• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyên Cát Như hậm hực từ khách sạn đi ra ngoài, chưa được bao xa thì chiếc xe Maybach đen bóng dừng ngay bên cạnh. Tuyên Cát Như đang tức xì khói muốn mắng chửi thì nhìn thấy người đàn ông từ trong xe bước ra, cao ráo đẹp đẹp trai ngút ngàn, lời lên đến miệng cũng nuốt xuống.

"Xin chào tiểu thư, không biết tiểu thư có thể cùng tiên sinh của chúng tôi ăn bữa tối không?" Phượng Uyển mỉm cười lịch thiệp nói với Tuyên Cát Như.

Tuyên Cát Như trong lòng phấn khích nhưng ngoài mặt thì cười nhẹ hỏi: "Tiên sinh của cậu là..."

"Là Nhiếp Thái Ngôn." Phượng Uyển liền đáp.

Trúng số rồi, Tuyên Cát Như mày trúng số rồi. Được Nhiếp Thái Ngôn nhìn trúng thì cần gì cái tên già giám đốc Hứa đó nữa chứ.

"Không biết ý của tiểu thư thế nào ạ?" Phượng Uyển thấy cô ta không nói mà cứ đứng mơ tưởng liền nói.

"Được Nhiếp tiên sinh để mắt đến là vinh hạnh của tôi. Từ chối có phải quá thất lễ không?" Tuyên Cát Như cười nói.

Phượng Uyển mỉm cười: "Vậy tối nay tôi sẽ đến rước tiểu thư."

Hiện tại ở nhà hàng Nhiếp Thái Ngôn ngồi vắt chân lên ghế nhìn giám đốc Hứa.

"Nhiếp tiên sinh không biết có chuyện gì mà anh lại đột ngột đến đây vậy?" Giám đốc cười cười lấy lòng, cung kính hỏi.

Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười: "Đến xem náo nhiệt nhưng có vẻ..." Hắn kéo dài giọng, khuôn mặt trở nên thất vọng: "Đến chậm, không xem được nữa!"

Trán của Giám đốc bất đầu lấm tấm mồ hôi, ông ta lấy khăn tay từ trong túi áo lau lau: "Chỉ là đám nhân viên nhỏ gây sự với nhau, ngài không cần để tâm đâu ạ."

Hắn dẫu môi nói: "Vậy sao? Tôi muốn gặp Lạc An Khuê. Gọi cô ta lên phục vụ tôi bữa trưa."

Giám đốc bắt đầu sụp đổ. Lạc An Khuê lúc nãy bị Tuyên Cát Như đánh đến mặt mày sưng phù, bây giờ mà lên gặp hắn chẳng phải chọc cho tên điên này lên cơn sao? Hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ông ta quỳ rạp xuống đất, run rẩy van xin:

"Nhiếp tiên sinh, lúc nãy có một vị khách khăng khăng nói rằng Lạc tiểu thư lấy cắp đồng hồ của mình nên đã kích động đánh Lạc tiểu thư. Tôi biết tin liền chạy xuống ngăn cản nhưng không ngăn kịp! Nên mới xảy ra cớ sự như thế!"

Nhiếp Thái Ngôn cao ngạo ngồi vắt chân trên ghế, ánh mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng nhìn tên giám đốc đang sợ hãi quỳ ở dưới đất. Hắn cười nhẹ:

"Hào Kiện!"

"Dạ!" Hào Kiện ở bên cạnh lập tức lên tiếng.

Nhiếp Thái Ngôn cười híp mắt, giọng nói của hắn ôn hòa nhẹ nhàng, êm tai: "Nhắc nhở ông ta, sau này làm việc phải nhanh nhẹn một chút."

Giám đốc sợ hãi cầu xin: "Nhiếp tiên sinh, Nhiếp tiên sinh mong anh tha tôi. Tôi sẽ không có lần sau đâu! Nhiếp tiên sinh!"

Hào Kiện thuần thục giữ bàn tay ông ta, cắt đi ngẫu nhiên một ngón tay. Giám đốc đau đớn ôm chặt bàn tay mình.

"Giám đốc Hứa, lần sau thì lưỡi dao này nằm ở tim của ngài đấy!" Hào Kiện nói ở bên tai ông ta.

Nhiếp Thái Ngôn cười tươi: "Giám đốc sẽ không có lần sau đâu đúng không?''

"Sẽ không, sẽ không có lần sau!" Giọng nói Giám đốc run rẩy.

"Tôi tin anh mà!'' Nhiếp Thái Ngôn vỗ vỗ vai ông ta rồi rời đi.

"Đại ca, chúng ta không đi xem cô Lạc thế nào sao?" Hào Kiện thấy hắn đi thẳng ra cửa liền thắc mắc hỏi.

"Không cần!"

Nhiếp Thái Ngôn thầm nghĩ trong lòng: 'Cô ấy cũng không muốn gặp tôi vào lúc này!'

Hai người ra ngoài lên xe đi mất.

Lạc An Khuê cũng không dám ở trong nhà vệ sinh lâu, cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt đỏ ửng sưng húp, một bên má hiện rõ cả bàn tay của Tuyên Cát Như. Cô rửa mặt lấy lại tinh thần, trang điểm đậm một chút che đi phần nào những vết thương nhỏ trên khuôn mặt.

"Có thật như thế không?"

"Thật, thái độ của giám đốc là biết hai người họ có gì đó rồi!"

"Người ta thường nói có tật giật mình!"

"Giám đốc chúng ta sao lại không có mất nhìn như thế, hết Tuyên Cát Như đỏng đảnh ra vẻ ta đây, giờ lại một đứa đào mỏ không biết liêm sỉ Lạc An Khuê!"

"Hi Lập, tôi khuyên cô đừng nên giao du với cô ta. Loại người đó đi chung cứ như tự hắt nước bẩn vào người!"

Trang Hi Lập cười nói: "Đừng nói Lạc An Khuê như thế chúng ta vẫn không có bằng chứng đừng nói lung tung!"

"Cô đúng là ngây thơ mà! Sớm muộn gì cũng bị con ả đó dạy hư!"

Cả đám người nam nữ cùng nhau xì xầm bàn tán về chuyện của Lạc An Khuê. Cô cũng nghe thấy nhưng chẳng để vào tai. Trong lúc họ đang bàn tán thì cô đã làm việc chăm chỉ. Trang Hi Lập đến bên cạnh khuôn mặt lo lắng nói: "Tiểu An Khuê, em có sao không?"

Lạc An Khuê không trả lời cô ta, cô chú tâm dọn dẹp lại nơi mình vừa làm đổ thức ăn lúc nãy.

"Tiểu An Khuê, em giận chị đúng không?"

"Chị xin lỗi, cô Tuyên đó là người như thế nào em cũng biết mà. Chị làm sao dám đối đầu với cô ta!"

Lạc An Khuê cảm thấy bực mình: "Chị đừng giả vờ nữa."

Trang Hi Lập sựng người: "Em nói gì thế, chị thật lòng quan tâm em mà!"

"Tự trong lòng chị hiểu rõ!"

Lạc An Khuê nói xong rồi bỏ đi. Để lại Trang Hi Lập một tâm trạng đầy sợ hãi, lo lắng. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Lạc An Khuê đã biết rồi sao? Không được! Cô ta nhất định không để cho Lạc An Khuê có cơ hội nói ra.

Buổi tối như thường lệ, Nhiếp Thái Ngôn đứng ở bên ngoài đợi cô. Nhưng lần này đợi rất lâu mới thấy cô chậm rãi bước ra, còn đeo khẩu trang. Bị hắn nhìn chằm chằm, Lạc An Khuê mất tự nhiên nói: "Tôi bị nổi mụn hiện đang rất xấu xí không muốn để anh nhìn thấy!"

"Lạc tiểu thư, cô nghĩ mình xinh đẹp à?" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu hỏi cô.

"Cái tên chết tiệt này!" Lạc An Khuê bộ dạng hung dữ trừng mắt nhìn hắn, vung tay đấm đấm nhẹ vào vai hắn.

Hắn nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Không phải sao?"

Lạc An Khuê rút tay về, cô giận dỗi nói: "Phải, phải, là vì xấu xí nên không muốn mình xấu xí thêm được không?"

"Cô có xấu xí tôi cũng không chê cô." Hắn cúi người nói ở bên tai cô.

Đôi tai của Lạc An Khuê đỏ ửng cô nói: "Vậy sao anh còn chưa chấp nhận tôi!"

"Cái đó phải xem thực lực của cô đến đâu rồi! Vẫn còn thời gian từ từ nghĩ cách mà làm tôi rung động đi!" Hắn nói rồi xoay người bước vào trong xe. Lạc An Khuê bực mình cũng nhanh chân mà lên xe cùng với hắn.

Trên xe hắn đột nhiên hỏi: "Ngày hôm nay trải qua thế nào? Có vui không?"

"Không tồi!" Lạc An Khuê nhìn bên ngoài cửa kính thờ ơ đáp.

Nhiếp Thái Ngôn nhìn cô chăm chú, hắn không nói gì nữa cả. Hắn không muốn vạch trần cô, chỉ mong cô có thể nói ra uất ức trong lòng chia sẻ một chút nỗi buồn cùng với hắn. Nhưng hắn không ép cô, hắn sẽ chờ cô chủ động nói với hắn.

Đến tận bây giờ Nhiếp Thái Ngôn cảm thấy mình bị cô gái này làm cho thay đổi rồi. Từ bao giờ hắn lại kiên nhẫn, dịu dàng, thật tâm mà đối đãi chỉ muốn cô thoải mái. Trong đầu luôn nghĩ đến cô. Từng giờ từng phút đều nhớ đến cô gái tên Lạc An Khuê.

Sáng ngày hôm sau, lời đàm tếu về cô trong khách càng lúc một nhiều, càng lại càng khó nghe hơn. Bọn họ lại càng không xem cô ra gì công khai bàn tán cô. Dù là cô có vô tình xuất hiện họ cũng không ngại cố ý nói lớn để cô nghe thấy.

"Các người đủ rồi! Mỗi người có cuộc sống riêng, dù cô ấy có làm gì cũng chưa ăn hột cơm nào từ các người. Dừng lại đi!'' Trang Hi Lập lớn tiếng phản bác lại bọn người này.

Một cảnh tượng thật cảm động, đồng nghiệp hết sức mình bảo vệ một đồng nghiệp khác. Lạc An Khuê lại cảm thấy thật buồn cười. Cô cũng không buồn để ý đến cô ta mà bỏ đi một mạch. Những người kia thấy thế liền nhếch mép cười kinh Trang Hi Lập.

"Thấy không! Cô ta còn không đếm xỉa đến cô!"

"Trang Hi Lập cô quá ngu ngốc rồi, người ta không thèm để ý đến cô. Cô quan tâm ả làm gì?"

Trang Hi Lập tức giận: "Các người đừng có quá đáng!"

Nhìn thấy Lạc An Khuê đang đẩy xe đẩy dọn phòng, Trang Hi Lập liền không muốn đôi co với đám người này nữa, cô ta chạy theo Lạc An Khuê đi lên lầu. Cô lạnh nhạt thì cô ta càng cố bắt chuyện, giọng nói cực kỳ mềm mỏng, dịu dàng.

"Sao em không chống cự lại? Em không thấy khó chịu à?"

Lạc An Khuê thờ ơ nói: "Bọn họ nói tôi là ma thì tôi sẽ thành ma chắc!"

"Tiểu An Khuê, có rất nhiều người phải chết vì lời nói vô tình của người khác. Chị thật lo lắng cho em sẽ không chịu được!" Trang Hi Lập đầy lo lắng nói.

Lời nói là thứ vũ khí nguy hiểm đến đáng sợ.

Ngôn từ sắc bén hơn lưỡi dao. Có thể đem người khác lên tận mây xanh cũng có thể dồn người khác vào con đường chết.

Lạc An Khuê nghe cô ta nói như thế liền thấy rất buồn cười: "Người mong tôi chết nhiều nhất không phải là chị sao?"

"Em nói vậy là sao?" Trang Hi Lập có chút tức giận nói.

"Trang Hi Lập đến bây giờ tôi mới biết chị là con người đợi người ta vạch trần chuyện của mình mới chịu thú nhận. Nếu không chị vẫn mặt dày như không có chuyện gì. Đúng không?" Lạc An Khuê cười khinh thường nhìn Trang Hi Lập.

"Tiểu An Khuê em nói gì chị không hiểu?" Khuôn mặt Trang Hi Lập mờ mịt, không hiểu nói.

"Chiếc đồng hồ đó là chị lấy đúng chứ!"

Trang Hi Lập nghe cô nói cả người không che giấu được mà giật mình còn chưa kịp phản bác thì đã bị Lạc An Khuê bóp chặt cổ, dồn vào tường. Lạc An Khuê nở nụ cười nhẹ nói:

"Lúc tôi vào thì đã thấy chiếc đồng hồ nằm ở trên bàn rồi. Khi chị giả vờ mệt mỏi rồi rời đi chiếc đồng hồ cũng tự nhiên biến mất. Nghĩ xem trong phòng chỉ có cô và tôi. Tôi không lấy, cô không lấy chẳng lẽ là có ma quỷ sao?"

Trang Hi Lập ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Lạc An Khuê chỉ thiếu nước muốn giết chết mình. Cô ta cô gắng nói: "Cô không dám giết tôi đâu!"

"Vậy sao?" Lạc An Khuê nhướng mày, tay dùng thêm lực bóp càng chặt cổ Trang Hi Lập.

Vốn là người ham sống sợ chết Trang Hi Lập liền nhanh chóng đầu hàng, Lạc An Khuê vừa nới lỏng tay, cô ta nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khóc lóc nói:

"Lạc An Khuê, Lạc An Khuê tôi xin lỗi cô, xin lỗi cô. Nhà tôi còn có mẹ già và hai em nhỏ còn phải đi học vì túng quẫn nên tôi mới làm bậy. Xin lỗi cô. Cô tha thứ cho tôi được không?"

"Nếu không phải vì nghĩ cho mẹ và hai em cô thì tôi đã vạch trần cô từ đầu rồi!" Lạc An Khuê buông tay ra.

Lúc trước hai người thân nhau, cô ta cũng giúp đỡ rất nhiều khi cô mới đến. Nên có một hôm cô ta tâm sự về chuyện nhà mình nghèo khó, đáng thương như thế nào. Cô cũng rất thương cho hoàn cảnh đó. Chỉ là không ngờ lại bị cô ta lợi dụng điểm này.

Cánh cửa thang máy mở ra. Người phụ nữ trung niên bước ra ngoài, phía sau còn có một người đàn ông cao lớn đi theo sát. Bà ta liếc nhìn Lạc An Khuê một cái rồi bước đi.

"Khoan đã!"

Cô xoay người tiến về phía hai người, cất giọng nghi hoặc: "Tiên sinh, hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi đúng không?"

Người đàn ông đó xoay người, nòng súng hướng về phía cô: "Đừng có cản đường tôi!"

"Aaa!" Trang Hi Lập ở phía sau sợ hãi hét lên. Rồi ngất xỉu.

Cậu ta không nương tay bắn về phía bên cạnh cô ta để đe dọa. Lạc An Khuê nhân cơ hội này cô nhanh nhẹn vung chân đá mạnh vào mặt cậu ta. Tiếp đến là nhiều cú đấm vào bụng khiến hắn chao đảo ngã xuống đất. Cô nhấc chân dẫm lên bàn tay đang cầm súng của cậu ta, đau đớn khiến cậu ta buông khẩu súng trong tay ra.

Lạc An Khuê cười tươi: "Đại sư huynh, lâu ngày không gặp!"

Nếu không phải gặp đại sư huynh ưu tú lúc trước của mình. Cô cũng quên mất mình đã từng học Taekwondo.

Tử Vĩ tức giận, không biết cậu ta hành động thế nào mà trong chốc lát liền lật ngược tình thế giẫm Lạc An Khuê dưới chân. Cả người đầy sát khí nhìn cô: "Tao đã bảo đừng cản đường tao mà! Giờ cả hai đứa chúng mày cùng chết đi!"

Sở dĩ cậu ta không giết người phụ nữ kia ở nơi này vì sợ phải đắc tội với chủ nhân ở đây. Bây giờ thì cậu ta không còn nhiều thời gian để nghĩ. Tức giận che mờ đi lý trí. Bắt tất cả bọn người này chết chung với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK