Nhiếp Thái Tình đúng là nói được làm được. Nhiếp Thái Ngôn vừa đưa cô đến trước cửa thì Nhiếp Thái Tình đã chờ sẵn. Anh ta nở nụ cười tươi đậm chất thương mại nói: "Anh cứ yên tâm giao chị dâu cho em. Em sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt!"
"Chẳng lẽ cậu ý định chăm không tốt?" Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười.
Nhiếp Thái Tình liền cười hề hề nói: "Em không dám đối xử với chị dâu tệ bạc đâu!"
"Nhiếp Thái Ngôn à, em vào đây. Gặp lại anh sao!" Lạc An Khuê nói với Nhiếp Thái Ngôn rồi cùng Nhiếp Thái Tình bước vào trong.
Nhiếp Thái Ngôn đứng đấy dõi theo cho đến khi bóng dáng cô khuất dần hắn mới rời đi.
Nhiếp Thái Tình lần này quả thực là nghiêm túc hướng dẫn cho cô tất tần tật mọi thứ. Dù là buổi họp lớn nhỏ cũng đều cho cô tham gia, để cô bên cạnh học hỏi chiến lược của họ. Anh ta đi công tác dù Nhiếp Thái Ngôn không đồng ý, anh ta cũng kiên quyết dắt cô theo. Để cô có thể học được cách giao tiếp khách hàng.
Lạc An Khuê vừa kết thúc buổi họp cùng Nhiếp Thái Tình, cô trở về phòng làm việc. Vừa vào thì cô đã bị dọa cho hết cả hồn: "Nhiếp Thái Ngôn, anh làm giật mình đấy!"
"Thời gian gần đây An Khuê có quên gì không?" Hắn ngồi trên ghế nghiêng đầu hỏi cô.
Cô nhíu mày suy nghĩ rồi nói: "Đâu có quên gì?"
"Nhiếp Thái Ngôn." Hắn nói rồi tự chỉ vào mình.
"Hả?" Lạc An Khuê lập tức đực mặt ra.
Nhiếp Thái Ngôn ngoắc ngoắc tay ý bảo cô lại gần hơn. Lạc An Khuê chậm rãi bước đến gần, hắn liền vươn tay kéo cô ngã vào lòng mình. Lạc An Khuê khẽ nói: "Nhiếp Thái Ngôn, ở đây là công ty đó."
"Là công ty thì sao? Nếu không phải ở đây là công ty thì chúng ta không chỉ ôm nhau." Hắn nghiêng đầu mỉm cười nói.
Lạc An Khuê tự dưng bị câu nói của hắn làm cho đỏ mặt. Hắn ôm chặt cô, giọng nói như đang giận dỗi: "Đã 1 tháng không gặp nhau. Chỉ muốn ôm An Khuê một chút không được sao?"
Sao cơ? Mới đây đã 1 tháng trôi qua. Nhanh như thế sao? Nhiếp Thái Ngôn không nói chắc cô sẽ không bao giờ biết luôn mất.
Cô đưa mắt nhìn hắn, rồi vòng tay ôm cổ hắn, bắt đầu như mèo con cọ quậy trong lòng hắn làm nũng: "Xin lỗi anh, em không cố ý. Anh buồn em lắm đúng không?"
"Đúng là rất buồn nhưng mà hôn một cái thì sẽ tha lỗi cho An Khuê." Hắn nhướng mày mỉm cười nói.
Lạc An Khuê tinh nghịch, hôn lên khắp mặt hắn: "Hôn anh nhiều cái để anh yêu em nhiều hơn!"
Nhiếp Thái Ngôn phì cười, hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc cô rồi vẻ mặt bình thản như mọi khi, đột nhiên hắn chợt dừng lại nhìn cô: "Tóc của An Khuê… "
"Em đã gội đầu rồi đấy!" Lạc An Khuê vội cất ngang lời hắn. Cô chỉ sợ chậm thêm một chút nữa sẽ nói ra câu gì đó khiến cô xấu hổ thôi.
"Tóc rất mềm mượt, sờ rất thích." Hắn mỉm cười nói.
Lạc An Khuê nén cười: "Vậy sao? Em thấy rất bình thường."
Cô không ngừng cảm thán trong lòng. Không mềm mượt cũng lạ đấy, cô đã tốn rất nhiều tiền để có mái tóc mềm mượt óng ả như mấy cô gái quảng cáo Sunsilk đấy.
Nhiếp Thái Ngôn đặc biệt rất thích tóc của cô, còn hay nghịch tóc cô nữa. Lạc An Khuê lại moi hết ruột gan ra mà đem tiền đi đến spa chăm sóc tóc.
"Chị dâu, chị đã suy nghĩ kĩ rồi đúng không?" Nhiếp Thái Tình ngồi ở bàn làm việc nheo mắt nhìn Lạc An Khuê.
Cô tự tin nói: "Tôi quyết định rồi. Cảm ơn cậu trong thời gian qua đã giúp đỡ tôi."
Lạc An Khuê quyết định bắt tay vào thực hiện kế hoạch ấp ủ đã lâu của mình. Vậy nên không cần suốt ngày phải đi theo Nhiếp Thái Tình và anh cũng thoát khỏi gánh nặng.
"Vậy chị thực hiện lời chị hứa đi" Nhiếp Thái Tình vui sướng nói.
Cô ngớ người ra. Cô chợt nhớ đến lời hứa giúp hắn tiếp cận với Doanh Ninh. Cô em gái đó mà biết chắc phải lột da cô mất.
"Sao hả? Không phải chị dâu định không giữ lời đó chứ." Nhiếp Thái Tình nhếch miệng nói.
"Ai nói thế hả? Lạc An Khuê tôi nổi tiếng là nói lời giữ lời." Cô trừng mắt nói.
Nhiếp Thái Tình cười tít cả mắt: "Vậy em chờ tin tốt của chị!"
"Nhưng tôi nói trước. Con người Doanh Ninh trừ nó thì không ai có thể xoay chuyển được. Tôi giúp cậu là một chuyện, chuyện cậu có tán tỉnh nó thành công hay không là một khác." Lạc An Khuê lên tiếng nhắc nhở anh ta. Tính cách của Doanh Ninh cứng như tảng đá đến cô còn phải chịu thua.
Nhiếp Thái Tình đầy ý cười nói: "Chỉ cần chúng ta trong ứng ngoại hợp. Nhất định sẽ thành công."
Lạc An Khuê đành hẹn Doanh Ninh. Chột dạ mà kể hết tất cả cho cô em mình nghe.
"Chị giỏi lắm, rất xứng đáng là người chị số 2 không ai dám đứng số 1." Doanh Ninh nhếch môi khinh bỉ nói.
Lạc An Khuê đáng thương nói: "Xin lỗi em mà. Chị vì lợi ích trước mắt nên mới… mới bị lú lẫn như thế."
"Chuyện của chị thì chị giải quyết đi, em không liên quan." Doanh Ninh bình thản nói.
Cô vội chấp tay lại rồi nói: "Đừng mà Doanh Ninh. Em giúp chị lần này đi, xin em đó."
Doanh Ninh vắt chân lên nói: "Chị có biết vì sao Nhiếp Thái Tình trở thành khách hàng thân thiết của bệnh viện em không?"
Lạc An Khuê gật gật đầu.
"Vậy mà chị cũng đồng ý. Chị…." Doanh Ninh tức đến không thể nói tiếp.
Cô chấp tay, thành khẩn: Chị xin lỗi em, chị xin lỗi em. Em giúp chị lần này đi."
"Lạc An Khuê, kể từ lúc chị ở cùng người họ Nhiếp em cảm thấy chị đã thay đổi rồi. Không còn một chút tỉ mỉ, suy nghĩ rồi quyết định như ngày trước nữa."
Lạc An Khuê chỉ biết cúi đầu. Một lúc sau cô mỉm cười buồn, hít sâu một hơi chỉnh lại tâm trạng của mình, cô nói: "Xin lỗi em. Thành thật xin lỗi em. Vì đã tự ý quyết định như vậy. Nhưng mà đó là cách duy nhất chị có thể chạm đến mục tiêu của mình nhanh nhất, chị cũng không còn cách nào khác… Xin lỗi em."
Cô và Doanh Ninh im lặng nhìn nhau, ánh nắng chiều chiếu gọi cùng làn gió nhẹ man mát. Doanh Ninh nghiêm nghị nhìn cô. Đôi mắt đỏ hoe lưng tròng của Lạc An Khuê nhìn Doanh Ninh tràn đầy đau khổ và tự trách. Giọt nước mắt cô rơi xuống, lăn dài trên má.
"Em chịu thua chị rồi!" Doanh Ninh chợt mở miệng nói.
Lạc An Khuê thầm vui mừng trong lòng. Thành công không ngoài dự đoán. Từ nhỏ đến lớn cứ mỗi lần cô bàn bạc không được như ý nguyện thì sẽ dùng cách đầy đau khổ, bi thương, bất đắc dĩ, rơi nước mắt thì Doanh Ninh giá nào cũng nhượng bộ.
Ai bảo bình thường cô luôn chiều theo ý Doanh Ninh bây giờ thì đến lượt em gái chiều người chị gái này đi chứ.
"Em dùng cái này đi, đeo lên tay không được tháo ra. Có nguy hiểm gì chị cũng sẽ biết và đến cứu em kịp thời." Lạc An Khuê vừa nói vừa đưa cho Doanh Ninh một chiếc đồng hồ đeo tay cảm ứng.
Doanh Ninh cầm lấy xem xét rồi nhếch mép nói: "Còn chuẩn bị sẵn đồ nghề nữa. Mưu mô."
Lạc An Khuê cười tươi, hướng dẫn cho Doanh Ninh: "Nó có một cái nút nhỏ ở đây. Chỉ cần em ấn vào thì nó sẽ lập tức kết nối và phát tín hiệu với điện thoại của chị. Và chị sẽ dựa theo đó biết em đang ở đâu và đến ngay."
"Lỡ như điện thoại chị hết pin thì sao?" Doanh Ninh nheo mắt nói.
"Em biết là điện thoại của chị không bao giờ hết pin còn gì!" Lạc An Khuê liếc nhìn Doanh Ninh.
Doanh Ninh tiếp tục nói: "Lỡ như điện thoại bị mất, hay là bị cướp thì sao?"
"Nếu em xui tận mạng như thế chị cũng đành chịu!" Lạc An Khuê nén cơn giận nói.
Doanh Ninh bĩu môi một cái rồi nói: "Sao chị lại có cái thứ đồ chơi này vậy?"
"Là Nhiếp Thái Ngôn anh ấy làm cho chị. Rất nhiều thứ công nghệ nhưng chị chỉ thích cái đồng hồ này và cây bút." Lạc An Khuê không giấu được vui vẻ trong lòng, khi nhắc đến hắn cô không tự chủ được mà mỉm cười.
Doanh Ninh nhếch mép nói: "Yêu nhau quá cơ đấy! Nói không chừng yêu lắm làm nhau đau."
Lạc An Khuê cũng không buồn trả lời. Người độc thân lâu năm như Doanh Ninh ấy mà. Không hiểu được cảm giác yêu đương là gì đâu. Nói với Doanh Ninh giống như nói với đầu gối vậy.
Danh Sách Chương: