinh.
Nhưng rất nhiều nữ học viên đều giận mắng Tần Dật, bởi vì Trâu Khải là nam thần trong suy nghĩ của các nàng!
Trâu Khải đứng người lên, hung tợn nhìn xem Tần Dật, "Tiểu tử, ngươi có gan...... Ngươi thật có lá gan, đã vậy có dám đấu một trận bóng rổ với ta không? Nếu ngươi nếu thua, liền rời khỏi Hân Nghiên!"
Tần Dật một mặt trêu tức, đây đều trò của trẻ con, nhưng trước mắt bao người, Tần Dật cũng có ý định lập uy một chút.
"Được, ngươi muốn đấu như nào?"
Trâu Khải thấy thế, trong lòng cười thầm, "Ha ha, so bóng rổ với ta, lần này ngươi nhất định phải chết, chờ bị ta chà trên mặt đất đi......"
"Hai giờ chiều, sân bóng rổ khu Tây Nam của học viên, đơn đấu hay là ba chọi ba, ngươi chọn!"
Tần Dật nghĩ nghĩ, "Ngươi am hiểu đơn đấu hay là đoàn đấu? Ngươi am hiểu cái nào ta liền chọn cái đó."
Trâu Khải cười to, "Vậy thì đoàn đấu trước rồi đến đơn đấu, nếu như ngươi thua cả hai trận, ngươi không chỉ phải rời khỏi Hân Nghiên, mà còn muốn trước mặt ta sủa như chó!"
Tần Dật gãi gãi đầu, thầm nghĩ những người tuổi trẻ này thật sự là nhàm chán a.
Tốt, "Ta đáp ứng ngươi...... Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như hai trận ngươi cũng đều thua, ngươi phải bỏ ra cái gì?"
Trâu Khải cười ha ha, "Đùa chứ, ta làm sao có thể thua được!"
Tần Dật lắc đầu nói: "Tiền đặt cược không công bằng, vậy ta không cược nữa."
"Từ từ!"
Trâu Khải nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như ta thua, ngươi nói làm gì thì ta sẽ làm đó!"
Thấy Trâu Khải ra vẻ trang bức cho là mình không có khả năng thua, Tần Dật tà mị cười một tiếng, "Tốt ~ Nếu như cả hai trận ngươi đều thua, vậy về sau cũng đừng quấy rối bạn gái của ta!"
"Còn có, quỳ xuống lau giày cho ta."
"Tần Dật, ngươi......"
Trâu Khải trợn mắt trừng trừng, nhưng lập tức tiêu tan, cười nói: "Tốt, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao thắng ta!"
Nói xong, Trâu Khải cùng đội viên đội bóng rổ rời đi.
Trận tranh tài này nhanh chóng được lan truyền.
Một tay lái Ferrari, Tần Dật bắt đầu đi tìm một nhà ăn năm sao.
Hai người ngồi trong phòng Vip, bên cạnh bàn ăn là một nghệ sĩ vĩ cầm đang chơi đàn, trên bàn là một chai rượu vang đỏ giá ngất trời được đến từ Bordeaux.
Tình cảm tràn ngập trong không khí, Tần Dật hóa thành tình thánh, chỉ vài lời nói liền khiến Lý Hân Nghiên mặt đỏ tới mang tai.
Lý Hân Nghiên không chịu được những lời tâm tình của Tần Dật , lập tức dời đi chủ đề.
"Khụ khụ ~ Tần Dật, anh chơi bóng rổ ổn chứ?"
"Anh không biết chơi bóng rổ."
"Ngạch, vậy mà còn đáp ứng tranh tài với Trâu Khải!"
Gặp Lý Hân Nghiên một mặt lo âu nhìn mình, Tần Dật mỉm cười, nhéo nhéo mặt Lý Hân Nghiên, "Đồ ngốc, trong từ điển của anh, không có từ thua!"
Nói xong, Tần Dật liền hôn lên môi Lý Hân Nghiên .
Tay chơi đàn violon bên cạnh thức thời nhanh chóng rời khỏi phòng......
Cuối cùng, Lý Hân Nghiên mặt đầy xuân quang ôm Tần Dật đi ra phòng ăn, lên Ferrari.
Lý Hân Nghiên ngồi ở vị trí phụ lái, không dám nhìn thẳng mắt Tần Dật.
Vừa rồi tại trong phòng ăn, hai người kém chút liền gạo nấu thành cơm, may mắn là hôm qua Lý Hân Nghiên vừa vặn tới kinh nguyệt, nếu không hậu quả không cần nói cũng biết.
Giữa trưa trở lại ký túc xá, Tần Dật liền bị Trần Tử Hào cùng Lưu Tráng vây lại, hai người đều đồng thời nhìn Tần Dật giống như là nhìn quốc bảo.
Lưu Tráng nắm lấy Tần Dật bả vai, "Ngọa tào, Dật ca, ngươi tại sao không nói cho ta biết mình là phú nhị đại, ngay cả hai người chúng ta cũng giấu diếm!"
Trần Tử Hào đẩy kính mắt, "Ba năm, chúng ta đều không có ngồi qua Ferrari của ngươi, kết quả ngươi dùng lại dùng nó chở gái......"
Tần Dật lười nhác giải thích, mà là nói: "Chuyện ta cùng Trâu khải cá cược các ngươi biết đi?
"Đương nhiên, Dật ca, ngươi đối với chị dâu như vậy, tiểu đệ thật sự là bội phục!" Lưu Tráng ôm quyền nói.
Tần Dật trừng Lưu Tráng một chút, "Đừng có vuốt mông ngựa, đơn đấu không có gì vấn đề, nhưng ba đấu ba, ta còn thiếu hai người đồng đội."
Lưu Tráng khóe miệng co quắp quất, "Dật ca, ngươi sẽ không phải là muốn ta cùng háo tử......"
"Không sai."
Trần Tử Hào lắc đầu, "Mặc dù ta muốn giúp ngươi, nhưng kỹ thuật bóng rổ của ta còn không có đạt tới trình độ của Hứa Thải, cho nên vào cũng chỉ cản trở."
Lưu Tráng cười khổ, "Ta còn không chơi được yo-yo chứ đứng nói đến bóng rổ......
Tần Dật cười tà nói: "Các ngươi chỉ việc đi góp đủ nhân số, việc còn lại cứ để ta làm!"
Lưu Tráng gãi gãi đầu, "Dật ca, ta nhớ hình như ngươi cũng không biết chơi bóng rổ a."