Thẩm Đường Tinh bí mật nhắn tin cho Trương Thi Vũ, hai người hẹn gặp nhau trong phòng thử đồ.
Ở trước mặt Thẩm Đường Tinh, rõ ràng Trương Thi Vũ thấp kém hơn một bậc.
Thật ra cô ta rất ghét cảm giác này, nhưng cũng chẳng biết làm sao, muốn trách thì trách cô ta không được sinh ra ở chỗ tốt, cũng không có một người mẹ là ngôi sao, hơn nữa còn rất biết cách làm người thứ ba.
Thẩm Đường Tinh chỉ vào Trương Thi Vũ, nói: "Thẩm Niệm mới đến lớp các cậu hai ngày nhỉ, sao nó lại có thể làm lung lạc lòng người như thế?! Tại sao tất cả mọi người đều thích nó!"
Trương Thi Vũ: "..." Thẩm Niệm người ta dịu dàng dễ gần, đáng yêu quá chừng á!
Cô ta dối lòng, nói: "Có thể... là bởi vì cậu ấy là bạn cùng bàn của anh Sâm? Mọi người đều cho rằng anh Sâm che chở cho cậu ấy. Tinh Tinh, cậu cũng đừng tức giận, dù sao cũng sắp đến kỳ thi tháng rồi, tiếp đó còn có mấy cuộc thi lớn, chỉ cần cậu ưu tú, anh Sâm sẽ không quá để ý tới một con nhóc đến từ nông thôn đâu, vừa rồi cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, Thẩm Niệm còn chưa dậy thì xong nữa."
Cô ta cũng là người duy nhất có thể an ủi Thẩm Đường Tinh.
Thẩm Đường Tinh trưởng thành sớm, qua quá trình "mưa dầm thấm đất" của Đỗ Quyên, đương nhiên cô ta biết một người đàn ông chân chính sẽ thích loại phụ nữ nào. Hiện tại anh Sâm không nhận ra điểm tốt của cô ta, qua vài năm nữa tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Thẩm Đường Tinh: "Cậu theo dõi sát sao nó cho tớ, chuyện giữa nó và anh Sâm, ngày nào cũng phải nói rõ ràng cho tớ biết!"
Đỗ Quyên đã đề cập trước mặt Thẩm Đường Tinh, bảo cô ta phải cẩn thận với Thẩm Niệm.
Hai mẹ con chột dạ, một lòng một dạ cho rằng Thẩm Niệm nhất định sẽ báo thù.
Trên thực tế, họ đều đoán đúng.
***
Sau khi tiết thể dục bắt đầu, Lục Sơn thị phạm một số vấn đề cần chú ý để bơi lội an toàn trước, sau đó các học sinh bơi lội tự do.
Đại đa số mọi người đều biết bơi, Lục Sơn nhìn hình thể của các thiếu nam thiếu nữ, rất muốn đề nghị với nhà trường rằng sau này tốt nhất nên tách môn thể dục của nam với nữ ra dạy riêng...
Để phòng ngừa tình cảm của tuổi trẻ nảy mầm, Lục Sơn lo lắng không yên.
Bên này, Nhậm Tử Sâm híp mắt: "Cậu chuẩn bị xong chưa?"
Thẩm Niệm gật đầu như giã tỏi, đôi mắt long lanh, hình như vô cùng chờ mong: "Ừ! Bạn học Nhậm, chúng ta bắt đầu đi."
Cổ cô thon dài trắng nõn, xuống dưới nữa là bánh bao nhỏ nhô lên...
Nhậm Tử Sâm chỉ nhìn thoáng qua, đầu óc nóng lên.
Mẹ nó!
Thật đáng yêu!
Gương mặt thiếu niên không chút cảm xúc, hạ quyết tâm cho Thẩm Niệm "biết mặt", để sau này cô đừng quấn lấy cậu nữa.
"Vậy thì xuống nước đi." Nhậm Tử Sâm nắm lấy cổ tay Thẩm Niệm, đưa cô về phía bể bơi.
Sức của cậu rất lớn, gần như là ném Thẩm Niệm vào bể bơi, ngay sau đó cậu cũng xuống theo, vốn định hù dọa cô nhóc này một chút, ai ngờ cô nhóc đột nhiên quấn lấy cậu...
Quấn lấy cậu như một con bạch tuộc!
Hai chân vòng quanh thắt lưng cậu, hai tay ôm cổ cậu, trên mặt cô có dính vệt nước, áp sát vào cậu, chỉ cách cậu vài tấc.
Xuyên qua lớp vải mỏng manh, Nhậm Tử Sâm cảm nhận rất rõ dáng người của thiếu nữ mới vừa phát triển, đầu óc cậu nóng lên, một số suy nghĩa không thể khống chế nào đó cứ thế nổi lên.
Đầu óc Nhậm Tử Sâm trống rỗng mất mấy giây.
Hoàn toàn quên mất mục đích muốn cho Thẩm Niệm "biết mặt".
"... Cậu đang làm gì vậy?" Nhậm Tử Sâm lập tức đẩy Thẩm Niệm ra.
Thẩm Niệm chìm xuống nước, trông có vẻ là đang cố hết sức đạp nước: "Cứu, cứu, cứu mạng!"
Nhậm Tử Sâm: "..." Hỏng rồi, vừa rồi chỉ là sẩy tay thôi!
Nhậm Bá Vương xuất phát từ bản năng, lập tức lặn xuống nước cứu người, trước mắt bao người, Nhậm Bá Vương vớt Thẩm Niệm lên, một cánh tay cậu vòng quanh eo nhỏ của cô, dùng một cánh tay khác bơi lên bờ.
Giáo viên chủ nhiệm Lục Sơn nghe tin đi đến: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Thẩm Niệm thở hổn hển, ho mạnh vài tiếng: "Thưa thầy, vừa rồi em không cẩn thận bị sặc nước, bạn học Nhậm cứu em lên ạ."
Nhậm Tử Sâm thừ người ra, rồi lại lạnh nhạt hờ hững.
Không, không phải, cậu không có làm như vậy!
Thẩm Niệm vừa nói như vậy, Lục Sơn cũng không tiện nói gì nữa.
Nhậm Tử Sâm buông Thẩm Niệm ra, giống như buông củ khoai lang nóng bỏng tay xuống vậy. Cậu nhanh chóng đứng lên, sải bước rời đi, gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ nổi lên.
Mọi người không biết cậu bị làm sao, chỉ thấy Nhậm Bá Vương bước cực nhanh vào phòng thay đồ nam, còn "ầm ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Cho đến khi tiết thể dục kết thúc, Thẩm Niệm cũng không gặp lại Nhậm Tử Sâm.
Ở Nhất Trung có tiết tự học buổi tối.
Nhưng học sinh ngoại trú chỉ cần học hai tiết tự học là có thể về nhà.
Thẩm Niệm đeo cặp sách, đứng chờ tài xế nhà họ Thẩm ở bên ngoài trường Nhất Trung.
Học sinh ngoại trú lần lượt đi hết, bên ngoài rất yên tĩnh, đã hơn chín giờ tối. Vì là khu vực trường học nên con đường bên ngoài Nhất Trung không có nhiều xe cộ lắm.
"Là con nhỏ đó! Đúng! Nó chính là cô bạn gái nhỏ của Nhậm Tử Sâm, lần trước chính cô ta đưa Nhậm Tử Sâm đi."
Một nam sinh cao lớn đến gần Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm vô thức lui về phía sau, sau đó, mấy người này đã có chuẩn bị từ trước, trực tiếp bịt miệng Thẩm Niệm, không cho cô phát ra tiếng cầu cứu, kéo Thẩm Niệm lên một chiếc xe tải.
Thẩm Niệm: "..."
Cô thực sự không dự đoán trước được việc này.
Mặc dù cô sống lại một đời, nhưng cũng không tránh khỏi có một số hiệu ứng bươm bướm tạo ra sự bất ngờ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2. [Đam Mỹ] Mùi Hương
3. Lá Thư Từ Ánh Trăng
4. Bình Sinh Hải
=====================================
Bên trong xe tải, Thẩm Niệm nhận ra đám ba gai của trường kỹ thuật: "Cô nhóc, chúng ta lại gặp mặt rồi, muốn trách thì hãy trách vì sao nhóc lại là bạn gái của Nhậm Tử Sâm nhé! Nào, phối hợp chút đi, chụp tấm ảnh để bạn trai của nhóc đến cứu nào."
Thẩm Niệm: "..."
Tên côn đồ chụp một tấm ảnh Thẩm Niệm bị băng dính bịt miệng, sau đó gửi đi.
***
Chín giờ tối, biệt thự nhà họ Nhậm.
Một vai Nhậm Tử Sâm đeo cặp sách, vừa bước vào phòng khách, mùi rượu liền phả vào mặt cậu.
Nhậm Lăng lại say.
Nhưng tối nay lại không mang phụ nữ về.
Áo sơ mi trên người ông ta mở rộng, chiếc cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo, màn hình TV cực lớn đang phát đi phát lại liveshow của ca sĩ Hoàng Linh.
Nhậm Tử Sâm cứ như không nhìn thấy gì cả, trực tiếp đi về phía cầu thang.
"Đứng lại!" Nhậm Lăng gọi cậu lại.
Nhậm Tử Sâm đã lên lầu, chân cậu dài, một bước ba bậc thang, chỉ chốc lát sau đã biến mất trên cầu thang.
Nhậm Lăng đứng lên, nhìn về phía cầu thang, một tay cầm bình rượu, sững sờ tại chỗ.
Ông ta quá chán ghét loại cảm giác luống cuống không thể khống chế người bên cạnh này.
Ông ta là một người thành công, mỗi ngày đều xử lý hàng trăm triệu nghiệp vụ, hơn chục ngàn nhân viên khép na khép nép trước mặt ông ta, Nhậm Lăng sống trong vương quốc kinh doanh của mình, kiểm soát cơm no áo ấm và gia đình của vô số người.
Nhưng người phụ nữ ông ta yêu sâu đậm, ông ta không thể khống chế được bà.
Con trai ông ta, ông ta cũng không thể khiến cậu nghe lời.
Đánh, mắng, cũng là vô ích.
Chỉ chốc lát sau, Nhậm Tử Sâm xách một cái túi xuống, bên trong chứa quần áo thay hàng ngày.
Nhậm Lăng đột nhiên nổi giận, Nhậm Tử Sâm vừa đi tới phòng khách, Nhậm Lăng liền nhào tới, túm lấy vạt áo của thiếu niên: "Mẹ mày rời bỏ tao, mày cũng muốn đi à?! Thằng nhóc thối này! Mày là do tao sinh ra! Mày không được đi!"
Nhậm Tử Sâm lạnh lùng nhìn ông ta.
Giống như nhìn vào một con sâu đáng thương.
Nếu như lúc trước Nhậm Lăng không cố chấp như vậy, mẹ cũng không đến mức vì yêu mà bỏ trốn.
Đôi khi, giữ càng chặt, sẽ càng nhanh chóng mất đi.
Nhược điểm lớn nhất của con người, không phải là có điều mong muốn, mà là quá cố chấp.
Lúc này, điện thoại di động của Nhậm Tử Sâm vang lên.
Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem, khi ánh mắt dừng lại ở người trong ảnh, đồng tử Nhậm Tử Sâm co lại, lộ ra cảm xúc nguy hiểm.
[Bạn gái nhỏ của mày đang ở chỗ bọn tao, đến đón ở Heaven trước 10 giờ!]
Ký tên là kẻ cầm đầu của bọn trường kỹ thuật.
Nhậm Tử Sâm cất điện thoại di động vào túi quần.
Cậu hiểu rõ, đám người của trường kỹ thuật kia vì muốn dẫn dụ cậu ra ngoài nên mới "đưa" Thẩm Niệm đi.
Nhậm Tử Sâm không thích mắc nợ người khác, sở dĩ cậu lo lắng cho Thẩm Niệm, chỉ là bởi vì cảm thấy áy náy, chỉ thế mà thôi.
Cậu thầm trấn an tâm tình nóng nảy của mình.
Nhậm Tử Sâm: "Buông ra, tôi còn có việc!"
Nhậm Lăng không thích vật sở hữu cá nhân của mình chống lại mình, vợ cũ là thế, con trai cũng vậy.
"Mày không được đi!"
Nhậm Tử Sâm buông lỏng hai tay, thả ba lô và túi hành lý xuống, sau đó giơ tay lên đấm vào mặt Nhậm Lăng.
Nhậm Lăng lảo đảo, Nhậm Tử Sâm tiếp tục tiến lên, ấn ông ta lên sô pha, túm cà vạt của ông ta, nói: "Nhậm tổng, bố tỉnh lại đi! Không ai là tài sản riêng của bố cả!"
Bỏ lại một câu này, Nhậm Tử Sâm buông ra.
Cặp xách và túi hành lý cũng không kịp cầm, trực tiếp lấy một chiếc chìa khóa xe máy ở huyền quan*, sau đó chạy như điên ra khỏi phòng khách.
*huyền quan: được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.
***
9:40, phòng bao Heaven.
Heaven là một trong những KTV lớn nhất ở thành phố Nam, thời gian này vừa hay là thời điểm tốt nhất để kinh doanh.
Thẩm Niệm ngồi trên sô pha, ôm cặp sách nhỏ màu hồng trong lòng, cô trông không hề sợ hãi chút nào, đôi mắt to long lanh đánh giá xung quanh, đưa ra yêu cầu của mình: "Xin hỏi, trước khi bạn học Nhậm đến, tôi có thể làm bài tập về nhà không? Còn ba bài kiểm tra vật lý chưa hoàn thành, ngày mai phải nộp rồi."
Đám côn đồ: "..."
Bọn họ không đủ hung hãn sao?
Hay là người phụ nữ của lão đại thì đặc biệt hơn người bình thường?
Lúc này mà còn nghĩ đến việc làm bài tập về nhà?!
Đáng lẽ phải sợ hãi khóc huhu chứ...?
Cái này... Tính sát thương không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh!
"Đại ca, Nhậm Tử Sâm tới rồi!" Một nam sinh gầy gò đẩy cửa tiến vào, rõ ràng là hơi run tay run chân, có vẻ là sợ rồi.
Vừa dứt lời, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng ra.
Nhậm Tử Sâm lái xe máy tới, kiểu tóc lại hơi thay đổi một chút, mái tóc phía trước hất ngược lên trên.
Lồng ngực cậu phập phồng, giống như chạy như điên mà đến.
Bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của Thẩm Niệm, cuối cùng cậu cũng yên tâm.
Nhưng... Cô nhóc này to gan lớn mật thật đấy, cô không sợ à?!
"Bạn học Nhậm, tôi chờ cả nửa ngày rồi." Thẩm Niệm nói một câu.
Nhậm Tử Sâm: "..." Còn chê cậu đến trễ?
Đám côn đồ trường kỹ thuật đều đứng cả lên, nhao nhao vây quanh Nhậm Tử Sâm.
"Tao nói này, Nhậm đại thiếu gia, mày cũng không phải là loại người thiếu tiền, tính tiền thuốc men cho anh Trương của bọn tao đi, như vậy từ nay về sau, mày tốt, tao tốt, tất cả mọi người đều tốt."
Nhậm Tử Sâm nhìn lướt qua, xác định Thẩm Niệm không có nguy hiểm, cậu đứng ở nơi đó, cười nhạo một tiếng, khóe môi tràn ra sự lạnh lùng. Đám ba gai này, chỉ cần cho chúng một chút ngọt ngào, về sau sẽ thường xuyên tới gây phiền phức, trước kia cậu quá nhân từ, biết vậy đã dạy dỗ bọn họ từ sớm.
Nhậm Tử Sâm khởi động cái cổ một chút, sau đó khởi động khớp cổ tay, ngay khi mọi người cho rằng cậu muốn đánh nhau.
Trên tay Nhậm Tử Sâm đột nhiên xuất hiện một cái bật lửa, cậu trực tiếp châm lửa, đốt bóng bay và vải nhung trên trần.
Trong vòng vài giây, hệ thống chữa cháy được khởi động, tiếng chuông báo động vang lên, vòi phun nước bắt đầu hoạt động, xối ướt tất cả mọi người.
Đám côn đồ: "..."
Má nó!
Sao không đánh nhau một trận?!
Nắm đấm không phải là cách tốt nhất để giải quyết tất cả các vấn đề à?!
Tiếng chuông báo động dẫn nhân viên KTV tới, Nhậm Tử Sâm sải bước nhảy lên, đẩy hai tên côn đồ ra, chạy thẳng tới sô pha, kéo Thẩm Niệm lên bỏ chạy.
Mặc dù đám côn đồ muốn đuổi theo, nhưng nhân viên đã chạy tới.
"...!!!" Má nó! Sao lại thế này?! Tại sao mạch não của học sinh trường Nhất Trung lại hoàn toàn không giống với mạch não của bọn họ?! Đây chính là sự khác biệt giữa trường nghề và Nhất Trung sao?!
Nhậm Tử Sâm đưa Thẩm Niệm ra khỏi Heaven, hai người nghỉ ngơi một chút trên quảng trường, ánh đèn neon lóe lên, lúc bấy giờ Nhậm Tử Sâm mới nhìn rõ Thẩm Niệm.
Cô thở hổn hển, đôi môi hồng lúc khép lúc mở, khóa kéo của bộ đồng phục học sinh mở rộng hơn phân nửa, bên trong là lớp áo mỏng manh, bởi vì bị ướt nên có thể nhìn thấy đồ lót màu hồng bên trong...
Mũi Nhậm Tử Sâm nóng lên, lập tức dời mắt đi.
Đ.m!
Tại sao cậu lại cảm thấy bánh bao nhỏ rất hấp dẫn nhỉ?
Kiểu Âu Mỹ không đẹp hơn à?
Nhìn cái bánh bao nhỏ làm gì?!
Danh Sách Chương: