• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đến ngày lễ, công ty của cô được nghỉ phép mấy ngày. Cô đã có một suy nghĩ rất táo bạo muốn thực hiện chỉ cần đợi Nhiếp Thái Ngôn đi khỏi nhà, cô sẽ bắt tay vào làm ngay. Nhưng người tính không bằng trời tính, Nhiếp Thái Ngôn đã rất lâu rồi chưa ra khỏi nhà nửa bước, còn không cho cô rời hắn dù chỉ là một chút.

Lạc An Khuê buồn chán, gối đầu trên trên đùi của hắn, cô nói: "Nhiếp Thái Ngôn, chẳng phải xã hội đen hay tranh giành địa bàn sao?"

"Thế thì sao?" Nhiếp Thái Ngôn vuốt vuốt tóc cô, hắn nói.

"Sao anh không tranh giành địa bàn đi." Lạc An Khuê đưa mắt nhìn hắn.

Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười, tay vẫn vuốt ve tóc cô: "Chỉ sợ bọn họ không tranh giành."

Lạc An Khuê nghe nói thế thì ngồi dậy, hai chân xếp bằng ngồi ngay ngắn đối diện với hắn: "Anh không lo lắng bọn họ sẽ giành mất địa bàn của anh sao? Anh rãnh rỗi như thế có phải là thất nghiệp rồi không?"

"Chỉ sợ họ không có lá gan để tranh."

"An Khuê nên biết một điều là khi bản thân mình đang đứng ở vị trí cao quý nhất, khiến tất cả mọi người phải sợ hãi mỗi khi nhắc đến thì có những việc không cần phải tranh giành, chỉ cần ngồi xem và hưởng lợi." Hắn cười nhếch môi đầy nguy hiểm, chậm rãi nói.

Nhiếp Thái Ngôn vốn đã đứng ở vị trí ai cũng phải ngước nhìn và thế lực của hắn hùng hậu mạnh mẽ sau lưng, ai dám dại dột đâm đầu vào khi biết trước thế nào cũng thua. Nhưng lâu lâu lại có một nhóm người không não, chẳng biết tự lượng sức mình xông vào địa bàn của Nhiếp Thái Ngôn làm mình làm mẩy, xong kết quả chờ họ thì không thể nào thảm hại hơn.

"Khuôn mặt An Khuê sao lại thất vọng như thế? Không thất nghiệp An Khuê không vui?" Hắn hơi cười nhìn cô.

"Em lo lắng cho anh thôi." An Khuê trưng cái mặt vô tội nói.

"An Khuê nên lo lắng bọn họ không còn tranh nhau địa bàn nữa, khi đó không cần An Khuê lo lắng, anh cũng thất nghiệp." Nhiếp Thái Ngôn nhếch miệng cười nói.

Chủ yếu nghề nghiệp của Nhiếp Thái Ngôn là bán vũ khí cho người ta xử nhau. Khi hai bên xảy ra xung đột việc cần có vũ khí tốt, uy lực lớn, một lần mua số lượng hàng cung cấp không hề nhỏ. Lần nào cũng là sự lựa chọn đầu tiên của họ đều đến chỗ hắn để mua vũ khí. Vậy nên một ngày các băng đảng khắp thế giới không xử nhau hắn không yên tâm.

Khuôn mặt Lạc An Khuê phụng phịu nhìn hắn.

Người khác đều muốn thiên hạ thái bình không náo loạn, còn hắn chỉ cầu thiên hạ không hạ không thể không loạn. Nếu thiên hạ bình yên quá, hắn sẽ là người khởi xướng, đầu sỏ xúi giục người ta đánh nhau.

Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười vươn tay vuốt ve tóc cô. Nhiếp Thái Ngôn thích nhất tóc của Lạc An Khuê vừa mềm vừa mượt sờ rất thích. Nhưng Lạc An Khuê lại cảm thấy hắn đang cưng nựng cô như lúc cô vuốt ve Bông Gòn vậy.

Ông trời không phụ lòng người, hôm sau khi biết Nhiếp Thái Ngôn ra ngoài, trong lòng cô trở nên vui vẻ muốn nhảy dựng lên, cô không đến công ty mà chạy ra khu vườn toàn là rừng cây trơ trọi của Nhiếp Thái Ngôn.

Hào Kiện ôm thùng lớn thùng nhỏ đi đến đặt bên cạnh cô. Cậu ta khó hiểu nói: "Chị Lạc, đồ của chị cần đây ạ."

Lạc An Khuê gật đầu hài lòng, cô ngồi xuống mở cái thùng ra, cô nói: "Hào Kiện, anh giúp tôi treo mấy cái này lên mấy cái cây đi."

Hào Kiện nhìn đồ vật đựng bên trong cái thùng toàn là hoa đào làm bằng giấy lụa thì muốn nhảy dựng lên, cậu ta lắp bắp nói: "Chị Lạc… chị muốn treo cái này lên cây?"

"Ừm" Cô gật đầu.

"Không thể được, không thể được. Đây là rừng cây của đại ca rất thích, tùy tiện như thế đại ca sẽ nổi giận đấy." Hào Kiện ra sức ngăn cản cô.

"Anh ấy sẽ không làm gì anh đâu. Cứ nói là tôi xúi giục anh. Trách nhiệm tôi gánh hết. Anh cứ yên tâm.'' Lạc An Khuê vỗ vai Hào Kiện cô nhướng mày nói.

Hào Kiện lúc bình thường bất kể là cô ra yêu cầu gì cậu ta cũng đều ngoan ngoãn thực hiện nhưng hôm nay lại ra sức cự tuyệt. Cái rừng cây âm u này quan trọng với Nhiếp Thái Ngôn thế sao?

"Được rồi. Anh không làm thì để tôi làm vậy." Lạc An Khuê thở dài một hơi rồi nói.

Cô nói rồi tự động lấy hoa đào trèo lên cây mà gắn, mặc kệ mọi người có khuyên thế nào. Cô cũng bỏ ngoài tai.

"Chị Lạc, như thế không được đâu."

"Cô Lạc, tôi xin cô, mau dừng lại đi."

"Đại ca mà nổi giận chúng tôi gánh không nổi đâu."

"Cô đừng leo lên cao như thế, nguy hiểm lắm đó."

"Các người khuyên tôi vô ích thôi. Nhiếp Thái Ngôn có trách phạt các người thì cứ nói là do tôi." Cô vừa làm vừa nói.

Đúng lúc cô đang với ra xa để gắn hoa đào. Thì không biết Nhiếp Thái Ngôn từ đâu xuất hiện, hắn lớn tiếng gọi: "Lạc An Khuê!!! Xuống mau!"

Làm cô giật mình trượt chân ngã từ trên cây xuống. Nhiếp Thái Ngôn nhanh tay đỡ lấy cô, nếu không cô đã rơi xuống đất cao như thế có lẽ đã gãy tay, gãy chân luôn rồi. Đúng là may mắn.

"An Khuê, làm gì vậy?" Hắn nhỏ giọng nói bên tai cô.

Lạc An Khuê vòng tay qua cổ hắn, cô trưng khuôn mặt biết lỗi ra trước mặt hắn nói: "Em gắn hoa đào lên mấy cái cây yêu thích của anh. Anh không giận em chứ?"

"Những cái cây này giống như lòng của anh sau khi em đến. Ban đầu trơ trụi, hiện tại thì hoa nở tràn ngập trong lòng." Nhiếp Thái Ngôn thâm tình nói.

Lạc An Khuê khoái chí không nhịn được cô cười phá lên. Xem ra cho Nhiếp Thái Ngôn đọc tiểu thuyết ngôn tình là một việc đúng đắn, hắn nói chuyện càng lúc càng dẻo khiến cô yêu chết mất.

"An Khuê."

"Sao hả?"

Hắn nhếch môi cười: "Chuyện An Khuê mong muốn, cuối cùng cũng xảy ra rồi."

"Hả? Là chuyện gì?" Lạc An Khuê tròn mắt nhìn hắn.

"Họ chê bản thân mình sống đủ lâu rồi nên không biết lượng sức." Nhiếp Thái Ngôn cười nói.

"Vậy phải làm sao? Có nghiêm trọng lắm không? Anh phải đi giải quyết à?" Lạc An Khuê nhìn hắn nói.

Nhiếp Thái Ngôn gật đầu: "An Khuê không vui?"

"Em không chịu đâu. Em muốn đi cùng anh. Yên tâm em sẽ không làm vướng tay vướng chân anh đâu." Cô cứng rắn nói.

"Nguy hiểm An Khuê không sợ sao?" Nhiếp Thái Ngôn cười nói.

Lạc An Khuê cười tươi: "Em không sợ, vì em biết anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em."

Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi cười, hắn không nói một lời quay người bế cô rời đi.

Ngồi trên máy bay, cô mới biết bọn họ đang đi cứu người tên là Cương Tịch cũng là thuộc hạ của Nhiếp Thái Ngôn trong lúc vận chuyển hàng đi ngang khu vực có tên là núi Dược Xuân, nơi này nổi tiếng là cướp hàng của người khác, bất kể là ai đi qua khu vực này đều gặp không ít có lẽ họ bị tập kích, đã nhiều ngày không thể liên lạc được.

Hiện tại bọn họ nghĩ có thể nhóm của Cương Tịch lành ít dữ nhiều, nên đã quyết định ngay lập tức lên đường đến nơi đó cứu người còn số hàng thì đương nhiên là phải lấy lại.

Giờ cô hiểu rồi. Người ta đi tranh giành địa bàn còn hắn thì đi giành lại hàng của mình. Đúng là buôn bán không dễ dàng gì mà vừa sợ bom hàng vừa sợ bị cướp hàng.

Khoảng thời gian ở bên cạnh Nhiếp Thái Ngôn Lạc An Khuê đã quen với việc đi trên bầu trời giống như thế này nên hiện tại cô không còn thấy say máy bay nữa. Nhưng suốt đoạn đường hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Máy bay đáp xuống, trước khi đi xuống mọi người đều mặc bộ quần áo có vẻ dày dặn kín mít, trang bị kỹ lưỡng từ đầu đến chân, rồi mới bước xuống khỏi máy bay. Cô đứng nhìn bọn họ ngơ ngác, không phải đã mặc áo chống đạn rồi sao? Còn mặc mấy bộ quần áo vừa kín vừa dày như thế làm gì?

Đột nhiên Nhiếp Thái Ngôn ở bên cạnh không nói một lời mặc vào cho cô.

"Không cần đâu, em sẽ ngoan ngoãn ở yên đây. Không có chuyện gì xảy ra đâu. Không sao mà." Cô lập tức.

"Một bước cũng không được rời khỏi." Nhiếp Thái Ngôn nói rồi kéo cô đi.

Lạc An Khuê ngoan ngoãn đi theo hắn. Khi bước ra cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh trừ mấy cái xác chết nằm rải rác khắp nơi. Thì đây chính là khung cảnh tuyệt đẹp giống như trong phim ảnh, ánh nắng vàng của buổi chiều tà len lỏi qua các tán cây, Nhiếp Thái Ngôn nắm tay cô thật chặt cả hai cùng nhau bước đi, cảnh tượng thật lãng mạn, ngọt ngào u mê không lối thoát.

"Em đố anh mấy người này vì sao mà chết?" Lạc An Khuê đi phía sau nói.

Nhiếp Thái Ngôn vừa đi vừa nói: "Trúng độc."

''Trúng độc? Ai lại có thể hạ độc một lúc nhiều người chết như vậy còn là đàn ông thân thủ không tầm thường như vậy chứ." Lạc An Khuê ngạc nhiên nói.

Người đến được nơi đáng sợ đầy chết chóc này còn có thể là người bình thường sao?

Nhiếp Thái Ngôn đi bên cạnh chậm rãi nói cho cô biết: "Không phải tự nhiên nơi này có tên là Dược Xuân, có một đám người tự xưng là xuân tặc, thứ bọn họ dùng để đối phó người khác là đạn xuân và mùi hương. Đó là một loại thuốc kích thích dục vọng bên trong con người, trúng phải độc trong vòng 20 phút phải được phát tiết nhưng càng phát tiết…." Hắn chợt dừng lại.

Lạc An Khuê đang chăm chú lắng nghe, Nhiếp Thái Ngôn đột nhiên dừng lại làm cô tò mò muốn biết. Hai mắt cô tròn xoe vô cùng đáng yêu nhìn hắn, làm nũng: "Anh nói tiếp đi. Càng phát tiết thì sao?"

Nhiếp Thái Ngôn liếc mắt nhìn một lượt đám thuộc hạ của hắn cũng hóng chuyện không kém, tất cả đều lắng tai lên nghe hắn nói chuyện giống cô. Bị hắn nhìn như thế đám thuộc hạ liền quay sang chỗ khác tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.

Nhiếp Thái Ngôn sau đó bỏ đi. Lạc An Khuê đi theo nài nỉ hắn: "Càng phát tiết thì làm sao?"

"Anh nói đi chứ! Nói một nửa như thế thật là anh ép người ta tò mò muốn chết sao?"

"Nói đi, sau đó thì sao? Càng phát tiết thì sao?"

Nhiếp Thái Ngôn đột ngột quay lại, cô không dừng lại kịp liền đụng vào người hắn, Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi nói: "Bọn họ chết vì phát tiết không đủ, người mà bọn họ phát tiết cũng chết vì không chịu nổi dày vò."

Cô trừng mắt với hắn: "Hung dữ với em? Chỉ hỏi anh một chút, anh hung dữ với em làm gì?"

Nói rồi cô hùng hổ hất tay hắn ra. Đi nhanh về phía trước. Nhiếp Thái Ngôn mắt nhìn theo cô hắn nghiêng đầu nói: "Đi bừa như thế sẽ có bẫy."

"Bẫy? Làm gì có bẫy ở đây anh đừng có mà dọa em." Lạc An Khuê quay lại nhìn hắn hất mặt vừa đi vừa nói.

"Aaaaa"

"Nhiếp Thái Ngôn!!! Cứu em!''

Lời vừa dứt, cô dẫm phải thứ gì đó, ngay lập tức thứ đó quấn chặt chân của cô, lực kéo của nó rất mạnh làm cho Lạc An Khuê ngã huỵch xuống đất thứ đó siết chặt lấy chân của cô, lôi cô đi thật nhanh với tốc độ chóng mặt.

"Lạc An Khuê!!!" Nhiếp Thái Ngôn không chần chờ lập tức chạy theo.

"Chị Lạc!!!"

"Đại ca."

"Đại ca."

Hào Kiện và nhóm người thuộc hạ lo lắng muốn đuổi theo. Phượng Uyển lên tiếng: "Hào Kiện cậu dẫn vài người đi cùng hỗ trợ tốt cho đại ca. Những người khác theo tôi đi tìm Cương Tịch và số hàng. Xong việc chúng ta gặp nhau ở chỗ lúc chúng ta xuất phát."

"Vâng." Cả nhóm người đồng thanh.

"Hào Kiện!" Phượng Uyển cất giọng gọi.

"Vâng ạ." Hào Kiện nhìn Phượng Uyển.

Phượng Uyển nhìn chằm chằm Hào Kiện: "Cẩn thận."

"Anh Phượng Uyển yên tâm. Em nhất định sẽ bảo vệ đại ca và chị Lạc thật tốt." Hào Kiện mỉm cười rồi nói. Sau đó rời đi thật nhanh.

Phượng Uyển muốn nói cậu ấy cũng phải thật cẩn thận không để bị thương nhưng Hào Kiện đã đi mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK