Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Văn Phong, Nhậm Tử Sâm lại rất tự tin. Cậu lấy điện thoại di động ra, mở một app rồi nói với Thẩm Văn Phong: "Đây là một app đặt xe taxi mà cháu đang phát triển, sẽ sớm được đưa vào sử dụng, cháu sẽ kiếm tiền để cho Niệm Niệm một cuộc sống tốt đẹp. Trước khi cô ấy mười tám tuổi, cháu sẽ kiếm được tiền."
"Về ngoại hình, cháu tin rằng rất ít chàng trai có thể so sánh được với cháu. Hơn nữa, chẳng lẽ chú Thẩm không phát hiện ra Niệm Niệm cũng thích cháu sao? Cháu và Niệm Niệm nhất định sẽ ở bên nhau, vấn để chỉ là sớm hay muộn mà thôi, cho nên, cháu đề nghị chú Thẩm mau chóng tiếp nhận sự thật này."
Thẩm Văn Phong lại nghẹn họng.
Vẫn không có gì để nói.
Ông ta nhìn tên nhóc thối trước mặt, đột nhiên nhớ tới Nhậm Lăng lúc còn trẻ.
Khí thế làm cho người ta không thể nào ngăn cản nổi!
Nhậm Tử Sâm nói đến đây thì đứng dậy. Thiếu niên cao lớn, đã có khí phách và thể trạng của đàn ông trưởng thành, dường như nhất quyết phải có được thứ mình muốn: "Lùi một bước mà nói, nếu cháu đã muốn ở bên Niệm Niệm, không ai ngăn cản được."
Thẩm Văn Phong: "..."
Là một người bố, Thẩm Văn Phong đột nhiên tỉnh ngộ.
Sớm muộn gì con gái cũng phải lập gia đình, gả cho người khác còn không bằng gả cho Nhậm Tử Sâm.
Ông ta hiểu tận gốc rễ nhà họ Nhậm, hơn nữa còn ngay dưới mí mắt.
Hai nhà làm thông gia cũng rất có lợi cho việc làm ăn của ông ta.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Thẩm Văn Phong không thoải mái lắm.
Có một loại cảm giác mất mát nhàn nhạt, còn có cả... tội lỗi.
Con gái cưng mới được đón về không bao lâu, ông ta còn chưa nuôi nấng được mấy ngày đã bị thằng nhóc này nhớ thương!
Nhậm Tử Sâm lại nói: "Chú Thẩm, chúng ta nên xuống lầu đi, tránh làm Niệm Niệm lo lắng."
Thẩm Văn Phong hoàn hồn, cổ họng hơi khô khốc.
Bọn trẻ bây giờ giỏi thật.
*
Nhà ăn dưới lầu, Thẩm Niệm phát hiện hôm nay hai mẹ con Đỗ Quyên cực kỳ an phận, nhất là Đỗ Quyên, bà ta còn tỏ thái độ tận tâm lấy lòng cô: "Niệm Niệm à, nếu con thích ăn cái này thì ngày nào dì Đỗ cũng hầm cho con nhé."
Hôm nay Thẩm Đường Tinh cũng không gây sự.
Hơn nữa, ngay khi Nhậm Tử Sâm xuống lầu, rõ ràng là hai mẹ con Đỗ Quyên ngẩn ra, tựa hồ có chút sợ hãi.
Thẩm Niệm nhìn mẹ con Đỗ Quyên một chút rồi lại nhìn Nhậm Tử Sâm đang tới gần, thầm đoán rằng nhất định Nhậm Tử Sâm đã làm cái gì đó.
"Tử Sâm, cháu... cháu cũng ăn một chén lê hấp đường phèn nhé?" Đỗ Quyên cẩn thận nói.
Nhậm Tử Sâm tỏ thái độ xa cách: "Không cần đâu, tôi còn có việc, vài ngày nữa lại đến thăm Niệm Niệm."
Đỗ Quyên rất xấu hổ, cứng đờ tại chỗ, sợ Nhậm Tử Sâm sẽ nói tất cả scandal của bà ta cho Thẩm Văn Phong biết.
Lúc này Thẩm Niệm cũng đứng dậy: "Tôi tiễn cậu."
Thẩm Văn Phong há miệng, cũng không tiện nói thêm gì.
Vì thế Thẩm Niệm liền đi theo Nhậm Tử Sâm ra khỏi biệt thự.
Hai người đi về phía trước vài bước, Thẩm Niệm liền hỏi: "Bố tôi đã nói gì với cậu?"
Nhậm Tử Sâm biết chuyện cô đang nghĩ, lại không nói cho cô biết: "Tôi và bố cậu nói chuyện rất vui vẻ."
Thẩm Niệm: "... Vậy rốt cuộc hai người nói về cái gì vậy?"
Nhậm Tử Sâm đột nhiên khom người ghé vào tai cô: "Muốn biết không? Vậy thì cậu phải lấy lòng tôi."
Thẩm Niệm tức giận đến mức muốn dậm chân: "Bỏ đi, tôi cũng không muốn biết."
Bỏ lại một câu, cô quay người rời đi.
Nhậm Tử Sâm huýt sáo sau lưng cô, giống như một tên côn đồ lưu manh: "Niệm Niệm, đừng quên chuyện cậu và tôi đã ước định đấy." Chờ cậu đủ mười tám tuổi, chúng ta sẽ yêu đương.
Danh Sách Chương: