Bản nháp
An Nhiên nói xong cô đi nhanh vào nhà, đóng cửa lại vô lực dựa lên cánh cửa,nước mắt của sự kìm nén 5 năm qua trào ra không cách nào kìm lại được.
Trái tim cô đã tổn thương vì anh quá nhiều, mọi cảm xúc đều là chết lặng, đau thấu tâm can, 5 năm qua đi cô đã có thể khép dần vết thương vẫn còn đau âm ỉ, cô những tưởng đã không còn bất kì cảm xúc nào về anh nữa, nhưng cô đã sai,nhìn An Phong lớn lên mọi đường nét trên khuôn mặt con đều phảng phất đường nét của anh, mỗi đêm ôm con ngủ cô đều lặng lẽ khóc.
Thì ra cô vẫn để tâm như thế, để ý tới mức chỉ cần vô tình ai đó nhắc tới tên của anh thì đều bất giác run rẩy, tất cả đều là hận, hận triệt để, năm đó cô buông tay vì cô biết mình không có bất kì vị trí nào trong trái tim lạnh lẽo của anh, cô đã đánh cược vô số lần nhưng đều thua, thua một cách thảm hại, thua đến mức mất cả tôn nghiêm của người phụ nữ.
Bị anh dày vò, vũ nhục tới triệt để nhưng chưa từng hận, chỉ là khi cô đánh cược cái hi vọng nhỏ nhoi le lói trong tim mình một lần cuối cùng để hỏi anh nếu có con của cô và anh anh có buông bỏ hận thù mà chập nhận không.
_ Cô không xứng làm mẹ của con tôi! lập tức hủy đi.
Câu nói tàn nhẫn như xoáy sâu vào lòng cô, đau không thở nổi, đây là cách anh cho cô biết chết tâm triệt để là như thế nào, trái tim bất giác chết đi không còn đau nữa, thì ra không hi vọng sẽ không đau lòng.Cô quyết định buông tay, li hôn để trả anh về cho Vân Kiều.
Bây giờ có khi anh cũng đã kết hôn có đứa bé như tiểu bảo,tại sao lại vẫn tới đây lao vào cuộc sống vốn yên bình của hai mẹ con cô làm sáo trộn nó? hay anh đến đây để lại cười nhạo cô, vũ nhục cô lần nữa.:
_ Tại sao? anh không chịu buông tha cho tôi? tại sao chứ?
Tiểu Bảo thấy cô khóc thân hình bé nhỏ chạy tới bên cạnh cất giọng non nớt:
_ Mami...ôm.
Nghe thấy tiếng của con cô giật mình lấy tay lau vội nươca mắt trên mặt, ngồi xuống cạnh con, dang tay ôm thân hình nho nhỏ mềm mại của con vào lòng, Dần bình tâm lại cô thầm thì "tình yêu của cô ở đây, thế giới của cô là thiên thần nhỏ mang tên Mạc An Phong không phải là Hàn Nguyên Phong nữa rồi "
Bên ngoài cánh cửa thân hình cao lớn vẫn đứng thầm lặng ở đó, đôi mắt đỏ hoe, đưa tay lên nắm cửa như muốn mở nó ra rồi ôm trọn người phụ nữ nhỏ bé đang khóc nức nở bên trong vào lòng, tiếng khóc kiềm nén nấc nghẹn khiến trái tim anh đau như bị bóp chặt không thở nổi.
Giọng anh rất nhỏ:
_ An Nhiên thật xin lỗi đã làm tổn thương em.
Anh đứng đó lâu thật lâu tới khi đèn trong ngôi nhà nhỏ vụt tắt, bầu trời đêm buông xuống những giọt sương lạnh giá trên vai, anh mới quay người rời đi...
" Chờ đợi là nỗi đau, quên đi cũng là nỗi đau.
Nhưng đau hơn chính là không biết mình nên đợi hay nên quên.
Tất cả đều là không cam lòng"
_Venus AN_
An Nhiên ngắm nhìn một lượt cửa hàng mà cô tâm huyết,mấy năm làm việc không ngừng nghỉ ở Provence đã khiến cô cũng có một số vốn nho nhỏ đủ mở lên thương hiệu thời trang cho riêng mình, tất cả đồ trong cửa hàng đều do cô thiết kế mà đặt may thủ công 100%.
Được phái nữ rất ưa chuộng, phong cách trẻ trung nhưng vẫn mang nét dịu dàng thanh lệ. Luôn mang nét rất riêng qua mỗi một thiết kế, không hề trùng lặp đều là phiên bản duy nhất.
Hôm nay là ngày cô khai trương:
_ Venus AN _
Khai trương thương hiệu độc quyền nhà thiết kế chính: Mạc An Nhiên!
Từ sớm hoa tươi được trang trí ngoài cửa và trong cửa hàng nhìn vô cùng đẹp mắt rực rỡ cả một góc nhỏ ở mặt đường xx.
Một chiếc siêu xe màu trắng đỗ xuống, Thiên Tuấn Hạo cao lớn anh tuấn bước xuống, trên tay anh là bó hoa hồng trắng rất lớn, được bó lại rất tỉ mỉ tinh tế như chính chủ nhân của nó, An Nhiên nhìn thấy anh liền vô cùng vui vẻ chạy ra đón lấy bó hoa rực rỡ xinh đẹp thanh lệ như chính cô và nụ cười tỏa nắng ấm áp của cô lúc này giọng cô vô cùng ngọt ngào:
_ Sao anh giờ mới tới, mọi người tới cả rồi, không phải giận em đó chứ?
Thiên Tuấn Hạo đưa anh mắt dịu dàng nhìn cô:
– Anh xin lỗi, anh bận chút việc, anh làm sao giận em được, ngốc!
Nói rồi anh đưa ngón tay chỏ vuốt nhẹ cánh mũi xinh đẹp của cô giọng trầm ấm tiếp tục vang lên nửa đùa nửa thật:
_ Em hôm nay thật đẹp, An Nhiên em mà cứ như thế này anh sợ anh đau tim mà chết.
Nghe anh nói vậy, cô đánh nhẹ lên ngực anh nhẹ giọng trách cứ:
_ Đang nhiên chết chóc gì chứ? anh chớ nói linh tinh, mau vào thôi mọi người đang chờ chúng ta.
Nói rồi cô tự nhiên ôm tay anh như một người anh trai vô cùng trân quý,Thiên Tuấn Hạo cũng biết điều đó nên chưa bao giờ trách cô gì cả, bởi cô chưa bao giờ cho anh hi vọng, cô đều muốn anh toàn tâm toàn ý tìm một cô gái xứng đáng với anh hơn cô.
Hình ảnh chói mắt đó thu hết vào mắt người đàn ông trên chiếc siêu xe bên kia đường, anh mắt anh trầm buồn, bàn tay vô thức nắm chặt lại, nghe trái tim mình một mảnh mất mát thê lương.
...
Bên trong cửa hàng bàn tiệc được bày biện vô cùng đẹp mắt, có cả rượu vang,
Hôm nay vẫn là những thành viên quen thuộc, bao gồm Lệ Vũ, Hạ Nhất Thiên, Thiên Tuấn Hạo và thêm cả Đan Ly, nhà thiết kế vừa ra trường năm nay 22 tuổi, Đan Ly đã từng làm việc với An Nhiên tại Provence,Pháp.
Thấy cô về nước cũng nằng nặc đòi theo cô, bỏ cả gia đình bề thế ở thành phố D tới đây với cô.
Đan Ly là nhị tiểu thư của Đan Gia, Gia tộc giàu có có nền móng thuộc tây châu mông cổ, hàng trăm năm kinh doanh các loại đá quý, nhà hàng khách sạn và đặc biệt là tập đoàn sản xuất sữa tươi cao cấp có nền móng lâu đời.Cô ấy cũng thuộc tầng lớp thượng lưu trâm anh thế phiệt.
Đan Ly mang gương mặt trái xoan đầy đặn nét mặt thanh tú,làn da trắng như sứ, tuy đã 22 tuổi nhưng nhìn như 18,19 tuổi, giọng nói trong trẻo và đặc biệt rất ngây thơ thuần khiết.
Danh Sách Chương: