• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thi tháng bắt đầu vào thứ Năm, tổng cộng hai ngày.

Thẩm Đường Tinh học tập quả thật rất tốt, các phương diện đều xuất sắc, cũng chính vì vậy, Thẩm Văn Phong mới có thể đối xử với đứa con gái riêng này như con mình.

Cô ta cũng luôn cho rằng mình có thể thông qua kỳ thi tháng này, mạnh mẽ nghiền nát Thẩm Niệm.

Nhưng chỉ nghiền nát thôi là chưa đủ.

Kỳ thi tháng chỉ là một kỳ thi nhỏ, không xáo lớp.

Học sinh lớp số 1 vẫn thi ở lớp số 1, lớp số 9 vẫn thi ở lớp số 9.

Thẩm Đường Tinh hẹn Trương Thi Vũ ra, đưa cho cô ta một cái "phao" chép đoạn văn cổ: "Cậu cầm cái này đi, buổi thi ngữ văn tiếp theo, chắc chắn sẽ thi nội dung bài này, cậu nghĩ cách đưa tờ giấy này cho Thẩm Niệm, để nó bị giáo viên giám thị bắt được ngay tại chỗ, hiểu chưa?"

Tay Trương Thi Vũ run rẩy.

Thế này là muốn hãm hại Thẩm Niệm gian lận.

Cô ta không biết làm sao, chỉ có thể đồng ý.

Thẩm Đường Tinh là trưởng câu lạc bộ múa ba lê, cô ta vẫn còn muốn tiếp tục hoạt động trong câu lạc bộ.

Trương Thi Vũ gật đầu: "Tinh Tinh yên tâm, tớ biết rồi."

Thẩm Đường Tinh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường: "Cậu đừng có phạm sai lầm nữa đấy, chút chuyện nhỏ này mà còn làm không xong, sao có thể làm bạn thân của tớ được!"

Thẩm Đường Tinh ngạo mạn rời đi, ngay cả bóng lưng cũng cao ngạo lạnh lùng.

Hiện tại Trương Thi Vũ cũng không ghét Thẩm Niệm, ngược lại cảm thấy Thẩm Đường Tinh càng nhìn càng gai mắt, cô ta trầm giọng nói: "Hừ! Kiêu ngạo cái gì chứ? Không phải chỉ dựa vào bà mẹ giựt chồng của mình thôi ư!"

Bạn thân? Có bao giờ Thẩm Đường Tinh coi cô ta là bạn thân đâu?

Buổi sáng thứ sáu, môn đầu tiên là Ngữ văn.

Chỗ ngồi của lớp số 9 đã được tách ra, giữa mỗi người đều có khoảng trống.

Trên bàn không có nhãn tên, Trương Thi Vũ trực tiếp ngồi vào chỗ trước mặt Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm cũng không mấy quan tâm.

Mãi cho đến khi chuông reo, Nhậm Tử Sâm mới đi vào phòng học, áo sơ mi trắng trên người cậu không dính một hạt bụi, Thẩm Niệm phát hiện, tuy rằng người này vô lại, nhưng rất thích sạch sẽ.

Thẩm Niệm vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn với Nhậm Tử Sâm, nhưng thiếu niên lại làm như không thấy, đi một mạch tới, ngồi xuống vị trí cuối cùng gần cửa sổ.

Cảm giác được Thẩm Niệm quay đầu lại nhìn cậu, lông mi Nhậm Tử Sâm run lên.

Tiếp tục giả vờ lạnh lùng cao ngạo.

Giáo viên giám thị ôm giấy thi vào, phát bài thi xong, bài thi bắt đầu.

Thẩm Niệm viết rất nhanh, nhìn từ góc độ của Nhậm Tử Sâm, cô nhóc hạ bút như thần, bút trong tay nhanh chóng trả lời câu hỏi, căn bản không cần suy nghĩ.

Nhậm Tử Sâm: "..."

Cảm thấy không ổn lắm.

Không lẽ cô nhóc làm được hết?

Cậu cúi đầu nhìn lướt qua bài thi, ừm... cái gì với cái gì ấy nhỉ? Thôi, làm văn trước đi.

Kỳ thi tiến hành được một nửa, trong lớp học đột nhiên truyền ra tiếng ồn ào, giáo viên giám thị nhặt một cái "phao" từ mặt đất: "Chuyện này là sao? Ai mang nó vào đây?"

Giáo viên giám thị nhìn Thẩm Niệm.

Bởi vì cái phao vừa vặn rơi ở dưới chân Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm chớp chớp mắt: "Cô ơi, rơi ra từ trên người Trương Thi Vũ đấy ạ, vừa rồi em có nhìn thấy."

Trương Thi Vũ cả kinh, lập tức phản bác: "Thưa cô, em không có! Rõ ràng là Thẩm Niệm! Cậu ấy gian lận! Hôm qua em đã thấy cậu ấy sao chép lại bài, không ngờ hôm nay đã mang vào phòng thi!"

Giáo viên nhíu mày: "Thẩm Niệm! Em nói thật đi, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Tất cả các bạn cùng lớp đều nhìn qua, Thẩm Niệm giơ bài thi trong tay lên, đưa cho cô giám thị: "Thưa cô, em viết xong hết rồi, sao có thể sao chép ạ? Hơn nữa chữ viết cũng không giống nhau, không tin thì cô xem đi ạ."

Giáo viên giám thị so sánh, quả nhiên phát hiện chữ viết khác nhau.

Hơn nữa, bài thi của Thẩm Niệm làm rất chỉnh tề, chữ viết đẹp, bài văn càng tuyệt hơn!

Quả thực là sống lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy! Vậy mà cô ấy lại thật sự nhìn thấy chữ viết kiểu bản in trong truyền thuyết!

Mỗi giáo viên đều thích học sinh giỏi, sự việc dường như cứ như vậy mà "phá án": "Thẩm Niệm, em tiếp tục kiểm tra lại bài làm, chuyện này không liên quan gì đến em nữa."

Giáo viên giám thị nhìn thoáng qua bài thi của Trương Thi Vũ, phát hiện chữ viết cũng không khớp.

Nhưng cái phao quả thật rơi vào giữa chỗ ngồi của Thẩm Niệm và Trương Thi Vũ, không thể nào có thêm người thứ ba.

"Em này, em theo tôi ra ngoài!"

Trương Thi Vũ bị thu bài thi, bị phạt đứng bên ngoài lớp.

Cô ta đã trở thành một trò cười.

Trương Thi Vũ cắn môi, cô ta vốn không cần phải nhận lấy những điều này, trách Thẩm Niệm... Không! Hẳn là phải trách Thẩm Đường Tinh!

*

Buổi trưa, Trương Thi Vũ và Thẩm Đường Tinh gặp nhau ở căng tin.

Sắc mặt Thẩm Đường Tinh không dễ nhìn lắm: "Cậu sao vậy hả? Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong?!"

Lòng Trương Thi Vũ ấm ức: "Tinh Tinh... Tớ cũng không ngờ Thẩm Niệm nhanh như vậy đã làm xong bài thi."

Thẩm Đường Tinh: "..." Một con nhỏ quê mùa, thành tích có thể tốt đến cỡ nào chứ?! Cô ta đột nhiên cảm thấy bất an.

Mấy nữ sinh đang ngồi quanh trên một bàn cơm, Nhậm Tử Sâm đột nhiên xuất hiện, làm cho bầu không khí đột nhiên ngưng trệ.

Thẩm Đường Tinh hoảng hốt, nhưng phần nhiều là vui mừng: "Sâm... anh Sâm! Anh cũng đến ăn cơm à?"

Nhậm Tử Sâm liếm liếm răng, không có chút kiên nhẫn nào, cậu cũng rất khinh thường thủ đoạn nhỏ của Thẩm Đường Tinh.

Cậu vốn không nên xen vào việc của người khác.

Nhưng... Ai bảo người Thẩm Đường Tinh bắt nạt lại là cô nhóc thối kia chứ!

Tốt xấu gì người ta cũng đi theo sau mông mình quấn quýt một thời gian.

Cậu phải che chở một chút.

Hai tròng mắt Nhậm Tử Sâm sâu thẳm như biển, khi bày ra vẻ nghiêm túc sẽ khiến cho người ta có cảm giác thâm sâu vô tận: "Tất cả nghe rõ cho tôi, Thẩm Niệm... được ông đây che chở!"

Bỏ lại một câu, cậu rời đi ngay lập tức.

Lời này cực kỳ có tính uy hiếp.

Đây cũng là lần đầu tiên Nhậm Tử Sâm nói rõ, mình sẽ che chở cho một nữ sinh.

Mấy người ở đây sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Trương Thi Vũ khóc: "Tinh Tinh, vậy phải làm sao bây giờ? Nhậm Tử Sâm biết chuyện rồi, cậu ấy sẽ không bỏ qua cho tớ!"

"Cậu câm miệng!" Thẩm Đường Tinh muốn phát cuồng, nhưng hình tượng thục nữ lạnh lùng không thể sụp đổ.

Cô ta nhìn Nhậm Tử Sâm rời đi, đôi mắt ửng đỏ.

*

Buổi chiều tiếp tục thi.

Cơn mưa dầm cuối cùng cũng có xu hướng ngừng lại.

Môn cuối cùng, Nhậm Tử Sâm nộp bài, Thẩm Niệm cũng nộp theo. Hai người bọn họ đều nộp bài trước, đi ra khỏi phòng học, bên dưới hành lang không có người.

Thẩm Niệm tiến đến bên cạnh Nhậm Tử Sâm, cười tủm tỉm nói: "Bạn học Nhậm, còn nhớ trận cá cược của chúng ta không? Nếu kỳ thi tháng lần này tôi thi tốt hơn cậu, cậu sẽ đồng ý với tôi vô điều kiện một điều."

Thân hình cao lớn của thiếu niên chậm lại, liếc xéo Thẩm Niệm một cái, há miệng, cuối cùng không nói gì.

Thẩm Niệm lại đi theo, cùng Nhậm Tử Sâm ra khỏi cổng trường: "Này, bạn học Nhậm, chuyện hợp tác, rốt cuộc cậu đã nghĩ xong chưa?"

Nhậm Tử Sâm bị cái đuôi nhỏ phía sau làm ầm ĩ đến mức hơi đau đầu. Mấy ngày nay cậu không ngủ được, ban ngày đi học, buổi tối lập nghiệp, ban đêm còn bị mộng xuân dày vò, dù cậu là một thiếu niên sắt thép, cũng hơi không đủ sức lực.

Còn chưa ra khỏi cổng trường, Thẩm Niệm cầm một chiếc ô trong tay, Nhậm Tử Sâm đột nhiên quay đầu lại, sau đó chui vào dưới ô của cô.

Chuông reo.

Người trong phòng thi lần lượt nộp bài.

Nơi Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm đứng rất nổi bật.

Nhìn từ phía giảng đường, vừa vặn có thể nhìn thấy Nhậm Tử Sâm khom lưng, đứng dưới ô với Thẩm Niệm.

Chiếc ô vừa vặn che khuất hết thảy, cũng vừa vặn làm nổi bật một bầu không khí khác.

"... Ôi, ôi! Anh Sâm và Thẩm Niệm đang làm gì vậy?"

"Mặt đối mặt, sáp lại gần như vậy, đang ôm nhau à?"

"Trực quan mà nói, hẳn là đang hôn môi!"

"Má nó! Không phải anh Sâm phản đối yêu sớm sao?"

"Đột nhiên tôi cảm thấy rất muốn nói: cặp đôi này là thế nào?!"

"Wow wow!"

"..."

Phía giảng đường, các thiếu nam thiếu nữ không kiềm chế được sự xôn xao, di chứng tuổi dậy thì mà, một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ náo loạn tận trời.

Thẩm Niệm chớp chớp mắt, nhìn mặt Nhậm Tử Sâm gần trong gang tấc, nghe cách đó không xa truyền đến tiếng lao xao, cô nói: "Bạn học Nhậm, cậu làm như vậy sẽ dẫn đến hiểu lầm không cần thiết."

Nhậm Tử Sâm cố ý làm vậy, khóe môi giật giật: "Cậu mà sợ hiểu lầm ư? Nói đi, nhóc, sao lúc nào cậu cũng theo tôi? Nếu cậu còn không nói, tôi hôn cậu thật đấy!"

Cậu nghĩ rằng điều này sẽ khiến cô sợ hãi.

Có trời mới biết, lúc nói ra hai chữ "hôn cậu", đầu lưỡi Nhậm Tử Sâm run rẩy một hồi.

Tuy nhiên, Thẩm Niệm không bị đe dọa, cô nghiêm túc nói: "Cậu là Uỷ viên Tác phong – Kỷ luật, cậu không thể đi đầu trong việc vi phạm kỷ luật."

Nhậm Tử Sâm: "...!!"

Đôi mắt thiếu nữ trong suốt, đôi môi củ ấu màu hồng nhạt đầy linh hoạt, trên người cô có mùi hoa nhàn nhạt, khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Nhậm Tử Sâm đột nhiên rời khỏi ô.

Cậu không uy hiếp được Thẩm Niệm, ngược lại thiếu chút nữa châm lửa cho chính mình.

Nhậm Tử Sâm cầm một chiếc ô màu đen, đầu cũng không ngoảnh lại, sải bước rời đi.

*

Biệt thự nhà họ Thẩm.

Hôm nay Thẩm Văn Phong khó có khi về sớm.

Cả gia đình ăn một bữa cơm đoàn viên.

Thẩm Niệm mới đến thành phố Nam hơn một tháng, người càng lúc càng xinh đẹp, vóc dáng cũng tốt hơn một chút.

Dù sao cũng là con gái ruột của mình, sau khi Thẩm Niệm đến thành phố Nam không gây ra phiền toái gì cho Thẩm Văn Phong, ngược lại rất thân thiết với Nhậm Tử Sâm.

Vì vậy, Thẩm Văn Phong càng thêm hài lòng với Thẩm Niệm.

"Niệm Niệm, hôm nay thi tháng cảm giác thế nào?" Thẩm Văn Phong lo lắng chất lượng giáo viên ở nông thôn trước đây của Thẩm Niệm không được tốt lắm.

Thẩm Niệm mỉm cười: "Con thi cũng được, chỉ là câu hỏi lớn cuối cùng của môn Toán không chắc lắm, nhưng con giải được, về phần có đúng hay không, còn phải xem giáo viên công bố thế nào ạ. Mấy môn học khác thì không có vấn đề gì. Con kiểm tra lại rồi, không thấy có gì sai sót."

Khóe môi Thẩm Đường Tinh giật giật: "..." Cái gì gọi là các môn học khác không thấy có gì sai sót?!

Lần thi này, trường học ra đề ngoài sách giáo khoa, cho dù là học sinh lớp số 1 cũng có câu không trả lời được.

Thẩm Đường Tinh vừa nhìn thấy cha dượng bày ra vẻ mặt ôn hoà với Thẩm Niệm, trong lòng cô ta liền nghẹn ngào.

Lại càng không thể nào chịu đựng được việc Nhậm Tử Sâm che chở cho Thẩm Niệm.

"Em gái, bây giờ học tập quan trọng hơn, tốt nhất là em không nên yêu đương." Thẩm Đường Tinh nén giận nói.

Đỗ Quyên phụ họa nói: "Đúng vậy, thi đại học rất quan trọng, hai người các con đều phải cố gắng hết mình cho bố con."

Thẩm Văn Phong nhướng mày: "Niệm Niệm, con yêu đương à?"

Thẩm Niệm không muốn để cho mẹ con Đỗ Quyên thành công, cô quá hiểu Thẩm Văn Phong, ông ta là điển hình của kiểu thương nhân không có lợi sẽ không làm.

Cô bất đắc dĩ nhún vai: "Bố, chuyện này cũng không thể trách con, con và bạn học Nhậm đi hơi gần nhau thôi, mọi người đều hiểu lầm."

Có thể đi gần Nhậm Tử Sâm, như thế cũng là không đơn giản rồi.

Thẩm Văn Phong cao thâm khó lường cười cười: "Ừm, bố tin tưởng Niệm Niệm, con là con gái ngoan của bố."

Thẩm Niệm ngọt ngào cười: "Vâng ạ!"

Thẩm Đường Tinh: "...!!!"

Đỗ Quyên cầm cái nĩa trong tay, suýt chút nữa không duy trì được hình tượng mẹ hiền vợ đảm.

*

Thành phố Nam, nhà hàng cao cấp.

Sự riêng tư của nhà hàng này cực kỳ tốt, môi trường thanh lịch, âm thanh piano du dương.

Nhậm Tử Sâm ngồi trên ghế da, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Cậu ngồi đối diện với Hoàng Linh, bên cạnh Hoàng Linh chính là tiểu thịt tươi của một nhóm nhảy nào đó rất hot gần đây.

Dung mạo Hoàng Linh thiên về quyến rũ, là loại ngũ quan và khuôn mặt rất trẻ mãi không già, mặc dù bà và tiểu thịt tươi khoảng hai mươi tuổi ngồi chung một chỗ, nhưng cũng không quá chênh lệch.

Hoàng Linh lo lắng con trai không chấp nhận được, cười thật cẩn thận: "Tử Sâm, vị này..."

Bà còn chưa kịp nói xong, Nhậm Tử Sâm cười "ha" một tiếng: "Mẹ, con năm nay mười bảy tuổi, con nên gọi là anh? Hay là chú?"

Hoàng Linh cứng đờ.

Tiểu thịt tươi kia cũng sửng sốt: "Tử Sâm, tôi và mẹ cậu nghiêm túc với nhau, cậu có thể chúc phúc cho chúng tôi không?"

"Nghiêm túc cái đầu anh ấy!" Nhậm Tử Sâm đột nhiên đứng lên, tiện tay hất ghế ra, cậu cầm cặp sách muốn đi, nhưng khi cơ thể lướt qua Hoàng Linh, lại dừng lại, nói: "Bà Hoàng, tôi không can thiệp vào cuộc sống của bà, cũng xin bà đừng đến quấy rầy tôi nữa!"

Hoàng Linh lập tức rơi lệ như mưa, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai rời đi.

*

Nhậm Tử Sâm không về chung cư.

Cậu tìm một chỗ uống rượu, sau khi uống từng ly từng ly xuống bụng, vẫn khó xua đi phiền muộn trong lòng.

Trong phòng chỉ có một mình cậu, Nhậm Tử Sâm đột nhiên nâng chai rượu trong tay lên, điên cuồng đập lên tường, sau khi đập xong, trong lòng dễ chịu không ít, vì thế tiếp tục đập.

Mu bàn tay bị rách da, máu đỏ tươi nhỏ xuống, cậu không hề cảm giác được gì.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Nhậm Tử Sâm nhìn qua, trong nháy mắt kia, dường như có luồng ánh sáng chợt hiện ra trước mắt.

Thẩm Niệm đi về phía cậu, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ máu của cậu, cô nắm lấy tay Nhậm Tử Sâm, từ trong túi sách lấy ra một cái khăn tay, yên lặng băng bó cho cậu.

Chiều cao hai người chênh lệch rất nhiều, trong khoảnh khắc Thẩm Niệm ngẩng đầu, trán lướt qua khóe môi Nhậm Tử Sâm.

Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, lại giống như vượt qua năm tháng.

Thân thể thiếu niên căng thẳng, hoàn toàn cứng đờ, xúc cảm nhẵn nhụi nơi khóe môi không ngừng lan tràn, cho đến khi nổ tung trong đầu.

Thẩm Niệm cũng sửng sốt một chút, cô vội vàng lùi về phía sau, sau một khắc, lại bị thiếu niên hơi say nắm lấy bả vai, ánh mắt cậu rã rời, nhưng trong mắt có ánh sáng: "Nhóc con, cậu nói... cậu thích tôi đúng không? Cậu cũng sẽ rời bỏ tôi ư?"

Tên ngốc này, say à?

Thẩm Niệm giãy dụa: "Cậu buông ra trước đã."

Nhậm Tử Sâm như bị kích thích: "Tôi không buông! Cậu nói thật đi, cậu có rời bỏ tôi không?!"

"Không."

"Thật à."

"Ừm."

Hai người duy trì tư thế đối mặt nhau, Nhậm Tử Sâm im lặng, hầu kết lăn lăn: "Nhóc con, tôi không chê cậu là "bánh bao nhỏ" đâu, chúng ta yêu nhau đi."

Thẩm Niệm: "...!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK